Tỉnh Đông Hải, sân bay quốc tế thành phố Thanh Vân.
Lâm Ẩn xuống máy bay một mình, Thẩm Tam cùng Tưởng Kỳ đã cho đội xe đến đón, đang chờ anh ra.
Lâm Ẩn ngồi lên ghế sau, xe lái về đảo nhân tạo ở sông Thanh Vân.
Chuyện nhà họ Công Tôn tạm thời kết thúc, Công Tôn Thu Vũ vẫn ở lại tỉnh Cao Dương chăm nom cho ông nội cô ấy, bảo rằng mấy ngày nữa sẽ đến đây.
Đối với chuyện nhà họ Công Tôn, Lâm Ẩn cũng không định nhúng tay vào quá nhiều. Dù sao Công Tôn Tòng Long cũng là người đã lăn lộn trên thương trường nửa đời, bây giờ thần trí đã tỉnh táo, chút phiền phức nhỏ nhoi này hẳn vẫn có thể giải quyết được.
Nửa tiếng sau, chiếc Rolls-Royce Phantom của Thẩm Tam lái qua cầu treo sắt, đến đảo nhân tạo.
Qua mấy ngày thi công trang trí, hòn đảo nhân tạo giữa sông Thanh Vân này đã có hồn hơn, trang viên cùng biệt thự có đủ loại cảnh vật, trong vô cùng mê người.
Năm phút sau, Lâm Ẩn đến ngồi trong vườn trước biệt thự, trên bàn gỗ trước mặt được bày một ấm hồng trà, Thẩm Tam ngồi phía đối diện, vẻ mặt có phần nghiêm nghị.
Lâm Ẩn thưởng thức chút hồng trà, sau đó chậm rãi đặt chén xuống, nhìn sang Thẩm Tam, hỏi: “Tối hôm qua anh nói cho tôi gia tộc Latinh gì đấy là sao?”
Tối hôm qua ở trên máy bay, Thẩm Tam gọi điện thoại tới báo cáo một chuyện quan trọng.
Bảo rằng bên phía Mỹ Latinh bỗng có một gia tộc có tập đoàn tài chính, bối cảnh thế lực cũng rất lớn, hình như là chống lưng cho chuyện làm ăn của nhà họ Chu.
Có người nói nhóm người này là do Chu Bân của nhà họ Chu lúc trước làm ăn bên Mỹ Latinh đã móc nối được quan hệ.
Gọi là gia tộc Latinh vì ở khu vực hỗn loạn như Mỹ Latinh, họ có quyền thế vô cùng lớn, dưới thế giới ngầm cũng cực kỳ có tiếng nói, chuyện làm ăn gần như bao trùm toàn bộ châu Nam Mỹ, là một gia tộc rất có tiếng.
“Anh Lâm, lần này gia tộc Latinh kia phái người đến tỉnh Đông Hải, coi như là muốn đánh phủ đầu, định phát triển thế lực đến Long Quốc này.” Thẩm Tam nghiêm giọng lại nói.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, hỏi: “Điều tra rõ được chuyện làm ăn của bọn họ thế nào chưa?”
“Anh Lâm, chúng đều là đám hổ sói gian ác, đến Long Quốc của chúng ta chắc chắn không có ý tốt gì.” Nói đến đây, Thẩm Tam hơi nhíu mày lại: “Em đã điều tra rõ rồi, gia tộc Latinh đến tỉnh Đông Hải mặt ngoài là tập đoàn xuất nhập cảng ngoại thương có tài lực hùng hậu, nhưng trên thực tế, sau lưng lại bàn chuyện buôn bán “thuốc”, đây là cái thói làm giàu cũ rích của gia tộc bọn chúng.”
Nghe thế, trong mắt Lâm Ẩn lộ ra tia sắc lẻm, sát ý dâng trào.
“Đám nhà họ Chu kia đúng là táng tận lương tâm, vì tiền mà hợp tác với gia tộc Latinh, chủ động nịnh bợ tập đoàn hùng hậu kia, đúng là chẳng có chút tự trọng nào, thế mà lại đi liếm gót chân cho đám nước ngoài, gieo vạ cho nhân dân.” Thẩm Tam trầm giọng lại nói, mặc dù gã lập nghiệp từ thế giới ngầm, nhưng cũng được xem như là một người liêm chính, chưa bao giờ thấm được cái thú kia.
Nhưng chẳng ngờ là thế gia trăm năm như nhà họ Chu lại liên hợp với một đám nước ngoài, vì tiền mà bỏ mặc tất cả, đúng là điên rồi.
“Đúng rồi, anh Lâm, còn cái nhà họ Tôn kia nữa, gần đây cũng bắt đầu bay nhảy rồi.” Thẩm Tam như bỗng nhớ tới điều gì, lại nghiêm giọng nói: “Người nhà họ Tôn không biết mua quan hệ từ đâu, chủ động ủng hộ gia tộc Latinh kia, còn bán cho gia tộc Latinh đó một tòa nhà thương mại để làm thành trụ sở, tên là tập đoàn Latinh, hiện được đặt ngay tại khu trung tâm thành phố Thanh Vân.”
Lâm Ẩn uống một hớp trà, ra hiệu Thẩm Tam nói tiếp. Đúng là không ngờ, khoảng thời gian này anh không ở thành phố Thanh Vân, yêu ma quỷ quái bắt đầu nhảy ra ngoài rồi.
