“Cái gì? Đối phó với tôi không thành vấn đề à?”.
Nghe lời lẽ thẳng thắn của Lâm Ẩn, sắc mặt Lâm Thanh Diệp thoắt biến, gã ta phá ra cười giòn giã.
“Lâm Ẩn, cậu thú vị thật? Cậu dạy cho ông già ấy vài chiêu là có thể đánh thắng tôi à?”, Lâm Thanh Diệp nở nụ cười khinh bỉ: “Tôi thật sự không hiểu đầu cậu chứa cái gì”.
Trước kia Lâm Thanh Diệp còn cảm thấy hơi kinh ngạc trước khí thế của Lâm Ẩn.
Nhưng lần này lời lẽ của Lâm Ẩn khiến cho Lâm Thanh Diệp cảm thấy buồn cười, phải là quá buồn cười.
Cũng không nghĩ mà xem, ông già Hồ Thương Hải kia kém cỏi hơn gã ta đến một hai cảnh giới võ công.
Ít nhất phải tập luyện vất vả mười mấy năm mới có thể bù lại được khoảng cách ấy.
Còn Lâm Ẩn, không ngờ nói tạm thời dạy Hồ Thương Hải vài chiêu là có thể thắng được mình?
Không phải bị mất trí đấy chứ!
“Sao thế? Anh không dám à?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi gã ta.
“Ha ha ha!”, Lâm Thanh Diệp phá ra cười lớn, ánh mắt gã ta trở nên tối tăm: “Tôi không dám? Tôi sợ đàn em của cậu không chịu được đòn, bị vài cú đấm đá của ông đây đánh chết!”.
“Lâm Ẩn, tôi thật sự không hiểu nổi, cậu nghĩ mình là ai thế? Thánh nhân võ học của Long Quốc sao?”, Lâm Thanh Diệp phì cười với vẻ mặt khinh thường: “Chỉ tùy tiện chỉ hai chiêu thôi, thế mà mộng tưởng để cho một kẻ miễn cưỡng lên được bảng Địa tới đấu với tôi à?”.
“Ông ta có trở về luyện tập thêm mười năm nữa cũng không phải là đối thủ của tôi đâu!”.
Lâm Thanh Diệp rất hiểu thực lực của Hồ Thương Hải.
Ở độ tuổi này, lão già ấy đã lên đến đỉnh cao võ học trong đời người, sức lực tiềm tàng hết rồi, muốn thăng cấp chỉ sợ là không thể.
Đừng nói là tiến bộ, đến việc giữ vững thực lực bây giờ bây giờ cũng là vấn đề khó.
Dù gì cũng đã có tuổi rồi, khí huyết sa sút, cảnh giới võ đạo chỉ có thể dần dần thụt lùi chứ không thể nào tiến bộ được!
Trong lòng Hồ Thương Hải cũng hiểu rất rõ chuyện này.
Cho dù ông ta có liều cả cái mạng già thì cũng không thể nào thắng được thanh niên thiên tài như Lâm Thanh Diệp, cũng không biết đại trưởng lão đang tính toán thế nào.
“Rốt cuộc anh dám chấp nhận hay là không đây?”, Lâm Ẩn nhìn Lâm Thanh Diệp với vẻ mặt vô cảm rồi nói hờ hững.
“Chấp nhận! Tôi có gì mà không dám chấp nhận kia chứ?”, Lâm Thanh Diệp nói một cách đầy tự tin.
“Nhưng không phải ai cũng có thể so tài với Lâm Thanh Diệp tôi đâu”, Lâm Thanh Diệp nói với vẻ ngạo mạn: “Lâm Ẩn, nếu như cậu muốn cử ông già này thay cậu ra trận, vậy lỡ ông ta thua thì sao?”.
“Cậu đừng hòng tùy tiện phái một đàn em của mình đến đối phó với tôi, như thế là làm nhục tôi!”, Lâm Thanh Diệp đanh giọng lại.
Thân là thanh niên tài ba có đôi chút tiếng tăm trong giới lánh đời, là cao nhân của bảng Địa.
Đương nhiên Lâm Thanh Diệp cũng có sự kiêu ngạo và tự tôn của mình.
So tài không phải là chuyện tùy tiện.
Không phải người nào, thân phận như thế nào cũng có thể so tài với cao thủ.
Cho dù Lâm Thanh Diệp thắng Hồ Thương Hải cũng không phải chuyện gì đáng tự hào, mà là rơi xuống thế hạ phong.
Bởi thế, lý do nhất định phải chính đáng.
“Làm nhục anh?”, Lâm Ẩn lắc đầu cười lạnh: “Anh cảm thấy tôi kêu Hồ Thương Hải so tài với anh là làm nhục anh à?’.
“Tôi đang làm nhục anh đấy. Chỉ sợ là đến làm nhục mà anh còn không chịu nổi”.
Lâm Ẩn nói hờ hững.
“Cậu!”, Lâm Thanh Diệp lập tức nổi trận lôi đình, gã ta trừng mắt nhìn Lâm Ẩn.
Ngang ngược, ngang ngược quá!
Lâm Thanh Diệp nghĩ rằng mình đã ngang ngược lắm rồi, nhưng thật sự gã ta chưa từng gặp người nào ngang ngược như Lâm Ẩn!
