Lúc này cho dù là Chu Thiên Lỗi hay là hai chị em nhà họ Thẩm đều sững sờ tại chỗ.
Hoàng An lại không khỏi nhíu mày, hơn hai mười người trước mặt đều có thực lực bảng Nhân, thực lực của người cầm đầu ngay cả ông ta cũng không thể nhìn thấu.
“Hồ Thương Hải, sao ông tìm được tôi?”.
Lâm Ẩn không hề liên lạc với thuộc hạ ở thủ đô và người nhà họ Lâm, không ngờ Hồ Thương Hải lại tìm tới đây. Hơn nữa thực lực của ông ta đã đột phá lên bảng Thiên trung kỳ rồi.
“Ha ha!”.
Hồ Thương Hải cười một tiếng nói: “Cậu Ẩn, là Ninh Khuyết sai người lúc nào cũng chú ý tới thẻ ngân hàng của cậu, dẫu sao nơi cậu tới có hơi nguy hiểm, trưa hôm nay cậu quẹt thẻ một lần nên chúng tôi biết được vị trí của cậu. Ninh Khuyết đã sắp xếp máy bay riêng để tôi đón cậu về thủ đô”.
“Không vội về thủ đô, xử lý chuyện ở đây trước đã!”, Lâm Ẩn gật đầu, nói.
Hoàng An nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt hơi căng thẳng, cố khiến mình bình tĩnh lại, thấp giọng hỏi: “Các người là ai? Chúng tôi là người của nhà họ Hoàng ở Bắc An, các người đứng làm bậy!”.
Bây giờ ông ta chỉ có thể thầm cầu nguyện, cái danh nhà họ Hoàng có thể dọa sợ những người trước mắt này, nếu không chuyện sẽ không dễ xử lý.
“Nhà họ Hoàng ở Bắc An?”.
Hồ Thương Hải ra vẻ buồn cười, bây giờ cả Long Quốc này, ai dám đắc tội với cậu Ẩn, lúc này ông ta lại muốn uy hiếp họ.
“Giải quyết hết đi, để lại một người dẫn đường là được!”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Vâng, cậu Ẩn!”.
Hồ Thương Hải gật đầu, đi về phía Hoàng An.
“Tôi khuyên các người đừng có làm bậy, nhà họ Hoàng ông không trêu chọc nổi đâu, chủ nhà của chúng tôi có thực lực đỉnh cao ở bảng thiên!”.
Hoàng An quát to.
“Không có ai cậu Ẩn không thể trêu chọc nổi, ông hiểu không?”.
Hồ Thương Hải lạnh nhạt nói.
Lâm Ẩn đứng xem ở bên cạnh hơi buồn cười. Hồ Thương Hải trước đây không nói chuyện bằng thái độ này, bây giờ thực lực mạnh rồi, tính tình cũng thay đổi.
“Mẹ kiếp, muốn chết sao!”.
Hoàng An còn chưa ra tay, mấy tên cao to ông ta dẫn tới đã không chịu đựng được. Tuy rằng những người trước mặt nhìn qua đã biết không dễ chọc, nhưng ở Bắc An bọn họ dựa vào nhà họ Hoàng, đã bao giờ chịu cơn tức thế này đâu, nên vội vàng rút vũ khí, xông lên.
Bọn tôm tép này chẳng là gì trước mặt Hồ Thương Hải.
Ngoài Lâm Ẩn ra, những người khác còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, mấy tên to con Hoàng An dẫn tới đã bị đánh ngã trên mặt đất.
Hoàng An bị dọa đến hai chân run run, vừa rồi không ngờ ông ta lại không thấy rõ động tác của người trước mặt, người này chắc chắn có thực lực bảng Thiên.
Hơn nữa cao thủ bảng Thiên này còn gọi người đàn ông trẻ tuổi kia là cậu chủ, những người này rốt cuộc có lai lịch gì.
“Các người rốt cuộc là ai?”.
Hoàng An hô lớn.
“Người ông không thể trêu chọc vào!”, Hồ Thương Hải lạnh nhạt nói.
Nói đoạn, Hồ Thương Hải định ra tay.
“Cậu Lâm, không giết người này được đâu!”, Chu Thiên Lỗi đứng một bên vội vàng lên tiếng, nói: “Ông ta là quản gia của nhà họ Hoàng, giết ông ta sẽ không đội trời chúng với nhà họ Hoàng đấy!”.
“Nhà họ Hoàng không cần tồn tại nữa rồi!”, Lâm Ẩn vẻ mặt lạnh nhạt, chậm rãi nói.
Nhưng đám người Chu Thiên Lỗi lại lạnh buốt trong lòng. Nhà họ Hoàng đã xưng bá ở Bắc An hơn trăm năm nay, thế lực lớn mạnh như vậy, ở trong miệng Lâm Ẩn lại như có thể tiện tay hủy diệt.
Hồ Thương Hải thấy thế đột nhiên ra tay, Hoàng An vốn còn muốn ra tay chống cự, nhưng được chừng ba chiêu đã bị Hồ Thương Hải đánh gãy chân tay, tiện tay ném tới bên cạnh Lâm Ẩn.
“Mang ông ta đi, đi cứu vợ con của anh trước!”.
Lâm Ẩn nhìn Chu Thiên Lỗi lạnh nhạt nói, sau đó xoay người ngồi lên xe ô tô, còn vẫy vẫy tay với Thẩm Xuyến, ý bảo cô bé lên với anh.
Thẩm Xuyến thấy thế vội vàng chạy theo.
