Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 742: Chương 742: Cậu chủ nhà họ Bùi




Lâm Ẩn trầm ngâm nhìn Lâm Vô Ẩn như có điều suy nghĩ.

Câu nói của Lâm Vô Tâm có nghĩa là cô ta và Lâm Hiên và đại trưởng lão Lâm Huyền Khôn có mâu thuẫn khó lòng hòa giải.

Không ngờ lại cầu cứu một người ngoài đến Thương Châu lần đầu?

Cũng không biết có phải Lâm Vô Tâm ngây thơ quá không.

“Tôi phải xem xem khi ấy tôi có thời gian rảnh để tham dự bữa tiệc trong nhà họ Bùi hay không”, Lâm Ẩn nói hờ hững.

Lâm Vô Tâm ngập ngừng muốn nói lại thôi, dường như cô ta không cam tâm, có điều cũng không tiện nói nhiều quá.

“Được rồi.Tôi hy vọng cậu ba có thể trích được thời gian”, Lâm Vô Tâm nói.

Rồi sau đó, Lâm Ẩn nhắm mắt nghỉ ngơi, không nhiều lời thêm nữa.

Lâm Vô Tâm thấp thỏm bất an, trong lòng cô ta thầm nghĩ xem mình nói với Lâm Ẩn những lời này đường đột lắm chăng, có để lại ấn tượng xấu với anh không.

Cô ta cũng không biết vì sao, sự xuất hiện của Lâm Ẩn khiến cho cô ta cảm thấy đã có cơ hội, anh trở thành ngọn cỏ cứu mạng cô ta, mới thế cô ta mới sốt sắng cầu cứu Lâm Ẩn.

Trong kế hoạch ở Ký Châu, Lâm Vô Tâm đã trở thành con chốt thí của đại trưởng lão Lâm Huyền Khôn và Lâm Hiên.

Vì lợi ích ở Ký Châu của mình, Lâm Hiên cực lực làm mai để Lâm Vô Tâm với cậu cả Bùi Nguyên Phong nhà họ Bùi lập hôn ước với nhau.

Đương nhiên Bùi Nguyên Phong rất ưng ý một cô gái xin đẹp như Lâm Vô Tâm, nhưng từ trước đến nay Lâm Vô Tâm luôn phản cảm với cậu cả nhà họ Bùi.

Lâm Vô Tâm đã từng đi nói chuyện với ông nội Lâm Huyền Khôn, nhưng Lâm Huyền Khôn chỉ nói với cô ta phải lấy đại cục làm trọng.

Chuyện này khiến cho Lâm Vô Tâm tuyệt vọng, trong lòng cô ta đau khổ không nguôi.

Cô là người trong phe đại trưởng lão của nhà họ Lâm, bị bọn họ coi như quân cờ trong liên hôn chính trị mà hy sinh.

Cậu cả Bùi Nguyên Phong trong nhà họ Bùi nổi tiếng ăn chơi trụy lạc trong Ký Châu, danh tiếng của anh ta rất tệ, xuất thân từ nhà họ Bùi nhưng đến võ công cũng rất bình thường.

Xét từ nhân phẩm, tài năng cho đến ngoại hình, Bùi Nguyên Phong đều không phải là đối tượng lý tưởng của Lâm Vô Tâm.

Lâm Vô Tâm có trăm cái không hài lòng về Bùi Nguyên Phong, nhưng khổ nỗi cô ta là người nhánh đại trưởng lão, làm gì có ai dám giúp cô ta xoay chuyển chuyện mà ông nội mình đã quyết định.

Cô ta đã tuyệt vọng, không còn ôm ấp hy vọng gì cả.

Cho đến khi Lâm Ẩn xuất hiện, thắp lên hy vọng cho Lâm Vô Tâm.

Nếu như Lâm Ẩn đồng ý giúp đỡ, có lẽ anh có thể giúp cô ta xoay chuyển tình thế.

Dù gì Lâm Ẩn tự thành lập một nhánh tỏng gia tộc, đến Ký Châu là để tranh giành với cậu cả Lâm Hiên.

