Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 169: Chương 169: Người muốn động vào tôi đều không có kết quả tốt đẹp




Chiếc Maybach chạy trên đường xá về đêm, hai bên đều là đèn đường sáng trưng.

Ở ghế sau, Lâm Ẩn nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói nhiều lời. Công Tôn Thu Vũ ngồi một bên, vẻ mặt khá do dự, cứ muốn nói rồi lại thôi.

Tất nhiên, lần này anh họ Tề Ẩn đến nhà họ Công Tôn đã bị người ta chọc giận rồi, nên anh cũng chẳng muốn nói gì nhiều.

“Anh họ, anh xem, bọ họ không biết thân phận của anh, nên mới không biết sợ là thế.” Công Tôn Thu Vũ dè dặt nói: “Nhưng anh có thể nói cho em một chút không, bây giờ tình trạng cụ nhà em thế nào, sau này nên uống thuốc gì?”

“Uống gì cũng vô dụng thôi.” Lâm Ẩn chậm rãi mở mắt ra, nói đúng sự thật: “Vấn đề nội bộ nhà họ Công Tôn chưa được giải quyết, thì anh có thể chữa khỏi một lần, Công Tôn Tòng Long vẫn có thể bị trúng độc thêm lần nữa.”

Anh đã nhìn rõ được tình hình từ sớm rồi, nhà họ Công Tôn bị người khác theo dõi, cho dù anh có chữa khỏi cho Công Tôn Tòng Long thì có ích gì chứ? Mầm họa trong nội bộ nhà bọn họ còn chưa giải quyết xong thì bất cứ lúc nào cũng sẽ bị trúng độc và phát bệnh lần hai, nói không chừng sau này sẽ chết ngay luôn ấy chứ.

“Hả? Anh họ, anh thật sự khẳng định như vậy sao, có người giở trò trong bóng tối à?” Công Tôn Thu Vũ vô cùng lo lắng: “Anh có thể tra ra được là ai không?”

Công Tôn Thu Vũ hiểu biết rất nông cạn về tình hình trong nhà mình, vừa nghe Lâm Ẩn nói như thế, cô ấy vốn đã thấy lo, giờ còn lo hơn.

“Anh có thể khẳng định, cũng có thể tra ra được. Nhưng vậy thì có tác dụng gì?” Lâm Ẩn cười bảo: “Em chưa từng nghe câu này à, có tài mà không có đức, tất có họa.”

Đừng bảo là anh không muốn giúp nhà họ Công Tôn, chỉ là anh muốn đám người nhà họ Công Tôn kia phải tự đứng dậy.

Đường đường là một thế gia hàng đầu ở Long Quốc, con cháu lớp sau kẻ nào cũng là kẻ vô tích sự, mắt cao hơn đầu, ngày càng ngông nghênh.

Nếu là thế gia hơi có chút tiền của thì thôi đi, nhưng rõ ràng đây là một gia tộc nắm giữ tiền tài và thế lực ngang hàng quốc gia, sao lại không bị người ta dòm ngó cho được? Sớm muộn gì cũng sụp đổ mà thôi.

Nhà họ Công Tôn muốn bảo vệ gia nghiệp thì chỉ có thể trông chờ vào chính bản thân họ mà thôi.

Công Tôn Thu Vũ nghe hiểu được ý của Lâm Ẩn, cô ấy im lặng không nói, rõ ràng thôi, trong lòng anh họ Tề Ẩn đã coi thường nhà họ Công Tôn rồi.

Thật lòng rất muốn xin anh họ giúp đỡ, nhưng hoàn toàn không có lý do gì cả, lần trước là nhờ có ông ngoại nên mới mời được anh đến chữa bệnh, nếu muốn nhờ anh họ Tề Ẩn dùng thế lực giúp đỡ thì e là mình vẫn chưa đủ tư cách.

Ầy, Công Tôn Thu Vũ không nhịn được phải thở dài một tiếng, chuyện đang yên lành, đều là do đôi bố con ngu xuẩn Công Tôn Thạch đạp đổ hết.

“Nhưng tất nhiên em cũng đừng lo lắng quá.” Lâm Ẩn cười bảo: “Bố và ông nội của em không phải là kẻ ngốc, Công Tôn Tòng Long tỉnh lại rồi, sóng to gió lớn gì mà cụ chưa từng thấy qua, chưa chắc đã cần người khác giúp đỡ.”

