“Lâm Ẩn à, cậu không cảm thấy mình nói câu này rất quá đáng sao? Cậu nói mấy người hội trưởng Lý thành đồ thấp kém là không nể mặt anh đúng không?”, Lâm Tiếu lạnh lùng nói: “Còn nói anh bày ra vở tuồng này? Cậu cảm thấy anh đang nhằm vào cậu sao?”.
“Hôm nay trước mặt người trong nhà, cậu giải thích câu này rõ ràng cho tôi! Nếu không giải thích rõ ràng thì đừng trách anh đại nghĩa diệt thân, hôm nay sẽ ra mặt thay ông Lý và Hà Tam Cô”.
“Cậu cũng là người lăn lộn ở bên ngoài, có lẽ cũng hiểu đạo lý làm sai thì phải nhận!”.
“Tôi sai cũng được, đúng cũng được, nhưng đến lượt Lâm Tiếu anh quyết định đúng sai của tôi sao”, Lâm Ẩn hờ hững nói, nhìn về phía Lâm Tiếu: “Không cần phải quanh co lòng vòng, tôi ngồi ở đây, anh muốn làm thế nào thì tôi sẽ theo đến cùng”.
Giọng điệu của Lâm Ẩn rất bình thản, nhưng khí thế vẫn cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này anh ngồi ngay ngắn trên ghế, cả người mang theo khí thế không thể ngăn cản, tựa như con rồng đang ngủ say chợt mở mắt, đặc biệt là sự lạnh lẽo trong đôi mắt sâu thẳm kia, khiến người ta cảm thấy lạnh như băng.
“Hả?”.
Lâm Tiếu nhíu mày, lại lần nữa nhìn Lâm Ẩn chăm chú.
Hắn ta vẫn không thể nhìn thấu thực lực của Lâm Ẩn.
Nhìn từ bề ngoài dường như chỉ là một cao thủ bảng Địa.
Nhưng lại có hơi thở cực kỳ nguy hiểm khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
“Tên khốn Lâm Ẩn, anh đừng có ngông cuồng ở đây! Nếu không phải nhà họ Lâm ngăn cản giúp anh, thung lũng Trầm Phong chúng tôi đã tới tận thủ đô giết chết anh rồi!”, Hà Tam Cô căm tức nói với Lâm Ẩn.
“Nói thẳng xem anh có dám đánh với tôi một trận không? Nếu không dám thì tự nhận mình là một người đàn ông vô dụng đi!”.
Lâm Ẩn lắc đầu, hờ hững nói: “Đánh với tôi á, cô xứng sao?”.
Nếu người có thân phận gì xông lên, Lâm Ẩn cũng phải đánh với người đó một trận, vậy thì còn có uy nghiêm gì nữa?
Đường đường là cậu Ẩn của thủ đô, cậu ba của nhà họ Lâm mới xuất hiện trong giới lánh đời lại gây ra chuyện cười như hế, cho dù thắng hay thua, chỉ cần chịu đấu chính là tự hạ thấp thân phận của mình, trở nên tầm thường!
“Nếu cô muốn báo thù cho sư huynh, vậy tôi sẽ cho cô cơ hội”.
“Hồ Thương Hải, đi dạy dỗ cô ta đi”.
Lâm Ẩn hờ hững ra lệnh.
Hồ Thương Hải vẫn luôn cảnh giác đứng sau lưng Lâm Ẩn tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Hà Tam Cô.
“Cô muốn đánh nhau với cậu Ẩn thì xem thử cô có thể qua cửa của tôi không đã”.
Hồ Thương Hải lạnh lùng nói.
Mấy ngày nay Hồ Thương Hải đi theo bên cạnh Lâm Ẩn, lại được truyền bí pháp tâm môn, thực lực võ đạo vẫn luôn phát triển, dần dần tiến bộ.
So với trước đây, cảnh giới võ đạo của ông ta đã cao hơn một bậc rồi, chuyện này thật sự quá khó tin với một người ở độ tuổi yếu dần như ông ta.
Điều này cũng khiến trong lòng Hồ Thương Hải càng tôn trọng Lâm Ẩn hơn, tôn sùng giống như thần thoại tín ngưỡng vậy.
“Với ông?”, Hà Tam Cô nhìn thoáng qua Hồ Thương Hải, đôi mày thanh tú nhăn lại, không nhịn được nhìn về phía Lâm Tiếu, dường như đang muốn hỏi ý kiến.
Trong mắt Lâm Tiếu loé lên chút lạnh lùng, hai tay để sau lưng đột nhiên di chuyển.
Vèo một tiếng.
Một viên bi sắt bay ra từ trong cổ tay áo của Lâm Tiếu, âm thanh chấn động chợt vang lên, gió mạnh vô hình xé rách không khí mà tấn công tới.
Chiêu này nhanh như tia chớp, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Lúc Hồ Thương Hải nhận ra thì bi sắt đã đến gần, mang theo nội lực kinh khủng đánh mạnh lên bụng ông ta.
Một tiếng bịch vang lên.
Trong nháy mắt, Hồ Thương Hải bị đẩy lùi mấy bước, đau đớn kêu lên một tiếng, máu tràn ra từ khoé miệng.
“Cậu… Cậu lại có thể sử dụng ám khí đả thương người khác?”.
Hồ Thương Hải ngẩng đầu, vừa sợ vừa giận trừng Lâm Tiếu.
Sợ là vì chiêu thức này của Lâm Tiếu cực kỳ sắc bén, làm bị thương ông ta từ chỗ xa, tạng phủ như muốn vỡ nát.
Giận là vì một cao thủ mạnh hơn ông ta như Lâm Tiếu lại sử dụng thủ đoạn đê hèn như vậy, lợi dụng lúc người ta không chú ý mà sử dụng ám khí.
