Tôn Thủ Tài liếc mấy người Lỗ Trường Thanh một cái đầy bất mãn, lộ vẻ uy nghiêm.
“Mấy người ở đây làm gì?”, Tôn Thủ Tài nặng nề hỏi.
“Việc này… Hội trưởng Tôn, mấy người chúng tôi có chút việc với tập đoàn Lâm thị ở Giang bắc, đang bàn chuyện làm ăn ở đây”, Lỗ Trường Thanh hơi căng thẳng, thành thật nói.
“Hội trưởng Tôn, ông vừa đến đã chào hỏi chúng tôi trước, nhưng giờ không tiếp đón ông được, thật là ngại quá”, lại có một người đàn ông trung niên mặc vest nịnh nót nói.
Người nói chuyện chính là ông chủ Vương của câu lạc bộ Tử Kim.
Ông chủ Vương này là một người rất có thủ đoạn, hai giới trắng đen đều tham gia ở Ký Châu.
Nhưng ở trước mặt hội trưởng hội thương mại Ký Châu, đại gia siêu giàu ở Ký Châu là Tôn Thủ Tài này vẫn còn thua kém không ít.
Dù sao giá trị cá nhân của Tôn Thủ Tài cũng đã lên được bảng giàu bậc nhất rồi, không chỉ có sự nghiệp và sức ảnh hưởng rất lớn ở Ký Châu, mà ở cả Giang Bắc đều nổi tiếng là đại gia.
Tôn Thủ Tài híp mắt nhìn thoáng qua bọn họ, lại nhìn về phía Lâm Ẩn, lấy lòng nói: “Hội trưởng, cậu Ẩn, cậu gọi tôi đến đây là có chuyện gì cần căn dặn sao?”.
Lâm Ẩn uống một ngụm vang đỏ, hờ hững nói: “Mấy người này ông đều quen chứ?”.
“Quen, quen, đều là người trong giới kinh doanh ở Ký Châu”, Tôn Thủ Tài vội gật đầu nói.
Lâm Ẩn gật đầu: “Vậy đúng lúc lắm, mấy người này tuyên bố đuổi tôi ra khỏi câu lạc bộ Tử Kim, Ký Châu là địa bàn của ông, ông thấy nên làm thế nào”.
“Hả? Đuổi cậu ra ngoài ư?”, Tôn Thủ Tài giật mình, ông ta híp mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía Lỗ Trường Thanh.
“Lỗ Trường Thanh, ông dám đối đầu với cậu Ẩn ư? Ông nghĩ mình là ai? Có phải không muốn kiếm sống nữa rồi không?”, Tôn Thủ Tài tức giận trách mắng.
Nói đùa cái gì vậy, Lâm Ẩn chính là tổng hội trưởng của hội thương mại thủ đô đấy!
Tôn Thủ Tài có không ít cửa ngõ buôn bán ở thủ đô vì là thành viên trong hội thương mại thủ đô, cũng có được lợi ích không nhỏ ở thành Thiên Long.
Với ông ta, Lâm Ẩn chính là thần tài phải đội trên đầu, quan hệ mật thiết với lợi ích của ông ta!
Cho nên lúc Lâm Ẩn gọi điện nói đã đến Ký Châu, phản ứng đầu tiên của Tôn Thủ Tài chính là muốn cung phụng ông thần tài này!
Phải biết rằng lúc trước khi Lâm Ẩn ép chết cụ Từ, Tôn Thủ Tài cũng có mặt ở đó, chính mắt thấy anh mang theo người của tổ chức Vệ An dẫn chủ tịch Park của tập đoàn xuyên quốc gia Thất Tinh đi, sau đó san bằng nhà họ Từ thế nào.
Khí thế đó thật sự vô cùng uy nghiêm.
Trong lòng Tôn Thủ Tài phục Lâm Ẩn đến sát đất, không dám có chút bất kính nào.
Mà mấy tên nhà giàu mới nổi Lỗ Trường Thanh này lại dám diễu võ dương oai trước mặt cậu Ẩn, đúng là không có mắt nhìn mà.