“Thẩm Tam nói: “Theo em điều tra thì tập đoàn Latinh này vừa thành lập đã ngay tức khắc dùng tiền tài hùng hậu của minh đi thu mua các công ty và tập đoàn từng ngành nghề, hơn nữa có nhà họ Chu và nhà họ Tôn liên thủ với nhau, mấy ngày qua cứ như càn quét giới kinh doanh, gần như chuyện làm ăn nào cũng có mặt chúng nhúng tay vào. Nhà họ Tôn lại muốn đi trả thù Tưởng Kỳ, ở mặt bất động sản đã ném ra một kế hoạch trù định xây dựng một thành Thế Kỷ mới, trắng trợn tuyên truyền khắp nơi, chuyện này khiến tập đoàn Hải Dương bị tổn thất nặng nề.”
“Bất động sản mà chúng cũng nhúng tay vào?” Lâm Ẩn hỏi.
Bản thân anh cũng không thiếu tiền, càng không thèm khát tiền bạc, nhưng người dưới trướng anh cần phải kiếm cơm ăn.
Những sản nghiệp của tập đoàn Hải Dương vốn là rèn đóng từ vàng bạc, sao có thể cho phép người khác tới làm loạn được?
“Đúng vậy đấy, quãng thời gian trước vì một chuyện kêu gọi đầu tư, bọn họ còn ra tay với Tưởng Kỳ, lúc đó em dẫn theo đàn em cùng ba anh em Lưu Quân đến, coi như đã giao thủ với nhau, đám người nước ngoài kia cũng có coa thủ, bọn em còn bị chịu thiệt một chút.” Thẩm Tam nói bất đắc dĩ: “Thế là đấu thầu không được, có thể thấy được thủ đoạn của đoàn đội thương mại của đám người kia rất cao siêu.”
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, nói rất hờ hững: “Đợi lúc nào đi gặp chúng thử.”
Tập đoàn Latinh này muốn đến thành phố Thanh Vân kiếm tiền thì không sao, chẳng liên ráo gì đến anh, nhưng chúng dám ra tay với tập đoàn Hải Dương, còn đang lén lút làm loại chuyện buôn bán táng tận lương tâm như thế, vậy thì phải xử lý thôi.
Nhất là hai gia tộc không có liêm sỉ là nhà họ Chu và nhà họ Tôn, dám liên thủ với tập đoàn có thế lực hùng hậu như thế, sẽ gieo vạ vô cùng.
Là kiểu năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều. Từ nhỏ Lâm Ẩn đã nghe sư phụ dạy bảo, nghèo thì lo thân mình, giàu thì lo muôn dân.
Mặc dù anh không có tấm lòng thánh nhân muốn giúp đỡ thiên hạ, nhưng chuyện ngay trước mắt mình, anh sẽ không mặc kệ.
Nghĩ đoạn, Lâm Ẩn nghiêm túc căn dặn Thẩm Tam một phen, bảo gã ra tay làm việc, điều tra cho rõ chuyện của tập đoàn Latinh.
Sau đó anh lại gọi cho Kỳ Mạt, bảo tối nay Kỳ Mạt đến đảo nhân tạo ngắm cảnh, rồi cùng ăn một bữa cơm.
Cũng không biết sau khi Kỳ Mạt quản lý tập đoàn Trương thị, đã xử lý chuyện trong công ty thế nào rồi.
Tập đoàn đá quý Trương thị, tòa nhà Bảo Đỉnh.
Trương Kỳ Mạt mang vẻ mặt mừng rỡ, trong mắt tràn ngập sự tự tin, ung dung bước ra phòng khách.
Khoảng thời gian này công việc thật sự quá thuận lợi, đây mới là cuộc sống mà cô hằng theo đuổi, không bị ai gò bó.
Vừa nãy nghe Lâm Ẩn gọi điện đến, bảo là đến đảo nhân tạo ăn cơm? Không biết anh ấy lại giở trò gì nữa.
“Chủ tịch Trương, có rảnh đến bàn chuyện không?”
Lúc này, một giọng nói chất phác vang lên, Trương Hồng Hiên cùng Trương Hồng Quân đeo vẻ mặt khó coi đứng ở cửa, giọng điệu ra vẻ cầu xin.
Từ khi Trương Kỳ Mạt trở thành chủ tịch tập đoàn Trương thị, sức ảnh hưởng của hai người bọn họ trong hội đồng quản trị ngày càng kém, phần lớn quản lý cấp cao dưới tay bọn họ đã bị dọn dẹp sạch sẽ, khỏi phải nói có biết bao bứt rứt trong người.
Vì thế cho dù là trưởng bối của Trương Kỳ Mạt, hai người bọn họ cũng không dám gọi thẳng tên của cô, mà chỉ xưng là chủ tịch.
“Chuyện gì?” Trương Kỳ Mạt thản nhiên hỏi.
Với hai người kia, cô hoàn toàn không hề khách khí, chỉ là hai tên thân thích vô tích sự mà thôi.
“Khụ khụ.” Trương Hồng Hiên ho khan hai tiếng, nghiêm mặt lại bảo: “Chủ tịch Trương à, là thế này, gần đây tập đoàn Latinh đến thành phố Thanh Vân có khai triển một phi vụ trên phương diện đá quý, bên chúng tôi có mạng lưới liên lạc với bọn họ, không biết cô có hứng thú thử tiếp xúc bàn chuyện làm ăn với họ không?”