Đối mặt với Lâm Thanh Diệp bất ngờ xuất hiện.
Thẩm Tam và Tưởng Kỳ đều hơi thay đổi sắc mặt.
Tuy rằng họ chưa từng gặp Lâm Thanh Diệp, nhưng từ trong giọng điệu nói chuyện của người này có thể nghe ra được.
Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này chính là người đã khiến thủ đô và thành phố Thanh Vân trời long đất lở, vẫn luôn truy tìm tung tích của sếp Lâm – Lâm Thanh Diệp.
“Tôi là Thẩm Tam, cậu là ai? Cậu muốn làm gì?”, Thẩm Tam lạnh giọng hỏi.
Lúc nói chuyện, nhóm thanh niên mặc vest chỉnh tề đi theo phía sau Thẩm Tam, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diệp như hổ rình mồi.
Lâm Thanh Diệp cười lạnh lùng, vẻ mặt khinh thường, ánh mắt liếc ngang đoàn người Thẩm Tam.
“Tôi tên Lâm Thanh Diệp, anh chắc đã từng nghe nói rồi. Tôi đã tới một vài công ty của anh ở thành phố Thanh Vân, muốn gặp anh rất khó đấy nhỉ”, Lâm Thanh Diệp ra chiều nghiền ngẫm nói.
“Đừng trốn tôi thêm nữa, chơi trò trốn tìm này không thú vị chút nào đâu”, Lâm Thanh Diệp ung dung nói: “Lâm Ẩn giờ đang ở đâu?”.
“Chúng tôi không biết sếp Lâm đang ở đâu”, Tưởng Kỳ nghiêm nghị nói: “Nếu như cậu muốn tìm sếp Lâm nói chuyện gì, chúng tôi sẽ tìm cơ hội báo lên sếp Lâm”.
“Ồ? Không biết?”, Lâm Thanh Diệp dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tưởng Kỳ: “Ông muốn ép tôi ra tay cạy miệng sao?”.
“Cậu này, mong cậu chú ý thái độ nói chuyện của mình. Sếp Lâm không phải ai muốn gặp là có thể gặp được”, Thẩm Tam trầm giọng nói, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Lâm Thanh Diệp.
“Không phải ai muốn gặp là có thể gặp được?”, Lâm Thanh Diệp cười lạnh, ánh mắt nhìn Thẩm Tam đầy giễu cợt.
“Anh cho rằng ông chủ Lâm Ẩn của các người rất lợi hại sao? Dám huênh hoang trước mặt tôi?”.
“Tôi thật sự không có kiên nhẫn nói nhảm với các người nữa, ông chủ Lâm Ẩn của các người là rùa đen rụt đầu, ngay cả khi nhiều địa bàn bị người ta xơi tái như vậy, cũng không dám ra mặt đáp lại”.
“Người như vậy, cũng đáng để các người trung thành đi theo sao?”.
Lâm Thanh Diệp ra vẻ nghiền ngẫm hỏi lại.
“Cậu tới đây để gây chuyện có phải không?”, Thẩm Tam lạnh giọng nói, đã hơi không thể chịu đựng được thái độ kiêu ngạo của Lâm Thanh Diệp này.
“Đúng là tôi tới đây gây chuyện đó, Thẩm Tam Gia tỉnh Đông Hải anh muốn thế nào đây?”, Lâm Thanh Diệp dùng giọng giễu cớt nói.
Ở trong mắt gã ta, hoàn toàn không coi loại phàm phu tục tử như Thẩm Tam ra gì.
Sau lưng gã ta có thế lực to lớn của nhà họ Lâm ở Lang Gia, nên mấy kẻ tôm tép như Thẩm Tam sao có thể so sánh được.
“Ha”, Thẩm Tam cười lạnh lùng, sắc mặt lạnh đi.
Vừa nói, gã ta vừa búng tay.
Thoáng cái, từ mấy chiếc xe SUV phía sau Thẩm Tam, một nhóm vệ sĩ cường tráng bước xuống xe.
“Sao, còn muốn cứng đối cứng với tôi?”, Lâm Thanh Diệp cười giễu cợt, ánh mắt lộ ra tia tàn nhẫn.
Vừa dứt lời, gã ta cũng xông lên.
Uỳnh uỳnh nổ vang một hồi.
Chỉ bằng mấy đường quyền, Lâm Thanh Diệp đã hạ được hết mấy người vệ sĩ vừa xuống xe kia, cả đám ngã rạp trên mặt đất.
Mà ngay khi Thẩm Tam và Tưởng Kỳ còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Mấy người đàn ông Lâm Thanh Diệp dẫn tới cũng nhanh chóng xuống xe, túm lấy hai người, chẳng mấy chốc đã kéo được lên xe.
Ngay sau đó, Lâm Thanh Diệp ngồi lên chiếc xe thể thao màu xanh lam, chiếc xe ô tô màu đen đi cùng kia cũng thuần thục quay xe, lao vút đi.
Bắt người, mang đi, lên xe, những hành động này đều vô cùng liền mạnh, nhuần nhuyễn.
Trong nháy mắt, Thẩm Tam và Tưởng Kỳ đã bị Lâm Thanh Diệp mang đi, vệ sĩ bên cạnh đều bị đánh nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết.
...
Hai mươi phút sau.
