Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 667: Chương 667: Lâm Ẩn tỉnh lại




Huyện Giang Nguyệt, bệnh viện số một trong huyện.

Tầng tám, trong phòng bệnh của Lâm Ẩn.

Trương Kỳ Mạt ngồi bên giường bệnh, lưng dựa vào ghế, hơi nhắm mắt, tựa như là đã ngủ thiếp đi.

Mỗi ngày, cô đều canh giữ bên giường bệnh của Lâm Ẩn, mấy ngày nay lòng cô vẫn luôn rất đau khổ, thậm chí có thể nói là rất không đành lòng.

Trương Kỳ Mạt thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi trong lòng.

Nếu Lâm Ẩn thật sự không thể tỉnh lại, trở thành người thực vật, như vậy quãng đời còn lại cô phải làm thế nào đây.

Cô sẽ áy náy cả đời.

Trong khoảng thời gian này, Trương Kỳ Mạt nghĩ linh tinh quá nhiều, nên người cũng tiều tụy đi rất nhiều.

Lúc này, một bác sĩ nam trung niên mặc áo blouse trắng gõ cửa đi vào, nhìn thoáng qua Trương Kỳ Mạt đang ngủ say, không quấy rầy cô nghỉ ngơi.

Mà chỉ buông dụng cụ và bình truyền trong tay xuống, chuẩn bị bắt đầu thay thuốc cho Lâm Ẩn đang nằm trên giường bệnh.

Thấy hình ảnh này, bác sĩ Lưu cũng có chút thổn thức cảm khái trong lòng.

Ông ấy có thể nhìn ra, cô Trương này có tình cảm rất sâu đậm với người chồng Lâm Ẩn của mình.

Trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc, vết thương của bệnh nhân Lâm Ẩn này, với trình độ khoa học kỹ thuật bây giờ rất khó có thể chữa khỏi và bình phục được.

“Hả?”.

Bác sĩ Lưu cầm bình truyền, lúc đang muốn đổi thuốc.

Bỗng nhiên, ông ấy lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khiếp sợ.

Bởi vì, Lâm Ẩn nằm trên giường bệnh bỗng giật giật ngón tay.

“Trời, đây là...”.

Bác sĩ Lưu hít một hơi khí lạnh, lộ ra ánh mắt không thể tin nổi.

Đây quả thực là hơi trái với kiến thức y học thông thường. Ông ấy học y mấy mươi năm, chưa bao giờ nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Lâm Ẩn bị thương nghiêm trọng như vậy, nếu bình thường thì không thể nào tự mình nhúc nhích được.

Trên giường bệnh, Lâm Ẩn chậm rãi mở bừng mắt, ánh mắt lộ ra ánh sáng khiến người ta kính sợ, trông rất khí phách.

“Đây là đâu?”.

Ánh mắt Lâm Ẩn có vẻ hơi nghi hoặc, nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Suy nghĩ trong đầu anh còn hơi hỗn loạn.

Trong trí nhớ, chỉ dừng lại sau khi giết chết Hắc Long Vương, và ôm Kỳ Mạt...

Hoàn cảnh hiện tại, có vẻ như là ở bệnh viện?

Anh đã hôn mê bao lâu rồi?

Lâm Ẩn cử động bả vai và tay chân, cảm giác không có gì đáng ngại, nhưng gân cốt hơi cứng ngắc, có hơi ảnh hưởng tới hành động.

Nội công ẩn chứa trong kinh mạch cơ thể tựa như rơi vào trạng thái ngủ đông, không thể sử dụng.

Trải qua trận chiến này, kỳ luân hồi sẽ càng kéo dài thêm...

Lâm Ẩn cảm giác được, tuy rằng tất cả vết thương trong cơ thể anh không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ tăng thêm kỳ suy yếu.

Trước khi đánh một trận với Hắc Long Vương, có thể bộc phát một ít thực lực võ công.

Bây giờ trong một khoảng thời gian ngắn, ngay cả nội công cũng không thể thi triển được, như đã quay trở lại thời kỳ quy ẩn ở thành phố Thanh Vân, đã không khác gì người bình thường.

Điều này khiến cho ánh mắt Lâm Ẩn trở nên nặng nề.

Ở thời kỳ vô cùng quan trọng này, không thể sử dụng võ công đối với anh mà nói là một tin vô cùng không tốt.

Trong thời gian kỳ luân hồi kéo dài này, có lẽ anh phải một lần nữa điều chỉnh lại kế hoạch chiến lược, giấu tài dưỡng sức.

Quyết định xong, Lâm Ẩn liếc mắt nhìn sang, thấy Kỳ Mạt tựa vào giường bệnh ngủ say, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười.

Anh đưa tay rút kim truyền, từ từ tháo một số dụng cụ chữa bệnh trên người xuống, chậm rãi đứng lên, xuống giường bệnh.

“Cậu Lâm, cậu, cậu?”.

Bác sĩ Lưu nhìn Lâm Ẩn tự mình đứng lên, kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

“Cậu vừa mới tỉnh lại, vết thương còn chưa khỏi hẳn, không thể lộn xộn được!”, bác sĩ Lưu tiến lên phía trước ngăn cản, sợ Lâm Ẩn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lâm Ẩn cười, ra hiệu cho bác sĩ, ý bảo ông ấy nhỏ giọng.

