Lâm Ẩn gật nhẹ đầu nói: “Nói về tình hình ở nhà họ Bùi trước đi. Anh biết được bao nhiêu, nắm giữ được bao nhiêu?”.
Nói tới chủ đề chính, sắc mặt Triệu Thừa Kiền trở nên nặng nề.
Anh ta nói: “Cậu Ẩn, bây giờ nhà họ Bùi nhìn bên ngoài thì phát triển, nhưng thật ra là sắp sụp đổ rồi. Đã lâu rồi cụ Bùi không xuất hiện, tôi nghi ngờ là lão ta đã chết”.
“Bây giờ nhà họ Bùi chia thành mấy phe, phe có thế lực lớn nhất là ủng hộ cậu cả Bùi Nguyên Phong lên chức. Chỉ là Bùi Nguyên Phong không có tài cũng chẳng có đức, cho dù lên chức thế nào, thì cuối cùng cũng chỉ là con rối của người khác mà thôi”.
“Trước mắt tôi nắm giữ được một phần ủng hộ của người nhà họ Bùi, ủng hộ Bùi Vô Danh lên chức, nhưng cơ hội vẫn không lớn lắm”.
Triệu Thừa Kiền chậm rãi nói: “Ngoài ra còn có rất nhiều người đều đang quan sát chờ đợi kết quả của cuộc họp sáu gia tộc, xem nhà họ Bùi có thể giữ thân phận địa vị trong sáu gia tộc lớn của giới lánh đời không”.
“Dù sao sáu gia tộc lánh đời như cây liền cành, nếu nhà họ Bùi có thể giữ lại thân phận, vậy chứng tỏ là đã có được sự ủng hộ của năm gia tộc lớn khác, nhiều nhất chỉ là tổn thương mặt ngoài mà thôi. Còn nếu không giữ được địa vị, có lẽ, nhà họ Bùi sẽ nhà tan cửa nát…”.
“Cho nên trước khi cuộc họp sáu gia tộc kết thúc, tình hình vẫn rất khó phân biệt, ai cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ là gì”.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, hỏi tiếp: “Vậy anh cho rằng nhà họ Bùi có thể giữ lại địa vị một trong sáu gia tộc lớn không? Cấp cao trong Dương Môn các anh có kế hoạch thế nào?”.
Triệu Thừa Kiền im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhà họ Bùi có thể giữ thân phận địa vị hay không thì phải xem cụ Bùi đã chết chưa. Thật ra Dương Môn chúng tôi không quan tâm nhà họ Bùi sẽ ngã xuống hay không, chỉ quan tâm có thể thu hoạch được bao nhiêu lợi ích ở Ký Châu”.
Lâm Ẩn bình tĩnh hỏi: “Anh từng nghe tới Huyết Y Thần Công của nhà họ Bùi chưa?”.
“Đương nhiên từng nghe nói tới”, Triệu Thừa Kiền nói, giọng điệu hơi kích động: “Cậu Ẩn, thật không dám giấu diếm, có không ít người nhìn chằm chằm cái bảo bối này, đây cũng là thứ có giá trị nhất ở nhà họ Bùi, tôi cũng nhằm vào nó”.
“Nếu có thể lấy được Huyết Y Thần Công, tôi có thể bỏ mọi thứ lấy được ở Ký Châu, đưa hết cho cậu Ẩn”, Triệu Thừa Kiền nghiêm túc nói, ánh mắt say mê.
Lâm Ẩn cười cười, không lập tức tỏ thái độ.
Huyết Y Thần Công là một trong chín huyền công lớn của thiên hạ, thứ khiến vô số người trong giới lánh đời điên cuồng vì nó.
Nhưng nó lại không có sức hấp dẫn với Lâm Ẩn.
Anh vốn đã nắm giữ Long Điển Chí Tôn mạnh hơn Huyết Y Thần Công rồi.
“Không cần nôn nóng, khống chế tình hình của nhà họ Bùi cũng không phải vấn đề lớn gì”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Triệu Thừa Kiền gật đầu, anh ta cũng biết Lâm Ẩn không để ý đến cái này.
Dù sao võ công của Lâm Ẩn vốn đã sâu không lường được rồi, còn là người của nhà họ Lâm ở Lang Gia, bây giờ đang tranh giành vị trí người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm với Lâm Hiên.
Chỉ cần thắng Lâm Hiên, Lâm Ẩn có thể danh chính ngôn thuận lấy được bí quyết Lang Gia của nhà họ Lâm, đó là bí điển có xếp hạng còn cao hơn Huyết Y Thần Công trong bảng xếp hạng chín huyền công lớn.
“Tất cả đều xin nghe theo lệnh của cậu Ẩn, tám trăm đệ tử của Dương Môn ở Ký Châu cũng tuỳ cậu Ẩn điều khiển”, Triệu Thừa Kiền nghiêm túc nói, bày tỏ thái độ của mình.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu: “Tôi sẽ không bạc đãi người làm việc cho mình”.
“Vâng”, Triệu Thừa Kiền gật đầu, người như Lâm Ẩn nhất ngôn cửu đỉnh, thái độ của anh khiến anh ta rất yên tâm.
Thậm chí có thể nói, ở trong lòng Triệu Thừa Kiền, chỉ cần Lâm Ẩn gật đầu, thì chẳng khác nào đã lấy được một nửa Huyết Y Thần Công mà anh ta tha thiết ước mơ cả.