“Tôi kêu ông ta ra trận tất nhiên là đại diện cho tôi. Anh có thể thắng ông ta, đồng nghĩa với việc thắng tôi”, Lâm Ẩn nói hờ hững.
“Nếu như hôm nay Hồ Thương Hải thua thì tôi sẽ nghe theo lời anh, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm”, Lâm Ẩn nói hờ hững.
Nghe thấy thế, ánh mắt Lâm Thanh Diệp hơi sáng lên, gã ta thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc: “Nói thật à?”.
“Lâm Ẩn tôi có nói dối bao giờ?”, Lâm Ẩn nói hờ hững.
“Thế thì tốt! Nếu như hôm nay ông ta thua thì tôi muốn Lâm Ẩn cậu quỳ xuống dập đầu, ngoan ngoãn nhận sai với tôi. Sau này phải theo tôi về nhà họ Lâm ở Lang Gia, quỳ xuống ở ngoài cửa chính của nhà họ Lâm rồi xin lỗi mọi người!”.
Lâm Thanh Diệp lạnh giọng mà nói.
“Lâm Ẩn, cậu có dám đồng ý không?”.
Lâm Ẩn cười nhạt rồi đáp: “Được”.
“Nhưng mà”, nói đến đây, Lâm Ẩn bèn chuyển đề tài, giọng nói của anh lạnh tanh.
“Nếu như anh thua thì tôi muốn Lâm Thanh Diệp anh phải làm theo những yêu cầu anh đề ra cho tôi!”.
“Anh phải quỳ xuống dập đầu trước tôi, đồng thời phải trở về xin lỗi nhận sai trước mặt tất cả những người nhà họ Lâm!”.
“Bày tỏ sự hối hận của anh vì đã phá hoại sản nghiệp trong thủ đô của tôi, làm loạn kế hoạch của tôi trong thành phố Thanh Vân và động đến người của tôi!”.
Lâm Ẩn nói bằng giọng lạnh lùng.
Lâm Thanh Diệp tỏ vẻ kinh ngạc như thể sét đánh giữa trời quang.
Gã ta không biết vì sao Lâm Ẩn lại có thể tự tin như thế.
Lẽ nào cậu ta thật sự có khả năng biến cái vô dụng thành cái thần kỳ, khiến cho ông già này đánh bại mình sao?
Gương mặt Lâm Thanh Diệp lộ ra vẻ do dự, không ngờ gã ta lại chần chừ.
“Sao hả? Anh nói tôi sỉ nhục anh. Nhưng tôi sỉ nhục anh như thế mà anh vẫn chần chừ không dám nhận lời thách thức ư?”.
Lâm Ẩn nhếch môi cười lạnh, anh nhìn Lâm Thanh Diệp.
Lần này Lâm Thanh Diệp đã bị chọc tức hẳn, gân xanh trồi lên trên trán gã ta.
“Lâm Ẩn, cậu khinh thường tôi quá đáng!”.
Lâm Thanh Diệp gắt lên, gã ta chỉ tay vào người Thồ Thương Hải: “Ông ra đây, tôi nhận lời thách thức!”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Thanh Diệp phô ra khí thế hung hãn, chiếc áo không gió mà bay như thể có một luồng khí đang chảy trong cơ thể gã ta, đến xương cốt cũng kêu vang ong ong.
“Hồ Thương Hải, đi qua đây”, Lâm Ẩn gọi ông ta.
Hồ Thương Hải đi đến trước, ông ta ngoan ngoãn cúi đầu.
“Ông phải lắng nghe từng câu từng chữ mà tôi sắp nói cho cẩn thận”, Lâm Ẩn nghiêm mặt lại.
“Vâng, đại trưởng lão”, Hồ Thương Hải nói một cách cung kính, ông ta cảm thấy hơi kích động.
“Ông làm thế… Như vậy…”.
Lâm Ẩn từ tốn dạy dỗ Hồ Thương Hải.
Hai phút sau, tinh thần của Hồ Thương Hải tràn trề sinh lực, ánh mắt ông ta ngập đầy tự tin như thể đã được nghe bí kíp chân truyền gì đấy.
Ông ta chậm rãi bước đến đối đầu với Lâm Thanh Diệp.
“Lâm Thanh Diệp, ra tay đi”, Hồ Thương Hải nói từ tốn, trông có vẻ hết sức oai phong.
Lâm Thanh Diệp khẽ nhíu mày, gã ta nhìn những thay đổi nhỏ của Hồ Thương Hải mà trong lòng sinh nghi.
Nhìn điệu bộ này của Hồ Thương Hải, lẽ nào Lâm Ẩn thật sự có khả năng biến đồ vô dụng thành đồ thần kỳ sao?
Chỉ nói đôi ba câu là có thể để cho Hồ Thương Hải đi so tài với mình, tự tin đến thế ư?
“Hừ!”.
Sau khi suy nghĩ trong giây lát, Lâm Thanh Diệp hừ lạnh, gã ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
“Cứ ở đấy mà giở giọng lừa bịp!”.
“Hôm nay tôi phải phế ông già như ông!”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Thanh Diệp biến thành làn gió thoảng rồi lao vút về phía Hồ Thương Hải.