“Lui ra! Chuyện quan trọng của nhà họ Lâm, không đến lượt ông đến ra oai!”, Lâm Tiếu cực kỳ uy nghiêm nhìn Hồ Thương Hải, quát to một tiếng.
Răng rắc.
Hồ Thương Hải còn muốn nói thêm gì nữa, gân cốt trên người đột nhiên vang lên tiếng nứt, sắc mặt ông ta trắng bệch che bụng, thân hình xiêu vẹo lùi về sau mấy bước.
Nội lực trong cơ thể bùng nổ khiến ông ta gần như mất đi sức chiến đấu.
“Lâm Ẩn, cấp dưới này của cậu không biết phép tắc, anh đành dạy dỗ ông ta thay cậu, cậu không có ý kiến gì chứ?”, Lâm Tiếu cười như không cười, hơi đắc ý nhìn Lâm Ẩn.
“Chuyện hôm nay rất đơn giản, chỉ cần anh nói một câu là xong, cậu kêu người làm anh này giúp cậu một lần cũng không phải không được”, Lâm Tiếu nói: “Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cậu muốn được mấy người Hà Tam Cô tôn trọng thì cậu phải có bản lĩnh này”.
Lâm Tiếu đã muốn sử dụng Hà Tam Cô để sỉ nhục Lâm Ẩn, sao có thể để Hồ Thương Hải đến gây rối được.
Chuyện đêm nay càng ầm ĩ càng tốt, cho dù làm ầm ĩ đến mức nào, cuối cùng người mất mặt chắc chắn sẽ là Lâm Ẩn.
Thân là cậu ba nhà họ Lâm được cụ bà xem trọng mà chút chuyện nhỏ như thế cũng không xử lý được, bị mất mặt như thế ở Thương Châu, cuối cùng còn cần cậu hai là hắn ta giảng hoà, ra oai như vậy đã đủ rồi.
“Em Lâm Ẩn, cậu thấy thế nào?”, Lâm Tiếu châm chọc hỏi.
“Cậu hai, cậu không cần phải nói chuyện nhiều với người đàn ông vô dụng như vậy nữa, đúng là đồ nhát gan, nghênh chiến cũng không dám còn muốn làm cậu ba nhà họ Lâm? Buồn cười chết đi được”.
Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, nhưng trong mắt chợt loé lên sát khí.
Ầm!
Lâm Ẩn đang ngồi tại chỗ đột nhiên đập mạnh lên bàn.
Cả cái bàn lập tức vỡ thành mảnh vụn.
Khí thế sắc bén gần như ngưng tụ thành thực thể bùng nổ xung quanh anh, chấn động cả hội trường.
Tiếng nổ tung liên tục vang lên.
Mấy người đứng gần bàn tiệc, kể cả Hà Tam Cô và Lý Vạn Nguyên đều bị đánh bay ra ngoài rồi ngã khuỵu xuống đất.
“Phụt!”.
Hà Tam Cô ngã dưới đất nôn ra một ngụm máu, nhìn về phía Lâm Ẩn với ánh mắt cực kỳ hoảng sợ và kiêng dè.
Còn Lý Vạn Nguyên và ông Ngũ kia thì bị chấn động đến khắp người toàn là máu, hai chân như nhũn ra nhìn Lâm Ẩn.
Mấy người nhà họ Lâm đều đứng lên, nhìn về phía Lâm Ẩn với ánh mắt nặng nề.
Bọn họ đều không ngờ Lâm Ẩn ra oai lại kinh khủng như thế.
Trong nháy mắt, Lâm Ẩn chợt như một con hổ hung ác để lộ răng nanh, khí thế bức người khiến những người có mặt đều kinh hồn bạt vía.
Lâm Tiếu cũng hơi lảo đảo, sau khi lấy lại tinh thần thì lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn, trong mắt cũng loé lên chút ngạc nhiên.
Lâm Ẩn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn ta rất nhiều!
“Lâm Tiếu, người của tôi đến lượt anh dạy dỗ sao?”.
Lâm Ẩn từ từ đứng lên, lạnh lùng chất vấn Lâm Tiếu.
Anh thật sự bị chọc giận rồi, lại dám đánh người của mình trước mặt mình?
“Nếu anh đã muốn gây chuyện, thì tôi sẽ để anh như ý”.
Từng câu từng chữ Lâm Ẩn nói ra đều vô cùng sắc bén, khiến Lâm Tiếu trở nên lo lắng không yên.
“Được thôi, Lâm Ẩn, từ trước đến giờ chưa có ai dám đập bàn trước mặt anh đâu, anh thật muốn xem thử cậu giỏi đến mức nào”, Lâm Tiếu lạnh lùng nói, cũng trở mặt luôn.
“Hai trưởng lão, hôm nay hai người cũng thấy Lâm Ẩn này kiêu ngạo vô lễ thế nào rồi đấy, phiền hai người giúp tôi xử lý tên ngu xuẩn không có phép tắc này!”.
Lâm Tiếu lạnh lùng ra lệnh.
Trong hội trường lập tức có hai ông cụ mặc sườn xám nam màu xám lặng lẽ xuất hiện, trên người bọn họ đều mang theo khí thế sâu không lường được.
Ba cao thủ thoáng chốc chặn hết đường lui, vây quanh tấn công Lâm Ẩn.
Thấy cảnh này, Hồ Thương Hải giật mình, lo lắng cho sự an toàn của cậu Ẩn.
Một Lâm Tiếu đã rất khó đối phó rồi.
Ông ta có thể nhìn ra thực lực của hai ông cụ xuất hiện trong im lặng này thậm chí còn mạnh hơn cả Lâm Tiếu!