Sau khi cảm nhận được hai bên trái phải xuất hiện cao thủ, Lâm Ẩn nhíu mày.
“Em Lâm Ẩn à, cậu vẫn nên bó tay chịu trói, ngoan ngoãn nhận lỗi đi, đều là anh em trong nhà, anh sẽ không làm gì cậu đâu. Nếu cậu cảm thấy mất mặt, thật sự để bọn anh ra tay bắt cậu, vậy có lẽ cậu sẽ càng mất mặt hơn đấy”, Lâm Tiếu cười châm chọc.
Lâm Tiếu thấy hôm nay chắc chắn hắn ta sẽ sỉ nhục được Lâm Ẩn.
Hai cao thủ này là thành viên trong hội trưởng lão của nhà họ Lâm, cốt cán đáng tin cậy của phe phái nhị trưởng lão.
Lần này đặc biệt mời hai trưởng lão tới đây là vì muốn chắc chắn có thể áp đảo Lâm Ẩn.
Sau chuyện này, chẳng những khiến Lâm Ẩn phải cụp đuôi lại ở nhà họ Lâm, Lâm Tiếu hắn ta cũng sẽ vì áp đảo cậu ba là Lâm Ẩn mà càng có danh tiếng ở nhà họ Lâm hơn.
Cũng cho cụ bà thấy Lâm Ẩn mà bà coi trọng cũng chỉ là một tên vô dụng thôi, còn không lợi hại bằng Lâm Tiếu hắn ta nữa!
Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn không chút thay đổi, sát khí trong mắt càng mãnh liệt hơn.
Lâm Tiếu tỏ vẻ thắng chắc mình như thế thật sự khiến anh muốn giết người.
Lâm Ẩn chỉ nhìn một cái đã đoán ra thực lực cấp bậc của hai ông lão rồi.
Hai người này không bằng Tần Hằng Nguyệt, nhưng cũng xem như cao thủ không tầm thường.
Vì vậy cũng có thể thấy được gốc rễ của nhà họ Lâm vững chắc đến mức nào, nhà họ Lâm kẻ mạnh như mây cũng không phải nói xạo.
Cao thủ bảng Địa có thể dễ dàng trở thành bá chủ một phương ở đời thường, mà nhà họ Lâm lại liên tục xuất hiện cao thủ của bảng Địa.
Lý do là nhà họ Lâm ở Lang Gia có nền tảng võ thuật, thế hệ nào cũng có thể bồi dưỡng ra được, hơn nữa còn có sức hấp dẫn trí mạng với cao thủ đến từ bên ngoài.
Cái tên thánh địa võ đạo núi Lang Gia không phải là giả, nhà họ Lâm ở Lang Gia cũng không hổ là thế gia đứng đầu.
Mà đối mặt với tình cảnh bây giờ.
Trong lòng Lâm Ẩn đã có phán đoán rõ ràng.
Thực lực của anh đang dần hồi phục, mỗi lần vận công đại chiến đều sẽ cản trở quá trình hồi phục.
Trừ khi hết cách rồi, nếu không anh không muốn tự mình ra tay.
Hơn nữa Lâm Tiếu cũng không chỉ là cậu hai nhà họ Lâm mà thôi, sau lưng hắn ta còn có nhị trưởng lão của nhà họ Lâm kia, ngoài ra còn có phe phái của cậu cả nhà họ Lâm nữa.
Đấu với Lâm Tiếu thì phải đánh nhau một trận, anh không muốn nhìn thấy tình cảnh này.
Biết giấu tài cũng là một loại trình độ.
Nhưng bây giờ Lâm Tiếu từng bước ép sát, không cho hắn ta một bài học nhớ đời thì phiền phức vào tương lai sau nãy sẽ mãi không ngừng nghĩ.
Đả thương Lâm Tiếu, khiến hai trưởng lão nhà họ Lâm lùi về sau.
Đây là chuyện Lâm Ẩn chắc chắn có thể làm được, chỉ là cần trả giá một chút.
“Sao thế Lâm Ẩn, anh cho cậu thời gian mười giây nữa, suy nghĩ kỹ xem cậu có năng lực trở mặt với anh không”, Lâm Tiếu cười lạnh nói.
“Anh khuyên cậu đừng tỏ vẻ anh hùng, đừng cảm thấy em dâu ở đây, mất mặt trước phụ nữ nên trong lòng khó chịu”, Lâm Tiếu châm chọc: “Nếu anh không ngăn việc này lại giúp cậu, Hà Tam Cô và hội trưởng Lý thật sự sẽ lột mấy lớp da của cậu ở Thương Châu này đấy”.
“Lỡ như cậu có việc bất trắc gì, em dâu phải làm sao đây? Ha hả”.
Nghe vậy Trương Kỳ Mạt hoảng hốt nhìn về phía Lâm Ẩn, vừa sợ hãi vừa lo lắng.
Trong nháy mắt, ánh mặt Lâm Ẩn trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
“Lâm Tiếu, anh muốn chết đúng không!”.
Lâm Ẩn chợt quát to một tiếng, người xông về phía trước như tia chớp tấn công Lâm Tiếu.
Ầm!
Bàn tay Lâm Ẩn chém xuống như đao, khí thế sắc bén giống như một thanh đao dài cực kỳ bén nhọn đánh tới, sát khí khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Trong nháy mắt, Lâm Tiếu cũng đã chuẩn bị từ trước, trở tay đánh tới hai chưởng, vận chuyển nội lực trong người so chưởng với Lâm Ẩn.
Khí thế sắc bén lập tức tung hoành ngang dọc, không khí liên tục nổ vang.
