“Không phải! Hội trưởng Tôn, đây chỉ là hiểu nhầm mà thôi, chuyện này còn có thể thương lượng lại kia mà”, Lỗ Trường Thanh sốt sắng van nài: “Tôi biết sai rồi, để cho tôi nói vài câu với hội trưởng Lâm đi, tôi van cậu, hội trưởng Lâm, đừng làm cho tôi bị phá sản mà, tôi, tôi quỳ gối trước cậu có được không!”.
Tôn Thủ Tài là hội trưởng hội thương mại ở Ký Châu, thực lực hùng mạnh, muốn khiến cho dân kinh doanh ngành kiến trúc như ông ta phá sản thì chẳng phải chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi sao.
Lỗ Trường Thanh hối hận muốn chết, hối hận vì mình đã đắc tội với vị phật lớn như Lâm Ẩn.
Ông ta vốn nghĩ rằng Lâm Ẩn là một trái hồng mềm dễ nắn bóp, sau khi bắt nạt anh xong còn có thể đi lấy lòng cậu Lâm Hiên, nào ngờ lại đụng chạm đến uy quyền của đấng bề trên, lần này tất cả đều đã đi đời rồi!
“Cầu xin? Ban nãy sao không chú ý mà giờ lại hối hận?”, Tôn Thủ Tài cười lạnh: “Lăn lộn hơn nửa đời người mà cũng không biết rõ thân phận của mình, ông thật sự cho rằng dựa dẫm vào Lâm Hiên là có thể bay lên trời à?”.
Gương mặt Lỗ Trường Thanh trắng bệch vì kinh sợ.
Bốp.
Lỗ Trường Thanh không màng đến mặt mũi nữa mà quỳ sụp xuống trước ghế Lâm Ẩn đang ngồi ngay, ông ta van nài: “Hội trưởng Lâm, tôi van cậu, do tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin cậu giơ đôi tay cao quý lên cho tôi cơ hội để bù đắp đi!”.
“Tôi thật sự biết sai rồi, xin cậu đừng để cho hội trưởng Tôn đuổi cùng giết tận!”.
Lâm Ẩn đặt ly rượu vang trong tay xuống, anh nhìn Lâm Vô Tâm ngồi bên cạnh với vẻ mặt không chút cảm xúc.
“Phó tổng giám đốc Lâm, tôi nghĩ buổi tiệc ngày hôm nay không cần phải tiếp tục tổ chức nữa. Những người này có muốn hợp tác với Lâm thị hay không chẳng quan trọng, tôi nghĩ hợp tác với hội trưởng Tôn tốt hơn bọn giá áo túi cơm gấp trăm lần nhỉ?”, Lâm Ẩn nói hờ hững.
“Đúng thế, cậu ba”, Lâm Vô Tâm vẫn cảm thấy hơi mông lung, cô ta gật đầu, gò má ửng đỏ.
“Thế thì đi thôi”.
Lâm Ẩn chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn Tôn Thủ Tài.
“Tôn Thủ Tài, chuyện ở đây giao lại cho ông”.
“Vâng! Hội trưởng Lâm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết êm đẹp. Mấy người này dám bất kính với cậu, chỉ cần tôi còn ở Ký Châu một ngày thì đảm bảo bọn họ sẽ không có ngày phất lên đâu!”, Tôn Thủ Tài vỗ ngực rồi nói với anh.
Cứ như thế, Lâm Ẩn dẫn Lâm Vô Tâm ung dung bỏ đi.
Chỉ để lại bọn Lỗ Trường Thanh nhìn Tôn Thủ Tài với gương mặt trắng bệch, trông có vẻ hết sức tuyệt vọng.
Trong lòng bọn họ đều đã rõ, vận mệnh đang chờ đợi bọn họ là cảnh mất đi tất cả tiền bạc và địa vị, không nhà nát chết người là tốt rồi…
…
Mười phút sau.
Đội xe của Lâm Vô Tâm lướt đi trên con đường thành phố phồn hoa.
Trong chiếc Rolls-Royce Holdings chính giữa, Lâm Ẩn nhắm mắt nghỉ ngơi ở hàng ghế sâu, Lâm Vô Tâm thấp thỏm bất an ở bên cạnh.
Thái độ của Lâm Ẩn hôm nay nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Trước kia Lâm Vô Tâm còn nghĩ là Lâm Ẩn sẽ bị Lâm Hiên lấn lướt ở Ký Châu, không hề có cơ hội sử dụng võ thuật của mình.
Nhưng không ngờ chỉ một câu nói nhẹ bẫng của Lâm Ẩn thôi, thế mà lại khiến cho người có địa vị cao như Tôn Thủ Tài cống hiến sức lực cho mình.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng!
Cụ bà đã gạt hết ý kiến của mọi nguời, khăng khăng lựa chọn Lâm Ẩn làm người thừa kế!
Cụ bà có ánh mẳt rất sắc bén, làm sao có thể nhìn nhầm người kia chứ?
Cụ bà tùy tiện giao lại tập đoàn Lâm thị khổng lồ ở Giang Bắc cho Lâm Ẩn quản lý, bản thân mình cũng nên đoán được tài năng của Lâm Ẩn từ sớm rồi chứ?
“Cậu ba, không ngờ không ngờ cậu ba lại có mạng lưới quan hệ rộng lớn như thế ở Ký Châu”, Lâm Vô Tâm hỏi: “Hội trưởng Tôn gọi cậu là hội trưởng, chắc hẳn cậu có thế lực rất hùng mạnh ở thủ đô nhỉ?”.
