“Hả?”, Lâm Tiếu híp mắt nhìn Lâm Ẩn, nở nụ cười lạnh.
“Cậu hai à, đứa em trai này của cậu quá là không biết điều, làm gì có ai là em mà nói chuyện như thế với anh mình bằng giọng điệu như thế chứ?”, ông Ngũ uống một ly rượu, lạnh lùng chỉ trích Lâm Ẩn.
“Cậu hai, nếu hội trưởng Lâm đã muốn tự xử lý thì cậu đừng quan tâm chuyện này nữa, như vậy là tốt nhất!”, Lý Vạn Nguyên cũng lạnh lùng nói: “Hà Tam Cô, Hà Tam Kim có quen biết nhiều năm với tôi, chuyện này tôi thật sự muốn đòi lại công bằng với hội trưởng Lâm!”.
Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn về phía Lý Vạn Nguyên nói: “Ông muốn đòi lại công bằng cái gì?”.
“Hội trưởng Lâm, tôi nói thẳng nhé, theo lý, giết người thì phải đền mạng, đây là chuyện hiển nhiên. Nhưng nể tình cậu hai, hôm nay tôi sẽ giữ lại mạng cho cậu”, Lý Vạn Nguyên ngậm xì gà, ngông cuồng nói: “Vậy đi, cậu thắp cho Hà Tam Kim ba nén nhang, dập đầu mấy cái, nhận lỗi trước mặt Hà Tam Cô, tôi sẽ dẹp yên chuyện này cho cậu”.
“Cậu phải hiểu rõ mình chẳng là cái thá gì ở Thương Châu cả”, Lý Vạn Nguyên lạnh lùng cảnh cáo: “Cho dù cậu có thế lực ngập trời ở thủ đô, thì ở đây chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, cậu sẽ chỉ còn lại bộ xương mà thôi”.
Lúc Lý Vạn Nguyên nói chuyện, Hà Tam Cô đã dẫn một đám cao thủ của thung lũng Trầm Phong bao vây Lâm Ẩn, ai cũng đằng đằng sát khí.
Cùng lúc đó, những con cháu khác của nhà họ Lâm trên ghế đều giữ im lặng xem phản ứng của Lâm Ẩn.
Trên mặt ai trong bọn họ đều mang theo vẻ châm chọc.
Những gì Lâm Ẩn gặp phải không hề lạ chút nào.
Không nghĩ thử xem vị trí người thừa kế của nhà họ Lâm dễ ngồi thế sao?
Từ trên xuống dưới nhà họ Lâm nhiều nhân tài như vậy, cao thủ nhiều như mây, anh không có chút bản lĩnh thật sự thì ai sẽ phục anh?
Lâm Ẩn ngồi yên tại chỗ, chậm rãi bưng ly rượu lên uống một ngụm, nét mặt anh không chút thay đổi, chỉ là trên khoé miệng lại treo một nụ cười lạnh.
Rất rõ ràng đây là mọi thứ Lâm Tiếu đã chuẩn bị trước.
Để một người phụ nữ như Hà Tam Cô đến gây chuyện.
Nếu mình thắng thì cũng chẳng vẻ vang gì, ngược lại còn mang cái tiếng bắt nạt phụ nữ.
Còn nếu thua thì sẽ mất hết danh dự, nói không chừng còn phải chết ở đây nữa.
Nếu muốn để Lâm Tiếu ra mặt dẹp yên chuyện này thì trong vô hình sẽ bị lép vế.
Lâm Tiếu tính toán đưa ra một vấn đề khó giải quyết như vậy cho mình, còn hắn ta thì ngồi yên ở một bên.
“Em Lâm Ẩn à, anh chỉ muốn bảo vệ cậu thôi. Nếu cậu đã muốn tự giải quyết thì xử lý chuyện này êm đẹp một chút, dù sao chuyện này cũng liên quan đến mặt mũi của nhà họ Lâm. Tốt xấu gì cậu cũng đại diện cho nhà họ Lâm mà”, Lâm Tiếu nói: “Nếu cậu không thể xử lý thì cứ để anh xử lý”.
“Đương nhiên, con người của anh chỉ giúp người có lý, không nói tới quen lạ. Nếu cậu thật sự vô lý với Hà Tam Cô, vậy anh đành phải tự quyết định để cậu xin lỗi người ta thôi”, Lâm Tiếu cười lạnh nói.
Nghe lời nói giương cung bạt kiếm của đám người này, Trương Kỳ Mạt ở bên cạnh trở nên căng thẳng, kéo cổ tay của Lâm Ẩn.
“Lâm Ẩn, nếu không được thì chúng ta nhịn, đi trước đi?”, Trương Kỳ Mạt nhỏ giọng nói.
Nhìn tình hình đã biết đám người này đến có chuẩn bị, muốn sỉ nhục Lâm Ẩn ở đây.
Trong lòng Trương Kỳ Mạt rất là lo lắng, dù sao Lâm Ẩn ở Thương Châu lạ nước lạ cái, không có quan hệ, hơn nữa mấy ngày trước anh mới bị thương nặng xuất viện, chưa chắc có thể đối phó với đám người hùng hổ này.
Lâm Ẩn vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Trương Kỳ Mạt, nhẹ giọng nói: “Không sao, anh có thể xử lý được”.
