Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1017: Chương 1017: Chu Thiên Lỗi xin giúp đỡ




“Anh à, anh biết chị em sao?”.

Thẩm Xuyến nhẹ giọng hỏi, cô bé không ngờ Lâm Ẩn lại lập tức hô lên tên chị cô bé.

“Đi thôi, anh và chị em cũng coi như là quen biết!”.

Lâm Ẩn gật gật đầu, dẫn theo Thẩm Xuyến đi vào trong tiệm quần áo anh vừa mới mua.

Khi Lâm Ẩn dẫn Thẩm Xuyến đi vào trong tiệm, Thẩm Mộng vô cùng kinh ngạc. Cô ta rõ ràng biết Lâm Ẩn là nhân vật lớn, nếu không Chu Thiên Lỗi cũng sẽ không vì anh mà ra tay với Lưu Phong, hơn nữa còn cất nhắc cô ta lên làm cửa hàng trưởng.

Chỉ là không biết vì sao bây giờ Lâm Ẩn lại ở cùng em gái của cô ta?

“Anh Lâm?”.

Lâm Ẩn cũng hiểu sự nghi ngờ Thẩm Mộng, lạnh nhạt nói: “Ở đây không tiện nói chuyện, về nhà cô đi!”.

“Được!”.

Thẩm Mộng cũng không nói gì thêm, cô ta có thể giữ được công việc hiện tại đều là nhờ Lâm Ẩn, nếu anh muốn hại họ, cũng không cần dùng thủ đoạn này.

Hai chị em Thẩm Mộng và Thẩm Xuyến ở một căn nhà hai phòng trong một khu nhà cũ nát, còn là nhà bố mẹ để lại cho họ.

Ngồi trên sofa, Lâm Ẩn kể lại chuyện vừa xảy ra cho Thẩm Mộng nghe, cuối cùng nói:

“Thẩm Xuyến có thiên phú rất tốt, hơn nữa cô bé thiếu máu không phải bởi vì bị bệnh, mà vì có người rút máu của cô bé để luyện công”.

“Cái gì?”, lúc này Thẩm Mộng vẫn còn hơi sững sờ. Cô ta chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ tiếp xúc đến chuyện trong giới lánh đời, ở trong ấn tượng của cô ta, cho dù người lợi hại nhất thì cũng chỉ là những tuyển thủ đánh quyền trên ti vi mà thôi.

Còn chuyện hút máu luyện công này thật sự chưa từng nghe.

“Chị, em ở bệnh viện, mỗi buổi tối cuối tuần đều có người tới rút máu của em”, Thẩm Xuyến nhỏ giọng nói. Mấy năm nay cô bé cơ bản đều sống ở bệnh viện, tuy rằng những người đó đợi sau khi cô bé ngủ mới rút máu, nhưng thời gian dài cô bé vẫn phát hiện ra. Vì suy nghĩ tới sự an toàn của chị nên cô bé vẫn luôn không nói ra.

Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, anh trai trước mặt nói muốn nhận cô bé làm học trò, là một vị cao thủ võ lâm, tất nhiên có thể bảo vệ được họ.

“Cái gì? Xuyến Xuyến, sao em không nói sớm!”, Thẩm Mộng lo lắng nhìn Thẩm Xuyến. Cô ta còn luôn cho rằng Thẩm Xuyến thiếu máu là do chức năng cơ thể có vấn đề, không ngờ lại có người ra tay tàn nhẫn với Thẩm Xuyến như thế.

“Là ai lại tàn nhẫn như vậy?”.

Thẩm Mộng hơi suy sụp nói.

“Tôi cũng không biết là ai, nhưng bọn họ sẽ tìm tới đây nhanh thôi!”, Lâm Ẩn híp mắt lại, những người đó cần máu tươi của Thẩm Xuyến để tu luyện, tất nhiên không thể nào trơ mắt nhìn một viên đan dược hình người biến mất như vậy, tất nhiên sẽ tìm kiếm Thẩm Xuyển ở khắp nơi.

Mà anh dẫn Thẩm Xuyến và Thẩm Mộng cũng không có tình che giấu hành tung, những người đó chắc chắn sẽ tìm tới đây nhanh thôi.

Nghe thấy những người xấu đó sẽ tìm tới đây, hai chị em Thẩm Mộng đều vô thức căng thẳng nhìn ra cửa.

Nửa giờ sau, tiếng đập cửa vang lên.

Thẩm Mộng căng thẳng nhìn cửa, mà Thẩm Xuyến ngồi bên cạnh Lâm Ẩn vẻ mặt lại rất bình tĩnh.

“Đi mở cửa đi!”.

Lâm Ẩn chậm rãi mở miệng nói.

“Ồ!”.

Thẩm Mộng vô thức đứng dậy, liếc nhìn Lâm Ẩn rồi mới đi mở cửa.

Cạch!

Thẩm Mộng mở cửa, phát hiện Chu Thiên Lỗi đứng ở bên ngoài với vẻ mặt lo lắng thì ngẩn ra một lúc.

“Thẩm Mộng, cậu Lâm ở đây không?”.

Thấy Thẩm Mộng ra mở cửa, vẻ vui mừng lộ ra trên khuôn mặt Chu Thiên Lỗi. Anh ta nhận được tin Lâm Ẩn tới tiệm dẫn Thẩm Mộng đi, rất có thể anh đang ở cùng cô ta.