“Cậu Ẩn, hôm nay tôi hẹn Bùi Nguyên Phong kia, hắn ta vốn là một tên vô tích sự, nhưng quý ở chỗ là cậu cả của nhà họ Bùi, có quyền lên tiếng rất lớn trong cuộc họp sáu gia tộc lần này”, Triệu Thừa Kiền chậm rãi nói: “Lúc trước tên này vẫn luôn qua lại với Lâm Hiên, gần đây tôi sử dụng một ít lợi ích sản nghiệp dụ dỗ hắn ta, hắn ta mới buông lỏng cảnh giác”.
Nếu có thể khống chế được quân cờ Bùi Nguyên Phong, vậy cậu Ẩn sẽ có thêm một lợi thế trên cuộc họp sáu gia tộc lần này”.
“Ừm”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Nếu Bùi Nguyên Phong biết điều thì tốt, nếu không biết điều, thì cứ tìm người thay thế hắn ta ở nhà họ Bùi đi”.
Mọi chuyện của nhà họ Bùi ở Ký Châu và cuộc họp sáu gia tộc lánh đời, trong lòng Lâm Ẩn đều đã có tính toán cả rồi.
Cuộc họp sáu gia tộc là chuyện công khai.
Đánh cờ ở sau lưng mới là quan trọng nhất.
Hơn nữa cơn bão giấu trong chỗ tối của chuyện ở Ký Châu mới là thứ Lâm Ẩn chú ý nhất.
Hơn mười phút sau.
Xe của Triệu Thừa Kiền đỗ lại dưới một toà nhà to lớn.
Toà nhà Nguyên Phong.
Đây là một sản nghiệp của nhà họ Bùi ở Ký Châu, tổng bộ của một tập đoàn đầu tư cỡ lớn, liên quan đến các ngành nghề lớn như kiến trúc, tài chính, bất động sản, ngọc ngà châu báu, khoa học kỹ thuật y dược.
Bùi Nguyên Phong chính là chủ tịch của tập đoàn đầu tư Nguyên Phong.
Cậu cả nhà họ Bùi này võ công tầm thường, nhưng lại ham thích việc kinh doanh, phát triển thuận buồm xuôi gió ở giới kinh doanh.
Nếu sinh ra ở gia tộc bình thường, Bùi Nguyên Phong hoàn toàn có thể xem như một người thừa kế xuất sắc, có tài năng kinh doanh rất cao.
Nhưng sinh ra ở nhà họ Bùi, một trong sáu gia tộc lớn của giới lánh đời, hắn ta tựa như bèo trôi vậy, một người bình thường, hoàn toàn không quản lý được cơ nghiệp to lớn của nhà họ Bùi.
Không có đủ sức mạnh để chèo chống thì gia sản có lớn hơn nữa cũng chỉ như tặng cho người khác thôi. Bùi Nguyên Phong thân là cậu cả nhà họ Bùi, nhưng chỉ là một kẻ đáng thương, làm tay sai cho Lâm Hiên, như con rối quân cờ, phụ thuộc vào Lâm Hiên mà sống.
Mấy phút sau, nhóm người Lâm Ẩn đi tới tầng năm mươi ba của toà nhà Nguyên Phong.
Nơi này là một cái sân thượng hình cung lộ thiên, có để một chiếc máy bay trực thăng.
Một chàng trai trẻ dáng người béo phì, tướng mạo phúc hậu mặc đồ thoải mái màu trắng ngồi thẳng trên ghế chủ tịch, trên bàn trước mặt bày mấy chai rượu vang đỏ quý báu và mấy đĩa bánh ngọt trái cây tinh xảo.
Sau lưng hắn ta là một hàng vệ sĩ mặc vest với ánh mắt sắc bén, ai cũng là tay giỏi.
Người này, chính là Bùi Nguyên Phong.
“Ha hả, cậu Triệu thật đúng giờ quá”, Bùi Nguyên Phong nhìn mấy người Lâm Ẩn đang đi vào, cười gượng mấy tiếng.
“Cậu Triệu, hôm nay cậu hẹn tôi bàn chuyện là nói cho tôi một cơ hội, mời một quý nhân đến cho tôi? Là ai mà có mặt mũi có thể khiến cậu Triệu khâm phục đến thế vậy?”, Bùi Nguyên Phong nhìn về phía Triệu Thừa Kiền, uống một ngụm vang đỏ, chậm rãi nói.
“Anh Nguyên Phọng, chính là người ở bên cạnh tôi, Lâm Ẩn, cậu Ẩn”, Triệu Thừa Kiền nghiêm mặt nói.
“Lâm Ẩn?”.
“Cậu chính là Lâm Ẩn?”.
Bùi Nguyên Phong ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Ẩn, nghi ngờ quan sát.
“Đúng vậy, thân phận của cậu Ẩn không cần tôi giới thiệu thêm nữa. Anh Nguyên Phong, anh có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng đi, cậu Ẩn đều có thể ra quyết định”, Triệu Thừa Kiền nói thẳng vào vấn đề.
“Ha hả”, Bùi Nguyên Phong cười lạnh, vẻ mặt châm chọc: “Cậu Triệu, tôi còn cho rằng cậu mời nhân vật lớn nào đến đây, thì ra là cậu ba của nhà họ Lâm?”.
“Thật ngại quá, tôi rất bận, lát nữa còn có hẹn với anh Lâm Hiên, không rảnh nói gì thêm với cậu ba này”, Bùi Nguyên Phong kiêu căng nói.
“Cậu Triệu, mời các cậu về cho”.
Sắc mặt Triệu Thừa Kiền thay đổi, nặng nề nói: “Bùi Nguyên Phong, anh có ý gì?”.
“Không có ý gì cả. Cậu Triệu, không phải tôi không nể mặt cậu. Mà là Lâm Ẩn hoàn toàn không có tư cách bàn chuyện gì với tôi”, Bùi Nguyên Phong vênh váo ta đây, khinh thường liếc nhìn Lâm Ẩn.