“Sao hả Lâm Ẩn, anh sợ à? Nếu sợ thì lập tức dập đầu xin lỗi sư huynh của tôi ngay, nể mặt nhà họ Lâm, tôi sẽ để lại cái mạng chó của anh!”, Hà Tam Cô vung thanh nhuyễn kiếm dài nhỏ ra, chỉ vào Lâm Ẩn kêu gào.
Lâm Ẩn không thèm nhìn cô ta lấy một cái, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Tiếu.
“Lâm Tiếu, anh kêu một đám thấp kém như thế tới là muốn thăm dò tôi sao?”.
Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng, bưng ly rượu uống một ngụm.
Gặp phải tình cảnh này, trong lòng Lâm Ẩn đã có tính toán rồi.
Tuy anh vẫn chưa vượt qua kỳ luân hồi, nhưng tình trạng thương tích đã hồi phục rất nhiều, ít nhất có thể phát huy tiêu chuẩn võ đạo cấp trung trên bảng Địa.
Hà Tam Cô đến gây chuyện này mạnh hơn Hà Tam Kim một chút, thuộc cấp trung của bảng Địa.
Đám người của thung lũng Trầm Phong Hà Tam Cô dẫn đến kia cũng đều là cao thủ cấp cao, ai cũng thuộc cấp bảng Nhân, nếu đánh cùng một lúc thật sự rất khó chơi.
Anh không quá băn khoăn về đám người của thung lũng Trần Phong này.
Cái Lâm Ẩn kiêng dè là kẻ chủ mưu thật sự, Lâm Tiếu.
E rằng cảnh giới võ đạo của cậu hai nhà họ Lâm – Lâm Tiếu này không nằm dưới Tần Hằng Nguyệt, đã hơi chạm đến bảng Thiên rồi.
Lâm Ẩn mới đến Thương Châu, cũng không muốn để lộ át chủ bài của mình sớm như thế.
Nếu thật sự không xử lý được chuyện này thì chỉ có thể bất chấp tất cả đấu một trận với Lâm Tiếu để dẹp yên thôi.
Ầm!
Lý Vạn Nguyên đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, đứng dậy giận dữ nhìn Lâm Ẩn.
“Cậu nói ai là đồ thấp kém? Lâm Ẩn, cậu đừng nghĩ mình giỏi lắm! Ở Thương Châu, cậu có thể là cái thá gì? Chúng tôi là nể mặt cậu hai, nếu không hôm nay đã phế bỏ cậu rồi!”, Lý Vạn Nguyên tức giận nói.
“Ha, cậu Ẩn đúng là có oai phong ghê, cậu cho rằng đây là thủ đô hả? Đến lượt cậu ra oai sao?”, ông Ngũ kia cũng cười lạnh nói.
“Lâm Ẩn à Lâm Ẩn, cậu thật sự cho rằng mình có bản lĩnh đến mức nào? Tôi đã điều tra về cậu rồi, nghe nói mấy năm trước còn ở rể ở cái chỗ nho nhỏ là tỉnh Đông Hải kia, một người đàn ông vô dụng. Sau đó trở về nhà họ Tề thừa kế gia sản, phát triển thuận bườm xuôi gió ở thủ đô, chỉ thế đã cho rằng mình là nhân vật lớn sao?”, Lý Vạn Nguyên châm chọc, ánh mắt khinh thường.
“Nếu không phải có cậu hai ngăn cản, với những lời này của cậu hôm nay, Lý Vạn Nguyên tôi đảm bảo có thể khiến cậu không thể rời khỏi khách sạn Thương Hải này!”.
Lâm Tiếu cười lạnh nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, trên người phát ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm, giống như một con chim ưng sẽ giết chết con mồi bất cứ lúc nào vậy.
Đúng vậy, hắn ta đang đợi Lâm Ẩn gây rối, chỉ cần Lâm Ẩn không nhịn được ra tay, lộ ra sơ hở gì đó, hắn ta sẽ lập tức đánh lén, khiến Lâm Ẩn mất hết mặt mũi trên buổi tiệc này.
Nhưng ngoài dự đoán là Lâm Ẩn vẫn rất bình tĩnh, không hề nhúc nhích, cũng đang nhìn chằm chằm hắn ta.
“Hình như tôi từng nghe nói tới chuyện như thế. Cậu ba Lâm Ẩn này từng có một khoảng thời gian ở rể nhà người ta, chuyện này còn từng khiến mấy vị nguyên lão trong hội trưởng lão tức giận. Nói gì mà người sỉ nhục gia phong nhà họ Lâm như thế sao có thể trở về nhà họ Lâm được?”.
“Đúng thế! Nhà họ Lâm chúng ta cũng chẳng phải không còn nhân tài, không biết cụ bà nghĩ sao mà lại cho người như thế trở thành người thừa kế”.
“Tôi thấy cậu ba này vẫn còn quá non nớt, bị cậu hai chất vấn như thế cũng không dám nói gì. Tình cảnh khó giải quyết thế này, xem ra cậu ta không xử lý được rồi”.
Vào lúc mấy người đang giương cung bạt kiếm giằng co.
Trên một bàn tiệc khác có mấy người của nhà họ Lâm bắt đầu bàn tán, bới móc đủ điều về Lâm Ẩn.