Tất cả mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn qua, căng thẳng nhìn hai thái tử của nhà họ Lâm đánh nhau!
Chuyện khiến mọi người bất ngờ đã xảy ra, hai người vừa so chưởng thì Lâm Tiếu đã bị đẩy lùi liên tục hai ba chục bước khiến mặt đất lõm xuống, cuối cùng dựa vào góc tường mới có thể đứng vững được.
Lâm Ẩn còn muốn tiến lên đuổi giết thì hai trưởng lão nhà họ Lâm khác đã chặn ngay trước mặt anh.
Vèo vèo.
Bóng dáng ba người hoá thành tàn ảnh so chiêu một trận khiến người ta hoa cả mắt.
Chẳng qua bao lâu đã đấu không dưới năm mươi hiệp, âm thanh chấn động, bàn trong hội trường vỡ nát, cửa sổ thuỷ tinh cũng vỡ vụn.
Cuối cùng Lâm Ẩn cũng bị chặn lại.
Hai trưởng lão nhà họ Lâm lùi về bên cạnh Lâm Tiếu, sắc mặt nặng nề nhìn về phía Lâm Ẩn.
“Cậu ba, cậu là muốn giết người ư? Đối phó với anh em trong nhà có cần tàn nhẫn như vậy không?”, một trưởng lão u ám hỏi.
Lâm Ẩn không thèm quan tâm, khí thế trên người lạnh như băng khiến người ta nhìn thoáng qua đã có cảm giác như rơi xuống hầm băng, cả người lạnh lẽo.
Đúng vậy, Lâm Tiếu đã đụng đến vảy ngược của anh rồi.
Hắn ta không nên nhắc tới Trương Kỳ Mạt, càng không nên đe doạ uy hiếp cô.
“Ơ… Lâm Ẩn thật sự mạnh như thế sao? Có thể một mình đấu với cậu hai và hai trưởng lão?”.
“Sức chiến đấu thật đáng sợ…”.
Người nhà họ Lâm xem chiến ở phía xa đều trợn mắt há mồm, nhỏ giọng bàn tán.
Bọn họ bị sức chiến đấu của Lâm Ẩn làm hoảng sợ.
Vốn tưởng rằng Lâm Ẩn đã hết cách, chắc chắn sẽ bị Lâm Tiếu sỉ nhục một phen.
Nhưng hoàn toàn không ngờ Lâm Ẩn lại mạnh mẽ như thế? Ra tay đã ép cậu hai và hai trưởng lão đến góc tường?
Vậy mà lúc trước anh còn có thể nhịn lại trước sự khiêu khích của nhân vật nhỏ như Lý Vạn Nguyên và Hà Tam Cô? Đúng là giỏi ghê!
Có câu là người đang giận dữ trong lòng lại tỏ vẻ bình tĩnh có thể bái làm tướng quân.
Trong mắt người nhà họ Lâm, Lâm Ẩn chính là kiểu người như vậy.
“Trưởng lão Từ, trưởng lão Lưu, nhân cơ hội giết chết Lâm Ẩn đi, tên này không thể giữ lại được, tuyệt đối không thể để cậu ta lên núi Lang Gia”, Lâm Tiếu nhỏ giọng nói, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lẽo, cũng có ý muốn giết người.
“Cậu hai, thật sự phải như thế sao?”.
Sau khi cảm nhận được sát khí của Lâm Tiếu, hai trưởng lão đều giật mình.
“Tiềm lực của Lâm Ẩn còn cao hơn cả tôi, đây là một kẻ thù mạnh, nếu cụ bà nhìn thấy cậu ta chắc chắn sẽ khiến cậu ta lên mặt ở nhà họ Lâm, không thể nuôi hổ gây hoạ được, lợi dụng lúc cậu ta còn chưa đứng vững gót chân ở nhà họ Lâm thì nên nhanh chóng giết chết”.
Lâm Tiếu nói rất nhỏ, chỉ ba người bọn họ có thể nghe thấy.
“Hai trưởng lão, nghe lời tôi. Hai người lấy danh trưởng lão, lấy cớ giải hoà dụ Lâm Ẩn ra ngoài, sau đó trấn an, giữ lấy cậu ta. Tôi sẽ lập tức liên lạc với ông nội điều thêm mấy cao thủ tới, tối nay phải giết chết Lâm Ẩn trong thành phố Thương Châu”.
“Cho dù khiến cụ bà tức giận cũng nhất định phải giết cậu ta”.
Nghe lời nói đấy sát khí của Lâm Tiếu, hai trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt không để lộ sơ hở đi về phía Lâm Ẩn.
Bọn họ biết phong cách của cậu hai Lâm Tiếu, làm việc thủ đoạn độc ác, lúc nên quyết đoán thì không hề do dự chút nào.
Đúng thế, Lâm Tiếu tự cho rằng quyết đoán như thế không hề sai. Hắn ta cũng bị thực lực của Lâm Ẩn doạ sợ, còn bị sự tàn nhẫn của anh làm chấn động nữa.
Đối thủ như vậy, có cơ hội nhất định phải diệt cỏ tận gốc, không thể cho chút cơ hội nào được!
“Cậu Lâm Ẩn, xem ra giữa cậu và cậu Tiếu có hiểu lầm rất lớn, sau khi hai người chúng tôi bàn bạc thì quyết định đại diện hội trưởng lão hoà giải chuyện lần này”.
Trưởng lão Lưu nghiêm túc nói với Lâm Ẩn.
“Dù sao cũng là anh em trong nhà, làm ầm ĩ nhà họ Lâm cũng mất mặt, ở đây không phải chỗ nói chuyện, cậu Lâm Ẩn có thể đi nơi khác nói không?”.