“Việc này… Hội trưởng Tôn, ông thân với Lâm Ẩn lắm sao?”, Lỗ Trường Thanh sắc mặt trắng bệch, nghi ngờ hỏi.
“Ông còn dám gọi thẳng tên của hội trưởng Lâm? Ông đúng là to gan!”, Tôn Thủ Tài quát lớn một tiếng: “Hội trưởng Lâm là hội trưởng của hội thương mại thủ đô, ông nói xem tôi có quen không? Ông đúng là đồ không có mắt, cậu Ẩn từ thủ đô đến mà cũng dám gây chuyện? Ông nghĩ mình là ai?”.
Mắng Lỗ Trường Thanh xong, Tôn Thủ Tài nhìn về phía giám đốc Vương còn đang sợ hãi ở một bên: “Ông chủ Vương! Câu lạc bộ Tử Kim là của ông, bây giờ ông lập tức đuổi mấy người Lỗ Trường Thanh này đi cho tôi!”.
“Hội trưởng Tôn, chuyện này, chuyện này không tốt lắm đâu…”, ông chủ Vương căng thẳng nói.
Một bên là Tôn Thủ Tài có tiền có quyền ở Ký Châu, một bên là Lỗ Trường Thanh có cậu Lâm Hiên đứng sau, người hai bên ông ta đều không tiện đắc tội.
Lỗ Trường Thanh cũng bị Tôn Thủ Tài nổi giận làm giật mình, hơi không cam lòng nói: “Hội trưởng Tôn, ông có biết không? Cậu Lâm Hiên từng lên tiếng ở Ký Châu rằng ai có dính dáng đến Lâm Ẩn là đối đầu với cậu ấy… Ông làm như vậy có phải hơi thiếu suy nghĩ rồi không?”.
Trong mắt ông ta, Lâm Hiên có tiếng tăm vang dội hơn.
Không phải ông ta không biết Lâm Ẩn có chút bối cảnh, nhưng sức ảnh hưởng ở Ký Châu hoàn toàn không có cách nào sánh bằng cậu Lâm Hiên cả.
“Hả? Cậu Lâm Hiên?”, Tôn Thủ Tài hỏi Lỗ Trường Thanh.
“Đúng vậy hội trưởng Tôn, chúng tôi không phải uy hiếp ông, mà là nhắc nhở ông. Cậu Lâm Hiên là nhân vật nào chắc ông cũng biết rõ mà…”, Lỗ Trường Thanh chậm rãi nói.
Chát!
Lỗ Trường Thanh còn chưa nói xong, Tôn Thủ Tài đã tát mạnh một bạt tai lên mặt ông ta.
Một bạt tai này khiến mặt Lỗ Trường Thanh đỏ lên, vừa thẹn vừa giận, cũng không dám nói thêm gì nữa.
“Ông cho rằng mình dựa vào một Lâm Hiên là có thể vênh váo rồi sao?”, Tôn Thủ Tài lạnh lùng nói: “Tôi không làm gì được Lâm Hiên, nhưng chẳng lẽ cũng không làm gì được ông à?”.
Tôn Thủ Tài uy nghiêm dạy dỗ Lỗ Trường Thanh xong lại cười lấy lòng nhìn về phía Lâm Ẩn, xum xoe nói: “Hội trưởng Lâm, trong lúc cậu ở Ký Châu có chuyện gì cứ ra lệnh cho tôi, một vài chuyện trong địa bàn Ký Châu này tôi vẫn có thể dẹp yên được. Nhân vật nhỏ không có mắt thế này, cậu không cần khách sáo với bọn họ, đánh bọn họ chỉ có nước bẩn tay, để tôi xử lý là được rồi”.
Tôn Thủ Tài thật sự rất kính trọng và khâm phục Lâm Ẩn.
Không phải ông ta không biết sự tồn tại của Lâm Hiên.
Lâm Hiên có thế lực rất lớn ở Ký Châu, lôi kéo được hơn một nửa các nhân vật quyền quý ở đây, lại có quan hệ sâu xa với nhà họ Bùi – gia tộc lớn đứng đầu Ký Châu.