“Vâng.”

Công Tôn Thu Vũ đáp lời, gật đầu.

Cô ấy đang nghĩ nên lấy lý do gì để sau này giữ liên lạc với anh họ Tề Ẩn, sau này lỡ nhà họ Công Tôn có chuyện gì thì còn mời Tề Ẩn hỗ trợ được.

Dù sao bố đã tiết lộ với cô từ trước rồi, một mình chống đỡ nhà họ Công Tôn thật sự có áp lực vô cùng lớn, nếu như có thể mượn lực từ bên ngoài thì tốt quá, nhất là nhân vật mạnh mẽ như Tề Ẩn.

“Anh họ, em cũng muốn đến tỉnh Đông Hải với anh.” Công Tôn Thu Vũ nghiêm mặt lại bảo.

“Em đến tỉnh Đông Hải làm gì?” Lâm Ẩn tỏ vẻ khó hiểu.

“Em, em đi gặp chị dâu, em vẫn chưa gặp đâu nhé, anh họ không chịu nhận quà thì em chuẩn bị lại cho chị dâu.” Công Tôn Thu Vũ nói.

Đúng là phiền quá mà, Lâm Ẩn lắc đầu, bảo: “Tùy em thôi, đó là quyền của em mà.”

“Vâng.” Công Tôn Thu Vũ mừng rỡ, anh họ là người vô dục vô cầu, chuyện gì cũng tùy bản thân thích sao làm đó cả.

Mà chị dâu Trương Kỳ Mạt trong lời đồn lại không giống vậy, nếu có thể tạo mối quan hệ tốt với chị dâu, nhờ chị ấy mở miệng nói giúp vài câu, anh họ chắc chắn sẽ nể tình thôi.

Lâm Ẩn liếc nhìn Công Tôn Thu Vũ, sao anh không thấu được tâm tư của cô ấy được cơ chứ. Cứ tùy vậy, cạnh Kỳ Mạt quả thật cũng không có bạn bè đáng tin cậy nào, tâm tính của Thu Vũ cũng coi như là hiền lành, nếu có thể chơi với Kỳ Mạt thì cũng coi như là chuyện tốt.

Chuyến đi đến thủ đô lần trước quả thật vẫn còn nhiều phiền phức lắm.

Anh nhìn điện thoại, có mấy cuộc gọi nhỡ của Ninh Khuyết, còn có tin nhắn báo cáo phát triển thế lực ở nước ngoài của Thẩm Tam nữa.

Ninh Khuyết gọi nhiều cuộc như vậy, có lẽ là do cụ Ninh - Ninh Thái Cực gặp phiền toái gì đấy muốn nhờ mình. Vậy đợi lão ấy đến tỉnh Đông Hải tìm rồi nói sau vậy.

Nghĩ đoạn, bỗng tài xế hét lên một tiếng sợ hãi khôn cùng, ông ta đột ngột giẫm phanh, lốp xe ma sét trên mặt đường kêu lên tiếng “xì xì”, xe bị thắng gấp ở giữa đường.

Chỉ thấy trước đầu xa chừng mười mét, có một người đàn ông trung niên vẻ mặt lạnh lùng, mặc một chiếc áo khoác dài phong cách cổ, hình như không thấy xe đâu, chỉ đứng đó bắt tài xế phải phanh gấp lại.

“Có chuyện gì?” Vẻ mặt Công Tôn Thu Vũ kinh ngạc, không dám tin nhìn người đứng đằng xa kia, không hiểu nỗi, thời đại này rồi mà còn có kiểu không sợ chết như vậy?

“Chờ trên xe đi, đừng động đậy.” Lâm Ẩn nói rất bình tĩnh, rồi mở cửa xe đi xuống.

Rầm, năm sáu thanh niên trẻ tuổi mặc đồ võ xông ra, đứng quanh người đàn ông mặc áo khoác dài.

“Tôi tên Diệp Nham, cậu là Lâm Ẩn đúng không? Ông chủ chúng tôi tìm cậu.” Diệp Nham đanh giọng lại bảo, nhìn chằm chằm Lâm Ẩn với vẻ lạnh lùng.

Lâm Ẩn đánh giá Diệp Nham một chút rồi nhếch miệng lên thành một đường cong.

“Ông chủ của các người là ai? Công Tôn Phi Thiên?” Lâm Ẩn hỏi với vẻ rất hứng thú.

