Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 678: Chương 678: Bí pháp tâm môn




Trong nháy mắt này, Hồ Thương Hải cũng chợt hành động, hoàn toàn không sợ Lâm Thanh Diệp đang hung ác đánh tới.

Ông ta lắc mình, cả người trở nên quỷ dị không thể đoán được, tránh khỏi một chưởng của Lâm Thanh Diệp.

Rầm một tiếng.

Chỗ Hồ Thương Hải vừa mới tránh thoát, trên nền bê tông bị đánh thành một cái hố, vết nứt hình mạng nhện, có thể thấy một chưởng này có sức lực hung dữ đến nhường nào.

“Ha, trốn cũng rất nhanh đấy”, Lâm Thanh Diệp hừ lạnh một tiếng, sát khí trong mắt càng thêm mãnh liệt.

Ngay sau đó, cơ thể Lâm Thanh Diệp tấn công nhanh mạnh như sấm, lại lần nữa bắt đầu đuổi giết, lúc tung chưởng gió mạnh rít gào, sức lực cuồng bạo liên tục đánh tới không nhừng, khiến cho không khí chấn động không thôi.

Mà Hồ Thương Hải lại vẫn luôn né tránh, không cố gắng đối đầu trực diện với Lâm Thanh Diệp, tựa như đang tìm kiếm cơ hội nào đó.

Điều này khiến cho Lâm Thanh Diệp càng thêm bối rối, tàn nhẫn truy đuổi Hồ Thương Hải, lúc đuổi theo còn đánh nát cả mặt đất bê tông, thậm chí còn làm sập vài bức tường bê tông chắn đường.

Những người đi đường xung quanh nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm, còn có mấy chiếc xe dừng lại bên đường, có hơi không dám tin tưởng.

“Mẹ kiếp, đang làm gì vậy? Đang đóng phim sao?”.

“Đạo diễn nào đang quay phim ở đây vậy? Kỹ thuật đặc hiệu và động tác của diễn viên chuyên nghiệp quá, lợi hại thật đấy nhỉ?”.

Mấy chiếc xe đi ngang qua bên đường đều không nhịn được dừng lại nhìn nhiều hơn vài lần, kinh ngạc thán phục nói.

Đúng vậy, Hồ Thương Hải và Lâm Thanh Diệp chiến đấu, quả là động tác còn chuyên nghiệp hơn cả trong phim.

Hai bóng người giống như cơn gió, thoắt ẩn thoát hiện ở khắp nơi, tung chưởng khiến mặt đất, tường cao cũng vỡ nát, chỉ để lại từng bóng mờ.

“Ông già đáng chết này, vẫn còn muốn trốn sao? Chiêu thức Lâm Ẩn dạy ông, không phải chỉ có chút kỹ xảo chạy trốn này chứ?”, Lâm Thanh Diệp tức giận nói, cảm xúc vô cùng gấp gáp, hận không thể lập tức đánh Hồ Thương Hải ngã xuống mặt đất.

Nhưng làm sao cũng không thể đuổi theo được.

Lâm Thanh Diệp nóng lòng như lửa đốt, trước đó đã bị Lâm Ẩn kích thích tới không chịu nổi, chỉ muốn nhanh chóng bắt được Hồ Thương Hải, để bắt Lâm Ẩn quỳ xuống dập đầu!

Nhưng mỗi một động tác của Hồ Thương Hải thật giống như đã hiểu rõ chiêu thức của gã ta, mỗi lần đều có thể né tránh được, lại còn rất ra vẻ.

Lối đánh dùng bốn lạng đẩy ngàn cân này khiến Lâm Thanh Diệp căm tức không thôi, mất hết kiên nhẫn.

Hiển nhiên, Lâm Ẩn đã thật sự truyền thụ điều gì đó cho Hồ Thương Hải.

Nói cách khác, lấy thực lực võ công của Hồ Thương Hải, căn bản không thể nào đối phó thành thạo, đã sớm bị gã ta đánh bại rồi.

Nhìn hai người chiến đấu, Lâm Ẩn sắc mặt thản nhiên, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

Trương Kỳ Mạt bên cạnh anh, sắc mặt lại rất căng thẳng.

“Lâm Ẩn, ông Hồ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”.

Trương Kỳ Mạt lo lắng nói.

Cô nghe được cuộc đối thoại đánh cuộc giữa Lâm Ẩn và người đàn ông Lâm Thanh Diệp kia.

Nếu ông Hồ không đánh thắng, vậy Lâm Ẩn sẽ rất khó xử.

Lâm Ẩn cười cười nói: “Kỳ Mạt, em xem là được rồi”.

“Đợi lát nữa sẽ có kết quả”.

“Vâng”, Trương Kỳ Mạt ngoan ngoãn gật đầu, nhìn dáng vẻ tự tin như gió thoảng mây bay của Lâm Ẩn, tâm trạng bất an của cô cũng trở nên yên tâm hơn.

Biểu hiện của Lâm Thanh Diệp không có gì ngoài phán đoán của Lâm Ẩn.

Trong nháy mắt khi Lâm Thanh Diệp so chưởng với Hồ Thương Hải.

Lâm Ẩn đã nhìn thấy trăm nghìn chỗ sơ hở của người này.

Nếu Lâm Ẩn tự mình động thủ, chỉ một ý nghĩ là có ít nhất cả trăm cách để giết Lâm Thanh Diệp trong nháy mắt.

Cảnh giới của võ thuật không chỉ có liều mạng để quyết định, mà là ở trình độ võ thuật.