Nhưng Lâm Hiên có mạnh mẽ đến mức nào cũng chỉ là người đến từ bên ngoài, không có liên hệ lợi ích gì với Tôn Thủ Tài ông ta, gặp mặt cho chút mặt mũi là quá lắm rồi.
Còn Lâm Ẩn thì khác, anh quản lý hội thương mại thủ đô, khống chế giới kinh doanh ở thủ đô trong tay, là nguồn kiếm tiền của ông ta.
Hơn nữa, Tôn Thủ Tài cũng tin Lâm Ẩn có thể đấu thắng Lâm Hiên hơn.
Hai người bên nào nặng bên nào nhẹ, ông ta vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
Cho nên ông ta thà đắc tội Lâm Hiên, cũng không muốn đắc tội Lâm Ẩn.
Nhìn thấy dáng vẻ ra sức lấy lòng Lâm Ẩn của Tôn Thủ Tài, mấy người Lỗ Trường Thanh sắc mặt xanh mét, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ thật không ngờ Lâm Ẩn lại có sức ảnh hưởng lớn đến thế, có thể khiến Tôn Thủ Tài thà đắc tội cậu Lâm Hiên cũng muốn làm việc cho anh…
Lần này thật sự chọc phải người không nên chọc rồi.
Lâm Vô Tâm ngồi bên cạnh Lâm Ẩn cũng hơi ngạc nhiên.
Cô ta phát triển ở Ký Châu mấy năm cũng biết năng lực của Tôn Thủ Tài, vị hội trưởng hội thương mại Ký Châu này có sức ảnh hưởng rất lớn ở đây, ngành nghề nào cũng có quan hệ tài nguyên, là nhân vật số một số hai.
Lúc trước Lâm Vô Tâm từng nghe nói tới cơ nghiệp to lớn của Lâm Ẩn ở thủ đô, nhưng lại không ngờ anh có sức ảnh hưởng lớn như thế, lại có thể liên quan đến cả Ký Châu này…
Tên tuổi hội trưởng hội thương mại thủ đô của Lâm Ẩn cũng không phải giả… Như vậy, sao người trẻ tuổi như anh lại có địa vị cao đến thế ở một nơi tập trung quan to quyền quý như thủ đô chứ?
Lâm Vô Tâm khó hiểu nghĩ, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của Lâm Ẩn, mặt hơi đỏ lên, không khỏi nghiêng mặt đi.
“Tôn Thủ Tài, lúc trước tôi nói muốn khiến tên họ Lỗ này phá sản, ông làm việc này thay tôi luôn đi”, Lâm Ẩn nhẹ nhàng nói: “Lúc đến thủ đô thì tìm Ninh Khuyết”.
“Vâng! Chuyện của hội trưởng Lâm chính là chuyện của tôi!”, Tôn Thủ Tài vỗ ngực nói, ánh mắt loé lên vẻ kích động.
Ông ta nghe ra ý trong câu nói của Lâm Ẩn, kêu lần sau ông ta đến thủ đô tìm Ninh Khuyết?
Ninh Khuyết là ai? Người từng kiếm sống ở thủ đô ai chẳng biết đó là một ông thần tài, người quản lý tiền bạc dưới trướng cậu Ẩn. Cậu Ẩn là đang cho ông ta cơ hội phát tài còn gì!
Tôn Thủ Tài quay lại vẻ mặt uy nghiêm nhìn về phía Lỗ Trường Thanh, lạnh lùng nói: “Lỗ Trường Thanh, ông có nghe thấy không? Cậu Ẩn kêu ông phá sản, ông tự biết nên làm sao nhỉ? Biết điều thì cút khỏi Ký Châu đi, Ký Châu, không có nơi để ông dung thân nữa rồi”.
Lỗ Trường Thanh ngơ ngác đứng tại chỗ như bị sét đánh, vẻ mặt sợ hãi và mờ mịt.
Đúng vậy, đến cấp bậc như Lâm Ẩn, chỉ một câu nói đã có thể thay đổi số phận của rất nhiều người.