Lâm Ẩn giúp cô ta cũng mang lại lợi ích cho Lâm Ẩn, anh có thể đả kích uy tín của Lâm Hiên. Hơn nữa Lâm Ẩn cũng có khả năng so tài với Lâm Hiên.

Hơn nữa dường như Lâm Ẩn rất phù hợp với mục tiêu lý tưởng của cô ta.

Lâm Vô Tâm càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ đầu óc càng rối bời…

Cô ta len lén nhìn Lâm Ẩn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh mình, ánh mắt toát ra vẻ phức tạp, gò má ưng ửng đỏ.



Ngày tiếp theo.

Lâm Ẩn mở cuộc họp trong tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc, sau khi chào hỏi những cổ đông cấp cao, anh bèn ra khỏi công ty.

“Cậu ba, cậu phải đi sao? Để tôi chuẩn bị xe và tài xế riêng cho cậu. Cậu có cần không?”.

Bên ngoài cửa công ty, Lâm Vô Tâm lo lắng mà hỏi.

Lâm Ẩn nhìn cô ta rồi nói hờ hững: “Không cần, có người rước tôi”.

Gương mặt Lâm Vô Tâm có vẻ thất vọng, cô ta nói: “Thế nếu cậu ba có cần gì thì cứ gọi điện cho tôi nhé, lúc nào tôi cũng chờ nghe cậu căn dặn”.

Sự chủ động giúp đỡ của Lâm Vô Tâm khiến cho Lâm Ẩn cảm thấy hơi mất tự nhiên, anh khẽ gật đầu: “Có việc cần thì tôi sẽ dặn cô”.

Vào lúc hai người đang nói chuyện.

Một chiếc Bentley đậu ngay trước cửa công ty, thanh niên mặc vest trắng, có diện mạo tuấn tú bước xuống xe.

Bên cạnh thanh niên ấy còn có một già một trẻ.

Người đến là Triệu Thừa Kiền và tâm phúc Mã Bình Xuyên và Bùi Vô Danh.

“Đây là? Triệu Thừa Kiền và cậu chín Bùi Vô Danh trong nhà họ Bùi?”, sau khi nhìn thấy bọn họ, Lâm Vô Tâm hỏi với vẻ hơi ngạc nhiên.

Lâm Ẩn hỏi: “Sao? Cô biết bọn họ à?”.

Lâm Vô Tâm gật đầu rồi đáp: “Tôi biết Triệu Thừa Kiền là thiếu chủ của Dương Môn, hơn nữa anh ta có thế lực lớn mạnh ở Ký Châu. Nhờ sự giúp đỡ của anh ta, cậu chín lại đang gia tranh gia sản trong nhà họ Bùi”.

“Cậu ba thân thiết với họ lắm sao?”.

Lâm Ẩn nói hờ hững: “Xem như thế. Bọn họ là bạn cũ của tôi trong thủ đô”.

“Ồ ồ”, Lâm Vô Tâm gật gật đầu, dòng suy nghĩ nảy lên trong trong lòng cô ta.

Trước kia cô ta không hề biết thế lực của Lâm Ẩn, bây giờ nghĩ lại mới thấy Lâm Ẩn có sức mạnh cực lớn trong Ký Châu, chắc chắn đại công tử Lâm Hiên không thể áp chế anh một cách dễ dàng được.

Cứ nói thiếu chủ Dương Môn Triệu Thừa Kiền này thôi, trong tay anh ta nắm giữ tất cả phân đà của Dương Môn trong Ký Châu, được gọi là anh Triệu ở Ký Châu, danh tiếng của anh ta không thua kém Lâm Hiên bao nhiêu.

Còn Bùi Vô Danh lại là con trai trong nhà họ Bùi, không cần phải nhắc đến thế lực của hắn ta trong Ký Châu nữa, bây giờ đang tranh giành quyền lực đtrong gia tộc.

Lâm Ẩn được Triệu Thừa Kiền và Bùi Vô Danh đến đón, có thể thấy địa vị của anh cao đến mức nào!