Lấy cảnh giới cấp bậc của Lâm Ẩn, liếc mắt là có thể nhìn ra mỗi một chiêu thức của Lâm Thanh Diệp.

Lâm Thanh Diệp ở trước mặt Lâm Ẩn chỉ giống như một đứa trẻ đang khoe khoang khẩu súng, phô diễn trình độ võ thuật non nớt ngây ngô.

Mà Lâm Ẩn vừa mới truyền lại chiêu thức cho Hồ Thương Hải, thật ra rất xúc tích, sâu sắc.

Anh chỉ cho Hồ Thương Hải những sơ hở chí mạng của Lâm Thanh Diệp, cùng với chiêu thức võ thuật của gã ta.

Sau đó, anh còn truyền cho Hồ Thương Hải một bộ bí pháp tâm môn.

Tâm môn Long phủ là một môn võ công tuyệt học, vốn là sở trường khi lâm trận biến hóa khôn lường, càng có thể kích thích tiềm năng của con người trong một thời gian ngắn, là một bí quyết để tăng vọt thực lực trong âm thầm.

Lấy kinh nghiệm và sự nhanh nhạy nhiều năm của Hồ Thương Hải, phối hợp với sự tăng vọt nội lực của bí pháp tâm môn, hơn nữa lại hiểu rõ sơ hở chí mạng của Lâm Thanh Diệp.

Chênh lệch giữa hai bên thế này, Hồ Thương Hải muốn hạ được Lâm Thanh Diệp là chuyện không khó.

Cùng lúc đó, trên nóc một tòa nhà cao tầng trong bệnh viện huyện, có một ông cụ mặc một bộ sườn xám nam màu trắng, tóc và lông mày bạc trắng, đang chắp tay, đừng trên cao nhìn chăm chú hai người Lâm Thanh Diệp đang chiến đấu.

Ở phía sau ông cụ tóc bạc, còn có mấy người đàn ông mặc sườn xám nam ánh mắt vô cùng sắc bén.

“Trưởng lão Tần, ông nói, Lâm Ẩn này định giở trò gì đây? Lại để một ông già mới miễn cưỡng bước lên bảng Địa, khí thế yếu ớt một mình đấu với cậu chín, còn đánh cuộc nữa chứ?”, một người đàn ông mặc sườn xám nam nghi hoặc hỏi.

“Lâm Ẩn này không đơn giản đâu”, trưởng lão Tần hơi nhíu lông mày trắng, nhìn chăm chú Lâm Ẩn ở xa, ánh mắt khác hẳn, cũng không biết đang suy tư điều gì.

“Trưởng lão Tần, thứ cho tôi nói thẳng, tôi không nhìn ra có gì không đơn giản. Lâm Ẩn này rõ ràng là giả vờ huyền bí, cố làm ra vẻ. Trên thực tế, tôi thấy cậu ta hơi thở yếu ớt, căn bản không có thực lực gì, chính vì sợ cậu chín nên mới phái một ông già ra đối phó cho có”, người thanh niên mặc sườn xám nam khinh thường nói, giọng điệu rất coi thường Lâm Ẩn.

“Tiểu Tứ, ánh mắt của cậu vẫn quá thiển cận, chưa đủ tinh mắt”, trưởng lão Tần nhẹ giọng nói, giọng nói để lộ ra sự linh hoạt nhanh nhạy.

“Cậu cảm thấy cậu chín nhất định sẽ thắng đàn em của Lâm Ẩn sao?”.

“Đương nhiên!”, Tiểu Tứ khẳng định nói: “Trưởng lão Tần, mới vừa rồi ông già kia ngay cả một chưởng của cậu chín cũng không tiếp được, chỉ nghe vài lời của Lâm Ẩn chẳng lẽ lại có thể đánh thắng được cậu chín sao?”.

“Thực lực võ công rành rành ra đó. Ông xem, ông già kia đã bị cậu chín đuổi sát theo phía sau, không hề có sức lực đánh trả”.

“Ha”, trưởng lão Tần cười khẽ, nói: “Cho nên, tôi mới nói cậu không đủ tinh mắt”.

“Cũng bởi vậy, tôi mới nói Lâm Ẩn không đơn giản chút nào”.

Trưởng lão Tần ung dung nói:

“Bề ngoài, là cậu chín đang chiếm thế thượng phong, nhưng trên thực tế, mỗi một chiêu thức của cậu chín đều bị vị cao thủ kia khống chế”.

“Sau khi nghe Lâm Ẩn truyền thụ, vị cao thủ họ Hồ cấp bảng Địa kia giống như đã phá kén lột xác, nắm chắc tiết tấu cuộc chiến trong lòng bàn tay, còn tránh được hết những đòn tấn công chí mạng của cậu chín”.

“Quan trọng nhất là, người này hình như đang sử dụng một bí pháp cao thâm gì đó. Nội lực của ông ta đã không thua kém cậu chín”.

“Mà dẫu sao cậu chín cũng vẫn còn quá trẻ, bị Lâm Ẩn khích vài câu, khiến trong lòng gấp gáp, không dằn nổi ý muốn bắt được cao thủ họ Hồ. Tâm cảnh thế này đã hoàn toàn phạm vào điều tối kỵ trong đấu võ.

Trưởng lão Tần dùng giọng nặng nề nói: “Tiếp tục đánh nữa, cậu chín nhất định sẽ thua”.

“Hả? Chuyện... Chuyện này không thể nào?”, Tiểu Tứ nhìn ông ta bằng ánh mắt hoảng sợ, mắt hơi dại ra khi nghe trưởng lão Tần phân tích, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.