Khu ngoại ô thành phố Thanh Vân, trong một nhà xưởng bỏ hoang nào đó.
Tưởng Kỳ và Thẩm Tam bị nhốt trong hai phòng giam khác nhau.
Bị mấy tên đàn ông tra hỏi.
Lâm Thanh Diệp chắp tay đứng trong căn phòng giam Thẩm Tam, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm gã.
“Lâm Ẩn từ thủ đô trở về tỉnh Đông Hải đã gặp mặt với anh, anh dám nói không biết Lâm Ẩn đang ở đâu sao?”, Lâm Thanh Diệp lạnh giọng hỏi.
“Tôi không biết tung tích của anh Lâm...”, Thẩm Tam ngồi trên ghế, hơi thấp thỏm bất an, nhưng vẫn cương quyết nói.
Đến bây giờ, Thẩm Tam cũng không rõ ràng lắm tình hình của Lâm Ẩn.
Cũng không biết Lâm Thah Diệp trước mặt này tìm Lâm Ẩn có chuyện gì.
Trong lòng gã chỉ biết, sếp Lâm nhất định đã xảy ra chuyện lớn, bị người khác hãm hại.
Nhưng Thẩm Tam cũng là một người có ơn tất báo, Lâm Ẩn là quý nhân của gã, là ân nhân của gã, nên không thể bán đứng.
“Ha, miệng anh cũng kín đấy nhỉ. Thế nào, dù mất mạng cũng muốn giữ bí mật cho Lâm Ẩn sao?”, Lâm Thanh Diệp lạnh giọng hỏi, ánh mắt tàn nhẫn lạnh lùng vô cùng đáng sợ.
Thẩm Tam trán toát đầy mồ hôi, mặt trầm lặng như nước, không nói một lời.
“Không nói thì cứ đánh cho tôi, đánh cho tới khi mở miệng mới thôi”.
Lâm Thanh Diệp tức giận nói, khoát tay ra lệnh, sau đó tức giận đi ra khỏi phòng.
“Họ Tưởng kia có chịu nói hay không? Cũng không chịu khai ra tung tích của Lâm Ẩn sao?”, đi ra khỏi phòng, Lâm Thanh Diệp dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người thanh niên đứng bên cạnh, vẻ mặt uy nghiêm chất vấn.
“Cậu chín, người kia cũng không chịu nói, tôi đã dùng hết thủ đoạn cũng không cạy miệng được”, người tùy tùng nghiêm nghị nói.
“Hừ, sớm biết vậy đã dẫn theo mấy cao thủ tra tấn của gia tộc xuống núi rồi. Không ngờ đàn em của Lâm Ẩn này bản lĩnh tầm thường, nhưng lại rất trung thành”, Lâm Thanh Diệp trầm giọng nói.
Im lặng một lát, gã ta hỏi tiếp: “Đã điều tra xong dấu vế hành tung gần đây của hai người kia chưa? Gần đây họ đi những đâu?”.
“Cậu chín, tôi đã vận dụng quan hệ tới cục vũ an điều tra, thời gian trước đó hai người kia đã rời khỏi thành phố Thanh Vân, hai ngày trước mới trở về, theo dõi có thể thấy xe của họ có ra vào cao tốc”, người tùy tùng nghiêm nghị nói: “Lúc ấy, Lâm Ẩn cũng ở trong xe”.
“Ồ? Bọn họ cùng ra ngoài với Lâm Ẩn sao?”, Lâm Thanh Diệp nhíu mày, suy tư gì đó: “Vậy nhà vợ của Lâm Ẩn ở tỉnh Đông Hải, các người đã điều tra chưa?”.
“Thưa cậu chín, tôi đã điều tra. Cả nhà vợ Lâm Ẩn đã rời khỏi thành phố Thanh Vân hơn một tháng trước, hình như là ra ngoài du lịch”.
Lâm Thanh Diệp híp mắt, suy nghĩ một hồi.
“Đúng là đã bỏ sót điểm này. Lâm Ẩn về tỉnh Đông Hải vốn để tìm vợ của cậu ta. Không ở thành phố Thanh Vân, vậy chắc chắn là tới chỗ khác tìm vợ”.
Lâm Thanh Diệp bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, lộ ra ánh mắt thâm hiểm.
Vừa nói, Lâm Thanh Diệp vừa lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại
“Tôi bảo cậu đi điều tra nhà vợ Lâm Ẩn, đã tra được tin gì chưa?”, Lâm Thanh Diệp hỏi.
“Cậu chín, trong hồ sơ tôi đã tra ra được hành trình cá nhân của vợ Lâm Ẩn – Trương Kỳ Mạt. Hơn một tháng trước cô ta mua vé xe về huyện Giang Nguyệt. Theo điều tra, đây là quê của mẹ vợ Lâm Ẩn”, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng cung kính.
“Đúng rồi, sẽ không sai đâu”, Lâm Thanh Diệp ngắt điện thoại, khóe miệng cong lên nụ cười thâm độc: “Không cần làm chuyện gì khác nữa, lập tức tập hợp lực lượng, xuất phát tới huyện Giang Nguyệt ngay bây giờ”.
“Lâm Ẩn chắc chắn đang ở huyện Giang Nguyệt. Lần này, tôi xem cậu ta còn có thể trốn đi đâu”.
“Vâng!”.