“Đương nhiên em biết anh không phải người bình thường”, Trương Kỳ Mạt nói: “Em chỉ lo anh sẽ ghét bỏ em, còn em ở bên cạnh anh chỉ làm ảnh hưởng đến anh thôi…”.
Trương Kỳ Mạt hơi buồn bã nói.
Cô biết Lâm Ẩn không phải người đàn ông bình thường, có sức mạnh khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Còn cô đi theo bên cạnh Lâm Ẩn lại không giúp được gì cho anh cả, chỉ làm liên luỵ đến anh thôi.
Chuyện gặp phải lần này là minh chứng tốt nhất.
Vì cô, Lâm Ẩn suýt chút bị người ta ám sát, suýt chút đẫ bỏ mạng.
“Kỳ Mạt, sau này em đừng nói những câu như thế nữa”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Chuyện giữa hai người, không thể nói liên luỵ hay không được”.
Lúc trước khi mình quy ẩn ở thành phố Thanh Vân, chỉ có hai bàn tay trắng.
Nhưng Kỳ Mạt vẫn chọn tin tưởng anh.
Cho nên anh nhất định sẽ không phụ lòng cô.
Trương Kỳ Mạt gật đầu, ánh mắt loé lên sự hạnh phúc, là hiểu được tấm lòng của Lâm Ẩn.
“Đúng rồi, Thẩm Tam và Tưởng Kỳ đâu? Trong lúc anh hôn mê có chuyện gì xảy ra không?”, Lâm Ẩn nhìn Kỳ Mạt, nghiêm mặt nói.
“Cũng không có chuyện gì xảy ra hết”, Trương Kỳ Mạt đáp: “Hai người bọn họ trở về thành phố Thanh Vân rồi, nói là muốn xử lý một vài chuyện công việc giúp anh. Định sắp xếp bệnh viện tốt hơn cho anh bên kia”.
Lâm Ẩn gật đầu, chợt nghĩ tới điều gì đó: “Kỳ Mạt, điện thoại của anh có còn không?”.
Anh cũng không biết trong khoảng thời gian mình hôn mê, bên ngoài có xảy ra chuyện gì khác không.
Định gọi điện thoại cho người ở thủ đô để hỏi tình hình.
“Điện thoại của anh bị vỡ, hỏng mất rồi”, Trương Kỳ Mạt hơi lo lắng: “Anh đừng nôn nóng như thế, vừa tỉnh lại đã muốn quan chuyện làm ăn rồi”.
“Nghỉ ngơi cho tốt trước đi, anh bị thương nặng như vậy, nên ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng thêm mấy ngày”.
Lâm Ẩn cười nói: “Bệnh viện anh ở không quen, sức khoẻ của anh anh hiểu rõ nhất, không có vấn đề gì đâu”.
“Vậy, vậy cũng phải đợi bác sĩ kiểm tra tình trạng hồi phục cho anh đã, xem có thể xuất viện không”, Trương Kỳ Mạt lo lắng nói.
“Đúng rồi, sáng nay em gọi điện thoại cho anh Thẩm Tam, không biết vì sao không gọi đi được”, Trương Kỳ Mạt đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nghiêm mặt nói: “Em vốn muốn hỏi anh ta có sắp xếp chuyện chuyển viện cho anh xong chưa, nhưng gọi mấy cuộc điện thoại vẫn không nghe máy, có hơi kỳ lạ”.
“Thẩm Tam không nghe điện thoại của em sao?”, Lâm Ẩn nhíu mày, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm.
Lâm Ẩn hiểu rất rõ tính cách của Thẩm Tam, gã là một người khá trung thành, cũng là nhóm người đi theo mình sớm nhất.
Nếu không phải xảy ra vấn đề quan trọng gì, chắc chắn gã không thể nào không nghe điện thoại của Kỳ Mạt được.
Chẳng lẽ thật sự xảy ra vấn đề gì rồi?
Nghĩ vậy, Lâm Ẩn chậm rãi đứng dậy.
Anh nhìn về phía Kỳ Mạt, nhẹ giọng nói: “Kỳ Mạt, đã lâu rồi chúng ta không ăn cơm với nhau, tối nay tìm một chỗ ăn cơm nhé. Anh đi xử lý một vài chuyện trước”.
“Được”, Trương Kỳ Mạt ngoan ngoãn gật đầu: “Em đi hỏi bác sĩ Lưu giúp anh xem khi nào có thể khám”.
Lâm Ẩn gật đầu, đi lại mấy bước, phát hiện xương sườn có hơi đau.
Anh nhìn băng vải quấn trên cánh tay, không nhịn được cười khổ.
Sau khi chiến đấu quyết liệt với Hắc Long Vương một trận, tình trạng thương tích lại còn ảnh hưởng đến hành động cơ bản của anh.
Với tình trạng sức khoẻ trước mắt, chắc hẳn phải treo tay mười ngày nửa tháng để làm việc.
Hơn nữa nội công cũng không thể sử dụng.
Lâm Ẩn bước chậm hai bước, Kỳ Mạt vội vàng đuổi theo ở phía sau, đỡ lấy anh.
“Anh đi chậm một chút, vừa mới tỉnh lại, không cần vội vã đi khắp nơi”, Trương Kỳ Mạt nhìn Lâm Ẩn, lo lắng nói.
Lâm Ẩn cười gật đâu.