Hồ Thương Hải dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Thẩm Xuyến. Ông ta không biết cô bé này có cơ duyên thế nào, lại được cậu Ẩn coi trọng. Với những tài nguyên cậu Ẩn đang nắm giữ, cho dù là một con heo cũng có thể bước lên cảnh giới bảng Thiên, mà cô bé này rõ ràng không phải là heo, sau này tiền đồ sẽ vô cùng xán lạn.
Hồ Thương Hải phất tay, ý bảo Chu Thiên Lỗi và Thẩm Mộng lên một chiếc xe khác với ông ta.
Trong xe.
Lâm Ẩn nhìn Thẩm Xuyến, nói: “Em không sợ anh sao?”.
Vừa rồi xảy ra một màn máu tanh như vậy, mà Thẩm Xuyến đối mặt với anh vẫn không chút sợ hãi nào.
“Không sợ, anh à, anh là người tốt, bọn họ là người xấu!”, Thẩm Xuyến lắc đầu nói.
Chẳng mấy chốc xe đã đến biệt thự nhà họ Chu
Vệ sĩ canh giữ bên ngoài thự của nhà họ Hoàng vội vàng chạy vào báo cáo. Đội ngũ này quá lớn, thật sự không phải người hai vệ sĩ bình thường như bọn họ có thể ngăn cản được.
Lâm Ẩn cũng không thèm để ý, để mặc bọn họ đi vào.
“Các người ở lại đây, Chu Thiên Lỗi đi vào cùng tôi là được rồi!”.
Lâm Ẩn tỏ ý những người tới đây cùng Hồ Thương Hải ở lại bên ngoài bảo vệ chị em Thẩm Xuyến, để Hồ Thương Hải dẫn theo Hoàng An và Lưu Phong đi vào cùng anh.
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Chu, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn không có bầu không khí bị bắt cóc.
“Nào nào cậu Thành, uống rượu đi!”.
Một người em trai họ của Chu Thiên Lỗi khom lưng uốn gối trước mặt Hoàng Thành.
“Vẫn là Chu Thiên Hào cậu biết điều, không giống anh họ của cậu, ngay cả người của tôi cũng dám đánh”.
Hoàng Thành nhìn Chu Thiên Hào đắc ý nói: “Nhưng không thể không nói, chị dâu họ của cậu trông không tệ đâu, đáng tiếc sắp hời cho tôi rồi!”.
Nhắc tới chị dâu họ, Chu Thiên Hào cũng không nhịn được nuốt nước miếng, gã đã thèm muốn chị dâu họ từ lâu. Trên mặt những người nhà họ Chu khác ở xung quanh cũng đều lộ ra nụ cười đáng khinh, tựa như người Hoàng Thành đang thảo luận không phải con dâu nhà họ Chu.
Chỉ có Chu Hùng bị đáng mặt mũi bầm dập, mặt mang theo vẻ xấu hổ và giận dữ.
“Cậu Thành, không xong rồi!”.
Hai tên vệ sĩ vội vàng xông vào, hô lớn: “Chu Thiên Lỗi dẫm theo một đám người xông vào đây!”.
“Cái gì?”.
Hoàng Thành nhíu mày, bất mãn nói: “Chẳng lẽ là người của nhà họ Quan? Anh cả làm việc thế nào vậy, một nhà họ Quan cũng không trị được!”.
“Rầm!”.
Cửa biệt thự bị người ta đá văng ra từ bên ngoài, hai bóng người bị ném vào như là vứt rác.
Chu Thiên Lỗi dẫn đầu xông vào, thấy Chu Hùng bị trói ở một bên, mặt mũi bầm dập, vành mắt như sắp nứt ra, anh ta hô lớn: “Hoàng Thành, vợ con tôi đâu?”.
Hoàng Thành căn bản không để ý tới Chu Thiên Lỗi, nhìn Hoàng An và Lưu Phong bị ném vào, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Tuy hắn là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng cũng biết Hoàng An là một trong số những cao thủ của nhà họ Hoàng, thế mà bây giờ lại bị người ta ném vào đây như một con chó chết.
Hoàng Thành đánh giá Lâm Ẩn và Hồ Thương Hải đi vào cùng Chu Thiên Lỗi một lượt, hỏi: “Hai vị là ai? Nhất định phải vì Chu Thiên Lỗi mà đối đầu với nhà họ Hoàng chúng tôi sao?”.
Lâm Ẩn đi vào trong biệt thự, nhìn lướt qua những người trong biệt thự, sau đó liếc Chu Thiên Lỗi, nhàn nhạt nói: “Đây cũng là người nhà họ Chu các người sao?”.
“Bọn họ không xứng làm người!”.
Ánh mắt Chu Thiên Lỗi lộ ra một tia đau thương. Rất nhiều người trong biệt thự đều là trực hệ thân thiết với anh ta, những người này không ai ra tay trợ giúp thì thôi, lại còn cùng nhau nịnh bợ Hoàng Thành, còn có thể coi là người nữa sao?
“Chu Thiên Lỗi, anh nói cái gì vậy?”.
Chu Thiên Hào là người đầu tiên bất mãn đứng lên, hô lớn: “Chính anh không biết tốt xấu, đắc tội cậu Thành, chuyện này liên quan gì tới chúng tôi? Bây giờ anh quỳ xuống xin tha vẫn còn kịp, đừng tưởng rằng dẫn theo hai con chó tới là có thể kiêu ngạo!”.
“Tìm chết sao!”.
Hồ Thương Hải sầm mặt, cơ thể nhanh như chớp xuất hiện bên cạnh Chu Thiên Hào, giáng một cái tát lên trên mặt gã!