“Cậu đến rồi biết.” Diệp Nham vẫn đanh giọng lại bảo, vẻ mặt vô cùng hung hãn: “Cậu muốn tự phế võ công, hay là muốn chúng tôi ra tay? Để tôi ra tay thì cậu sẽ đau lắm đấy.”

Lâm Ẩn cười khẩy, mấy người này không phải Công Tôn Phi Thiên sắp xếp đến, thì cũng chắc chắn là cao thủ bí ẩn của nhà họ Công Tôn.

Nếu không thì đã không tự mình chặn xe lại, mà đã dùng vũ khí cho nổ xe, nhưng chúng lại sợ Công Tôn Thu Vũ cũng đang ở trên đấy.

“Bây giờ ông cút vẫn còn kịp đấy, tôi thấy ông luyện được ngón nghề cũng hiếm thấy đấy.” Lâm Ẩn hờ hững nói, đưa ánh mắt như lưỡi đao của mình quét ngang đám Diệp Nham.

Xem ra nhà họ Công Tôn vẫn còn chút gốc gác, Diệp Nham này mạnh hơn với tất cả vệ sĩ anh từng thấy ở nhà họ Công Tôn.

Ánh mắt người này vô cùng sắc lẻm, thân thể không tầm thường, đoán chừng bị xe ô tô tông phải cũng chỉ ngã lăn vài vòng mà thôi, cộng thêm võ công rất mực cứng cáp, luyện thêm mấy năm nữa thì gần như đã có thể luyện ra được chút nội kình.

Vụt!

Diệp Nham không nói thêm nữa, thân hình trực tiếp nhào tới như gió lốc, mấy người phía sau cũng lôi côn sắt ra xông đến.

Lâm Ẩn lắc đầu, vung tay ra, tựa như móng vuốt của gió trong không khí, tiếng gió thổi vù vù, anh tóm chặt lấy một bóng người, xoay tay một cái rồi hất mạnh ra, kẻ kia ngã “rầm” xuống đất, nền xi măng cũng phải nứt ra.

Anh lại bắt lấy một tên khác quăng mạnh ra ngoài, rầm rần, năm, sáu cao thủ tay cầm côn sắt đều bị quét ngang một lượt bay xa ra mười mấy mét, từng tên từng tên hộc máu ra ngoài.

Lâm Ẩn xông lên trên, hai chân đạp lên ngực Diệp Nham, hắn lập tức hộc ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch lại, nhìn Lâm Ẩn với vẻ không tài nào tin nổi, toàn thân run lẩy bẩy.

Võ công Thập Tức, bộ võ công của nhà ngoại hắn luyện hơn hai mươi năm, giờ đã mất hết.

Chỉ vì đắc tội với Lâm Ẩn, toàn bộ võ công bị phế.

“Người muốn động đến tôi chẳng có kết quả tốt gì đâu, chẳng cần biết ông người của ai, về nói cho ông chủ mình biết, còn dám chọc vào tôi, thì chết.” Lâm Ẩn lạnh lùng nói rồi quay người lên xe.

Công Tôn Thu Vũ cùng tài xế đều kinh ngạc vô cùng, sửng sốt một hồi rồi mới vội vàng quay đầu xe lại, chuyển sang đường khác đi đến sân bay.

Đến khi xe rời đi rồi, hai người đàn ông trung niên đeo vẻ mặt nghiêm nghị, mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn mới bước từ bên lề đường ra, nhìn theo hướng Lâm Ẩn rời đi.

“Ông nhìn ra được gì ở tên họ Lâm kia không? Nếu ông ra tay có chắc chắn giết được cậu ấy không?” Một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn hỏi.

“Không nhìn ra gì cả, người này ra tay quá ác quá nhanh. Nhưng mà, trong cao thủ ở tuổi này, tôi chưa từng nghe tên người nào như vậy cả, đối phó với cậu ấy có lẽ sẽ có chút phiền phức, tuy nhiên không phải việc gì khó.” Một người đàn ông khác nói rất nghiêm túc.

“Được rồi, chuyện này giao cho ông vậy, đừng ra tay tùy tiện, phải chuẩn bị cho kỹ, nhất định phải giết chết. Tôi sẽ cho ông một nhóm người, ông dẫn theo đến tỉnh Đông Hải đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.