Nhà họ Chu vừa bị nhà họ Hoàng trả thù, tuy rằng thực lực của nhà họ Chu ở Bắc An cũng không yếu, nhưng người của các chi khác giống như đã nhận được thông báo, đều không chịu ra tay giúp đỡ, chỉ có chi chính nhà họ bị nhà họ Hoàng trả thù. Lúc này bố anh ta là chủ nhà của nhà họ Chu - Chu Hùng, và vợ con anh ta đã bị bắt, chỉ có anh ta chạy thoát, muốn tới xin Lâm Ẩn giúp đỡ.

“Vào đi!”.

Trong phòng truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Lâm Ẩn

Thẩm Mộng nghiêng người để Chu Thiên Lỗi đi vào, anh ta đi vào phòng khách, quỳ bộpxuống đất, kêu khóc nói: “Cậu Lâm, tôi xin cậu cứu cả nhà tôi”.

“Người sau lưng Lưu Phong tìm anh gây phiền toái?”.

Lâm Ẩn nhíu mày nói, vốn dĩ anh ở lại đây là vì chờ người phía sau ra tay tàn nhẫn với Thẩm Xuyến, không ngờ lại chờ được Chu Thiên Lỗi trước.

“Người nhà họ Hoàng trói bố và vợ con tôi lại, cậu Lâm, chỉ có cậu mới có thể cứu được họ!”.

Đầu Chu Thiên Lỗi dính sát trên sàn nhà, nhà họ Hoàng thế lực lớn, chỉ cậu Lâm có lai lịch thần bí có lẽ mới có thể đối phó được.

“Anh đứng lên trước đi!”.

Lâm Ẩn khẽ nâng tay phải lên, Chu Thiên Lỗi liền cảm giác được một luồng sức mạnh đỡ anh ta lên, trong lòng càng thêm chắc chắn sự thật cậu Lâm có lai lịch thần bí. Cao thủ của nhà họ cũng là một cao thủ đỉnh cao trong bảng Nhân, anh ta cũng có chút hiểu biết về giới lánh đời. Chỉ là vị cao thủ đỉnh cao ở bảng Nhân kia lại không tiếp được một chiêu của quản gia nhà họ Hoàng, bây giờ còn không rõ sống chết.

“Tôi đi theo anh một chuyến!”.

Lâm Ẩn lạnh nhạt nói, vừa rồi ở trung tâm thương mại anh đã nói có việc gì có thể tới tìm anh, nên anh đương nhiên phải nói lời giữ lời.

Lâm Ẩn đứng lên, liếc nhìn hai chị em Thẩm Xuyến, nhíu mày nói: “Hai người đi theo tôi đi!”.

Nói xong cất bước đi ra ngoài.

Chu Thiên Lỗi và hai chị em vội vàng chạy theo.

Mấy người vừa mới đi ra khỏi khu nhà, còn chưa kịp đón xe, hai chiếc Mercedes bỗng lao tới, một chiếc quay đầu vững vàng dừng lại trước mặt bốn người Lâm Ẩn. Hoàng An dẫn theo mấy người đàn ông cường tráng đi xuống từ trên xe.

Hoàng An thấy Thẩm Xuyến đứng bên cạnh Lâm Ẩn, ánh mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Chuyến này ông ta tới đây vốn để bắt Chu Thiên Lỗi trở về, không ngờ lại có niềm vui bất ngờ thế này. Nếu không tìm được Thẩm Xuyến trở về, lấy tính tình tàn nhẫn của Hoàng Thiên Bá, ông ta không chết cũng bị lột da, chỉ cần bắt được Thẩm Xuyến về, chẳng những ông ta không sao mà còn có công nữa.

“Chính là ông ta rút máu của em!”.

Thẩm Xuyên khẽ run lên, núp sau lưng Lâm Ẩn, nhẹ giọng nói.

“Ồ?”.

Lâm Ẩn híp mắt, nhìn Hoàng An, tuy rằng một cao thủ mới vào bảng Địa không là gì cả ở trong giới lánh đời, nhưng Bắc An không có gia tộc lánh đời nào, mà một quản gia nho nhỏ cũng là cao thủ bảng Địa, Bắc An này không đơn giản.

“Cậu Lâm, người này chính là quản gia của nhà họ Hoàng!”.

Chu Thiên Lỗi nhìn Hoàng An, khóe mắt sắp nứt ra.

“Chu Thiên Lỗi, vừa rồi không phải anh rất kiêu ngạo sao? Dám bảo tôi cút khỏi trung tâm thương mại. Hôm nay, tất cả những nhục nhã tôi đã phải chịu, tôi sẽ đòi lại gấp bội từ anh, kể ra vợ anh trông cũng không tệ lắm nhỉ!”, Lưu Phong đứng bên cạnh Hoàng An, kiêu ngạo nói.

“Nếu anh dám động đến vợ tôi, tôi sẽ giết anh!”.

“Ha ha ha!”.

Lưu Phong cười to đầy ngông cuồng.

“Anh có bản lĩnh đó sao?”.

Trước nay gã chưa từng nghĩ tới, một ngày gã lại có thể giẫm lên đầu Chu Thiên Lỗi như vậy.

“Ồn ào!”.

Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, vừa định ra tay.

“Kít!”.

Một loạt tiếng xe phanh gấp truyền đến, mười mấy chiếc siêu xe xếp thành một hàng, vững lại dừng lại bên lề đường, vây hai chiếc xe của nhà họ Hoàng ở giữa.

Hơn hai mươi người mặc đồ vest mang giày da bước xuống từ trên xe, một ông già dẫn đầu, nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt cung kính, hô lớn:

“Chào cậu Ẩn!”.

Những người khác cũng đồng loạt mở miệng, hô lớn:

“Chào cậu Ẩn!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.