Ra khỏi phòng bệnh, Hồ Thương Hải đi tới từ một bên hành lang, đứng khom lưng trước Lâm Ẩn, vẻ mặt rất cung kính.
Trong khoảng thời gian Lâm Ẩn hôn mê, Hồ Thượng Hải vẫn luôn âm thầm bảo vệ trông coi gần phòng bệnh.
Ông ta biết chuyện quan trọng, thậm chí còn tự động cắt đứt liên lạc với nhà họ Ninh ở thủ đô bên kia, mấy ngày nay ngay cả Ninh Khuyết gọi điện thoại đến cũng không nghe máy.
Sau trận chiến trên đỉnh núi Giang Nguyệt, trong lòng ông ta hiểu rõ chuyện liên quan đến đại trưởng lão Lâm Ẩn thật sự quá quan trọng.
Cho nên, mấy ngày nay vẫn luôn âm thầm bảo vệ Lâm Ẩn, cũng không xuất hiện.
Thậm chí ngay cả Trương Kỳ Mạt cũng không biết sự tồn tại của Hồ Thương Hải.
“Chúc mừng đại trưởng lão khỏi bệnh tỉnh lại, Hồ Thương Hải tôi ở đây đợi lệnh của đại trưởng lão”, Hồ Thương Hải cung kính nói.
Trương Kỳ Mạt nhìn thấy Hồ Thương Hải thì cũng hơi ngạc nhiên, mấy ngày nay cô không hề phát hiện sự tồn tại của Hồ Thương Hải, trong lòng biết vị cao thủ này đang âm thầm bảo vệ Lâm Ẩn.
“Lâm Ẩn, em đi hỏi bác sĩ Lưu chuyện kiểm tra hồi phục, hai người trò chuyện gì nhé”, Trương Kỳ Mạt nói, cô biết chắc chắn Lâm Ẩn muốn dặn dò cấp dưới, biết mình nên tạm thời rời đi.
“Ừm, em đi đi”, Lâm Ẩn gật đầu.
Trương Kỳ Mạt đi về phía thang máy, Lâm Ẩn nhìn Hồ Thương Hải với đôi mắt sâu thẳm: “Bây giờ tình hình thế nào? Lúc trước tôi dặn dò ông bắt Văn Thiên Phượng đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?”.
“Đại trưởng lão, tôi nghe theo lời dặn của cậu, sau khi cậu hôn mê đã tiêu diệt tất cả đám người tham gia hành động trên núi Giang Nguyệt. Văn Thiên Phượng kia tôi cũng đã giam lỏng trong một căn biệt thự ở huyện Giang Nguyệt rồi”, Hồ Thương Hải cung kính nói.
“Chuyện này ông làm rất tốt”, Lâm Ẩn gật đầu khen ngợi.
Lúc trước anh cố ý dặn dò Hồ Thương Hải bắt lấy Văn Thiên Phượng là muốn giữ lại một người sống, lấy một vài tin tức từ bà ta.
Mặt khác chính là mối thù giết cha, mối hận diệt môn.
Văn Thiên Phượng, anh nhất định phải tự tay giết chết.
“Vậy phía Thẩm Tam và Tưởng Kỳ xảy ra chuyện gì thế, vì sao không liên lạc được?”, im lặng một lát, Lâm Ẩn hỏi tiếp.
“Việc này…”, nhắc tới chuyện này, Hồ Thương Hải hơi chần chừ.
Ông ta nói: “Đại trưởng lão, mấy ngày nay tôi nhận được tin tức từ phía người bên thủ đô. Có một chàng trai tự xưng là người của gia tộc cậu, tên là Lâm Thanh Diệp thu mua sản nghiệp của cậu ở khắp nơi trên thủ đô, còn đả thương Vu Tắc Thành và Ninh Khuyết”.
“Bên thủ đô đang rất hỗn loạn”.
“Hơn nữa tôi còn nhận được tin Lâm Thanh Diệp đã tấn công đến thành phố Thanh Vân, đang truy tìm tung tích của cậu. Hai ngày nay Thẩm Tam và Tưởng Kỳ mất liên lạc, tôi đoán chắc là bị Lâm Thanh Diệp bắt rồi”.
Hồ Thương Hải nặng nề báo cáo.
Hồ Thương Hải cũng có nghe nói đến biến cố xảy ra ở thủ đô.
Ông ta vẫn luôn sử dụng mạng lưới tình báo của nhà họ Ninh thu thập tin tức xung quanh.
Mấy tin tức này đều cực kỳ bất lợi với đại trưởng lão Lâm Ẩn.
“Lâm Thanh Diệp? Người của nhà họ Lâm ở Lang Gia?”, Lâm Ẩn hờ hững nói, trên mặt không có chút cảm xúc nào.
Chuyện người nhà họ Lâm ở Lang Gia muốn làm không khiến anh bất ngờ.
Hồ Thương Hải nhìn thoáng qua sắc mặt của Lâm Ẩn, thấy anh bình tĩnh như thế thì cũng thầm cảm thán, không hổ là đại trưởng lão Lâm Ẩn, dưới tình cảnh nguy cơ như thế mà vẫn bình tĩnh được.
Hồ Thương Hải nghiêm mặt nói: “Đúng vậy, tôi đã điều tra rồi, Lâm Thanh Diệp này là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi nổi tiếng của nhà họ Lâm ở Lang Gia, vẫn luôn truy tìm tung tích của cậu, tuyên bố muốn bắt cậu về nhà họ Lâm".