Lâm Ẩn châm rãi mở mắt ra, anh nói: “Lẽ nào cô chưa từng điều tra quá khứ của tôi?”.
Gương mặt Lâm Vô Tâm có vẻ lúng túng, cô ta nói: “ChCậuú ba, việc tôi làm xảy ra sơ sót, sau khi cậu đến công ty tôi mới biết cậu đã đến Ký Châu từ trước rồi. Nghe nói sự nghiệp của cậu trong thủ đô rất rực rỡ, nhưng không ngờ sức ảnh hưởng của cậu lại lớn đến thế”.
Lâm Ẩn nói hờ hững: “Ông nội của cô không nói trước cho cô nghe sao?”.
Nhắc đến đại trưởng lão Lâm Huyền Khôn, ông nội của mình, ánh mắt Lâm Vô Tâm tối đi như thể có tâm sự gì đó, cô ta nói: “Trước giờ ông nội chưa từng nói cho tôi biết những chuyện trong gia tộc…Ông nói tôi chỉ là con gái, không cần phải biết quá nhiều”.
Lâm Ẩn nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Vô Tâm cũng nổi hứng: “Tôi sống ở thủ đô cũng được. Cô hỏi chuyện này làm gì, cô làm ăn gì ở thủ đô à?”.
Lâm Vô Tâm lắc lắc đầu, cô ta đáp: “Tôi chỉ tò mò thôi. Từ trước đến nay cậu ba chưa từng được gia tộc giúp đỡ nhưng lại có địa vị như ngày hôm nay, tôi phục cậu lắm”.
Lâm Vô Tâm do dự một lúc rồi mới hỏi: “Tôi muốn hỏi cậu ba chuyện này, cụ bà kêu cậu đến Ký Châu có phải là để xử lý chuyện nhà họ Bùi không?”.
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, anh cũng cảm thấy nghi ngờ, Lâm Vô Tâm là cháu gái của đại trưởng lão mà dường như cô ta chẳng hiểu gì cả.
“Xem như thế”, Lâm Ẩn nói hờ hững: “Chỉ có điều người chú Lâm Hiên của cô lại không muốn cho tôi nhúng tay vào chuyện trong nhà họ Bùi”.
“Tôi hiểu chú Lâm Hiên lắm, chú ấy rất ngang ngược, lần này cậu ba đến Ký Châu, chắc chắn chú ấy sẽ không để cậu uy hiếp đến địa vị của mình”, Lâm Vô Tâm nói.
“Phải rồi, cậu ba, cậu có quen với cậu cả nhà họ Bùi không?”.
“Bùi Thanh Y à?”, Lâm Ẩn thắc mắc.
Lâm Vô Tâm đáp: “Không phải Bùi Thanh Y, Bùi Thanh Y là cậu tư của nhà họ Bùi. Cậu cả là Bùi Nguyên Phong cơ, cậu có biết không?”.
Lâm Ẩn lắc đầu rồi nói: “Không biết”.
Lâm Ẩn chỉ có ấn tượng về cụ ông nhà họ Bùi cùng với Bùi Thanh Y, thanh niên tài năng đồng trang lứa.
Bùi Thanh Y có danh tiếng vang dội trong giới lánh đời, hơn nữa lại rất khác biệt, ban đầu không được nhà họ Bùi xem trọng nên chạy ra ngoài lăn lộn, kết quả lại được điện Lăng Tiêu bồi dưỡng, trở thành một trong bốn học trò tài ba nhất của Lăng Tiêu.
“Cô hỏi tôi chuyện này làm gì?”, Lâm Ẩn ngạc nhiên.
Ấn tượng của anh về Lâm Vô Tâm không xấu, dường như lòng dạ của cô chiêu nhà họ Lâm này không xấu, hơi hơi mù mờ.
Lâm Vô Tâm chần chừ: “Ừm thì, cậu ba, Bùi Nguyên Phong mời tôi sang nhà họ Bùi ăn cơm vào hai ngày nữa, tôi muốn mời cậu đi dự tiệc chung”.
Lâm Ẩn bắt đầu cảm thấy hứng thú, anh nói: “Chú Lâm Hiên của cô còn không cho tôi tiếp xúc với tư liệu liên quan đến nhà họ Bùi, cô lại dẫn tôi đến nhà họ Bùi sao?”.
Lâm Vô Tâm đột ngột đưa ra yêu cầu như thế này, cũng khá thú vị đấy.
“Ôi”, Lâm Vô Tâm thở dài, trông có vẻ đang ôm bầu tâm sự.
“Chú cả xử lý chuyện của nhà họ Bùi ngang ngược quá, không công bằng với tôi chút nào”, Lâm Vô Tâm nói: “Bởi thế, tôi hy vọng cậu ba có thể giúp tôi xoay chuyển quyết định của chú ấy. Nếu như cậu có thể góp lời trong bữa tiệc của nhà họ Bùi, tôi sẽ rất cảm kích cậu”.
Lâm Ẩn cười khẽ.
“Cô tìm tôi giúp đỡ chứ không tìm ông nội và Lâm Hiên à?”.
“Cô cảm thấy tôi đáng tin hơn bọn họ hay là cảm thấy tôi dễ bị lợi dụng hơn?”.
Lâm Ẩn nhìn Lâm Vô Tâm với vẻ như cười như không.
Lâm Vô Tâm cúi gằm đầu xuống, gương mặt cô ta đỏ bừng.
“Đó là quyết định của bọn họ, trước giờ bọn họ chưa từng quan tâm đến ý kiến của tôi”, Lâm Vô Tâm nói mà không ngẩng đầu lên.