“Ha ha, cậu Ẩn, lâu ngày không gặp, cậu vẫn khỏe chứ”.

Triệu Thừa Kiền cười giòn giã, anh ta nhiệt tình đến chào hỏi Lâm Ẩn.

“Cậu Ẩn, tôi ở Ký Châu trông trăng trông sao, cuối cùng cũng trông được cậu Ẩn đến đây!”.

Lâm Ẩn nói: “Lên xe rồi nói đi”.

“Được”, Triệu Thừa Kiền gật đầu, anh ta để ý đến Lâm Vô Tâm đứng bên cạnh Lâm Ẩn.

Gương mặt anh ta hơi thay đổi, rồi mỉm cười chào hỏi cô ta: “Cô Vô Tâm”.

“Anh Triệu”, Lâm Vô Tâm cũng khách sáo đáp lại.

“Tôi có việc phải bàn với cậu Ẩn, không thể hàn huyên với cô Vô Tâm được rồi”, Triệu Thừa Kiền mỉm cười rồi đón Lâm Ẩn lên xe.

Bùi Vô Tâm đến mở cửa xe, Lâm Ẩn ngồi vào ghế sau.

Chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Vô Tâm.

Lâm Vô Tâm ngẩn ngơ nhìn theo hướng chiếc Bentley biến mất, vô số cảm xúc dậy lên trong lòng cô ta.

Thiếu chủ Dương Môn Triệu Thừa Kiền lái xe đến đón anh, cậu chín nhà họ Bùi mở cửa cho anh.

Sợ là lần này cậu cả Lâm Hiên đã gặp phải đối thủ rồi nhỉ?

Chiếc Bentley đen chạy ra con đường phồn hoa.

Mã Bình Xuyên lái xe, Bùi Vô Danh ngồi ở ghế phó lái.

Lâm Ẩn và Triệu Thừa Kiền ngồi ở hàng ghế sau.

“Cậu Ẩn, cậu từ Thương Châu đến đây, tôi đã nghe nói cậu sẽ thay mặt nhà họ Lâm đi tham dự hội nghị sáu gia tộc trong giới lánh đời”, Triệu Thừa Kiền lấy hai ly rượu từ trong tủ lạnh trên xe rồi đưa cho anh một ly.

“Chúc mừng cậu Ẩn, đáng để uống mừng một ly”.

Lâm Ẩn bật cười rồi nói: “Nếu như anh đã nghe nói đến chuyện này rồi, thế thì chắc cũng biết những gì Lâm Hiên đã nói ở Ký Châu chứ nhỉ?”.

Triệu Thừa Kiền nói: “Nghe nói rồi, Lâm Hiên nói muốn chặn đường Lâm Ẩn trong Ký Châu”.

“Lâm Hiên là ai kia chứ. Tôi nghĩ rằng anh ta còn không phải là đối thủ của Lâm Ẩn”.

Lâm Ẩn không tiếp lời mà chỉ hỏi: “Anh có thế lực thế nào trong Ký Châu? Lâm Hiên đã thao túng cậu cả Bùi Nguyên Phong trong nhà họ Bùi. Bùi Vô Danh có địa vị thế nào trong gia tộc?”.

Triệu Thừa Kiền ngập ngừng một lúc, anh ta đáp: “Cậu Ẩn, nói thật lòng nhé, việc kinh doanh trong Ký Châu của tôi cũng được, nhưng có thể vẫn kém hơn Lâm Hiên một chút, anh ta đại diện cho ý chí của cả nhà họ Lâm ở Lang Gia, lại có quan hệ khăng khít với nhà họ Bùi”.

“Còn Bùi Vô Danh à, cậu ấy cũng có chút tiếng nói trong nhà họ Bùi, chỉ có điều vẫn không có quyền tham gia vào hội nghị sáu gia tộc”.

Sau khi ngập ngừng một lúc, Triệu Thừa Kiền nói thẳng: “Cậu Ẩn, hôm nay tôi đã hẹn gặp cậu cả Bùi Nguyên Phong trong nhà họ Bùi. Mời cậu ra mặt nói chuyện với hắn ta”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.