Bác sĩ Lưu nhìn theo ánh mắt của Lâm Ẩn, nhìn về phía Trương Kỳ Mạt đang ngủ say ở bên cạnh, lập tức hiểu ngay ý của anh.

Trong lòng ông không khỏi cảm thán, ngay sau khi anh Lâm Ẩn này tỉnh lại, điều quan tâm nhất chính là cô Lâm.

“Bác sĩ, tôi không có gì đáng ngại”, Lâm Ẩn nhẹ giọng nói: “Trong khoảng thời gian này đã làm phiền quý bệnh viên chăm sóc rồi, lát nữa tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện”.

Bác sĩ Lưu chần chờ một hồi, nhìn Lâm Ẩn đã hoàn toàn hồi phục trở lại bình thường, gật gật đầu, nói: “Vậy không quấy rầy cậu Lâm nữa, cậu có chuyện gì có thể bấm chuông bất cứ lúc nào. Đợi lát nữa, tôi sẽ sắp xếp kiểm tra toàn diện tình hình bình phục cho cậu”.

“Ừm”, Lâm Ẩn khẽ gật đầu.

Bác sĩ Lưu vẻ mặt phức tạp đi ra khỏi phòng bệnh, đối với chuyện Lâm Ẩn tỉnh lại, ông ấy vẫn còn vô cùng khiếp sợ, bởi vì điều này đã phá vợ kiến thức y học thông thường.

Lâm Ẩn chậm rãi đi đến bên người Kỳ Mạt, cong môi nở nụ cười, cứ lẳng lặng ngắm cô như vậy.

Anh có thể nhìn ra được, trong thời gian anh hôn mê, Kỳ Mạt nhất định đã rất lo lắng sợ hãi, sắc mặt xanh xao đi nhiều như vậy.

Nghĩ vậy, Lâm Ẩn không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt Kỳ Mạt.

Trương Kỳ Mạt tựa như cảm nhận được gì đó, mơ mơ màng màng mở mắt ra

Giây phút mở mắt nhìn thấy Lâm Ẩn, khuôn mặt cô lộ vẻ vô cùng vui mừng.

“Lâm Ẩn, anh, anh đã tỉnh lại rồi? Em, em không phải đang nằm mơ chứ?”, Trương Kỳ Mạt vội vàng ngồi thẳng người, ngạc nhiên nói.

Lâm Ẩn bật cười, thoáng dùng sức nhéo khuôn mặt trắng nõn của Kỳ Mạt một cái, nói: “Nhéo thế này mà em còn chưa tỉnh lại, còn cảm thấy đang nằm mơ không?”.

“Anh làm gì vậy?”.

Trương Kỳ Mạt nũng nịu hừ một tiếng, vẻ mặt hơi không vui, nhưng ánh mắt lại vô cùng vui mừng, chan chứa tình cảm nhìn Lâm Ẩn.

Cô bỗng nhiên tiến lên ôm chầm lấy Lâm Ẩn, ôm thật chặt, giống như không thể nào buông tay.

Trương Kỳ Mạt cứ lặng yên ôm Lâm Ẩn như vậy, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn.

Hốc mắt cũng không nhịn được mà long lanh ánh nước.

Những lo lắng mấy hôm nay của Trương Kỳ Mạt đều lập tức biến mất không còn lại gì.

Cô cảm thấy đây là trời cao phù hộ, để cho Lâm Ẩn tỉnh lại, hoàn toàn không xảy ra chuyện gì xuất hiện trước mặt cô.

Lâm Ẩn cũng không nói gì, khoác tay lên trên lưng, lẳng lặng ôm cô.

“Lâm Ẩn, mấy ngày nay em rất sợ hãi, thật sự rất sợ hãi...”, Trương Kỳ Mạt nhỏ giọng thì thầm, ánh mắt vô cùng thiết tha.

Lâm Ẩn hơi cụp mắt, nói: “Là anh không tốt, anh sẽ không khiến em lo lắng như vậy nữa”.

“Không, là em không tốt. Không cho phép anh nói mình không tốt nữa”, Trương Kỳ Mạt vùi đầu vào ngực Lâm Ẩn, vẻ mặt hổ thẹn nói: “Sau này em sẽ không bao giờ vô cớ hoài nghi anh nữa, lần trước em làm lơ anh là bởi vì em nghĩ sai rồi...”.

“Nhưng em thật sự lo lắng anh sẽ rời xa em. Em không biết rốt cuộc anh có còn để ý đến em không, cho nên em mới có thể như vậy...”.

Trương Kỳ Mạt nhẹ giọng nói, càng nói, lại càng ôm Lâm Ẩn chặt hơn.

Lâm Ẩn cười khẽ, nói: “Kỳ Mạt, em yên tâm đi, anh sẽ vẫn luôn ở bên em. Em đừng suy nghĩ linh tinh nữa”.

“Vâng...”, Trương Kỳ Mạt ngoan ngoãn gật đầu, rúc đầu vào bả vai Lâm Ẩn.

Dừng lại một chút, Trương Kỳ Mạt lo lắng nhìn Lâm Ẩn, nói: “Bác sĩ nói vết thương của anh rất nghiêm trọng, gãy rất nhiều xương. Bây giờ cơ thể anh có còn đau không? Sau này có để lại di chứng gì không?”.

“Không có gì đáng ngại, em không cần lo lắng”, Lâm Ẩn nói.

“Kỳ Mạt, em cũng biết anh không phải người bình thường mà”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.