“Ngoài ra, trước đây bảo các người điều tra chuyện của Lâm Hiên và Kiếm Môn, thế nào rồi?”, Tư Không Phú bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nghi vấn nói.
“Thưa ngài Tư Không, trước đó chúng tôi đã theo dõi Lâm Hiên, bên cạnh người này rõ ràng có kẻ mạnh bảo vệ, chúng tôi không dám đến gần. Còn Kiếm Môn, không thể điều tra được tin tình báo liên quan”, người đàn ông nghiêm nghị báo cáo: “Nhưng ở biệt thự Thiên Vận đã xảy ra một chuyện lớn, tôi muốn báo cáo với ngài”.
“Chuyện lớn? Chuyện lớn gì?”, Tư Không Phú nghi vấn hỏi.
Người đàn ông nghiêm mặt nói: “Lâm Ẩn bộc lộ sức mạnh thần kỳ ở biệt thự Thiên Vận, một mình phế bỏ Cao Thiên Nguyên của nhà họ Cao, Thượng Quan Kim Bằng của nhà họ Thượng Quan, còn dùng một chiêu đánh bại Lâm Hiên, ép Tàng Kiếm chân nhân của Kiếm Môn ra mặt cứu Lâm Hiên”.
“Giờ đây chuyện này đã làm chấn động toàn giới lánh đời, mấy thế gia lớn đều vì thế mà tức giận không thôi”.
“Cái gì?”, Tư Không Phú vẻ mặt kinh ngạc: “Lâm Ẩn phế bỏ hết những người đó? Lâm Hiên không địch lại một chiêu của cậu ta?”.
Tư Không Phú biết Lâm Ẩn bản lĩnh cao cường, tuyệt đối là nhân vật hàng đầu trong thế hệ thanh niên đồng trang lứa, nhưng không ngờ đã mạnh mẽ tới mức này.
Ông ta cũng biết Cao Thiên Nguyên và Thượng Quan Kim Bằng là thanh niên tài giỏi đến mức nào, Lâm Ẩn có thể phế bỏ mấy người đó cũng coi như trong dự kiến.
Nhưng một chiêu đánh bại người đứng đầu bảng Địa Lâm Hiên kia, thật sự là không thể ngờ được.
“Tàng Kiếm chân nhân cũng ra mặt, vậy lão ta làm thế nào, có gây khó dễ cho Lâm Ẩn hay không?”, Tư Không Phú nghi ngờ hỏi.
Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Nghe nói, Tàng Kiếm chân nhân thay mặt Lâm Hiên chịu thua, dẫn Lâm Hiên đi luôn”.
“Tàng Kiếm chân nhân ra mặt lại không ra tay với Lâm Ẩn? Còn nhận thua thay Lâm Hiên?”, Tư Không Phú híp mắt lại, thần sắc vô cùng phức tạp.
Tin tức này đối với Tư Không Phú mà nói, thì có hơi kiếp sợ.
Ở trong mắt ông ta, ông ta nghĩ mình đã rất xem trọng Lâm Ẩn rồi, cho rằng Lâm Ẩn là người tuổi trẻ tài cao, tương lại sẽ lên được tới bảng Thiên.
Nhưng không ngờ, anh có thể mạnh mẽ tới mức này.
Tàng Kiếm chân nhân là người thế nào trong lòng Tư Không Phú rất rõ ràng. Đó chính là một trong ba người đứng đầu Kiếm Môn, được gọi là một trong mười tông sư tàn nhẫn trong giới kiếm đạo Long Quốc.
Kiếm Môn xưa nay thần bí khiêm tốn, nhưng tuyệt đối không chịu bị coi thường. Kiếm đạo của Kiếm Môn độc nhất thiên hạ, có được những chiêu thức sát phạt kinh khủng đáng sợ.
Tư Không Phú tự phụ, nhưng chính ông ta lại không đánh thắng được Tàng Kiếm chân nhân.
Nhưng Lâm Ẩn có thể khiến cho Tàng Kiếm chân nhân nhận thua thay Lâm Hiên, đây là bởi vì thế lực của nhà họ Lâm ở Lang Gia? Hay bởi vì ông ta và Long phủ ở sau lưng bảo vệ Lâm Ẩn?”.
“Hay là, Lâm Ẩn đã tới cảnh giới bảng Thiên?”, Tư Không lẩm bẩm tự nói, ánh mắt lóe lên tia sáng.
“Ngài Tư Không, chuyện này không thể nói rõ được”, người đàn ông trẻ tuổi nói: “Lúc ấy Tàng Kiếm không ra tay với Lâm Ẩn, Lâm Hiên cũng tự nhận là đang bị thương, cho nên không muốn đánh nữa”.
Tư Không Phú gật gật đầu, lẩm bẩm tự nói: “Lâm Ẩn này che giấu cũng quá kỹ đấy, ngay cả tôi cũng không thể nhìn ra cậu ta có thực lực như vậy”.
“Xem ra, nhất định phải bàn bạc thật kỹ với Thanh Long, nhanh chóng để hắn chạm mặt Lâm Ẩn, bảo hắn thăm dò rõ ràng thực lực của Lâm Ẩn giúp tôi”, Tư Không Phú tính toán trong lòng.
Tư Không Phú đột nhiên nhận ra, ông ta căn bản không thể không chế được Lâm Ẩn, điều này khiến ông ta có cảm giác rất khó lường.
Nếu Lâm Ẩn thật sự đang ở cảnh giới bảng Thiên, tuổi còn trẻ như vậy, vậy nhất định phải thẩm định lại, anh quá đáng nghi!.
Đương nhiên, thực lực của Tư Không Phú còn chưa đủ, nên cần phải nhờ Thanh Long tới thẩm định lại.
Dẫu sao, thực lực võ công của Thanh Long ở trên ông ta rất nhiều, cho dù ở trong hàng ngũ tông sư bảng Thiên, Thanh Long cũng người đứng đầu nhóm người đó.
Suy nghĩ, Tư Không Phú căn dặn: “Các người tiếp tục theo dõi Hoàng Long kia đi, tôi về trước một chuyến”.
....
Thành phố Ký Châu, khu thành cũ, trong vườn hoa của một biệt thự nhỏ nào đó.
Diệp Hắc đeo bao tay bạc, dẫn bảy tám người đàn ông mặc quần áo màu đen, chặn cửa ra vào biệt thự lại.
Lâm Ẩn chắp tay đứng trong khu vườn.
Trên mặt đất, mấy người đàn ông ánh mắt mắt sắc bén đang nằm la liệt, trên cổ tay mỗi người đều xăm một vật tổ hình rồng thần bí.
“Anh là ai? Vì sao có thể điều khiển Hắc Long Vệ?”.
Người đàn ông cầm đầu nằm trên mắt đất, ánh mắt vô cùng khiếp sợ nhìn Lâm Ẩn, trên mặt mồ hôi rơi như mưa.
Đám người này chính là đội ngũ Hoàng Long Vệ bị Diệp Hắc theo dõi.
Bọn họ đương nhiên nhận ra lai lịch của chiếc bao tay bạc trên tay Diệp Hắc. Đó là vũ khí giết người sắc bén của Hắc Long Vệ.
Nhưng nội bộ Long phủ đã truyền tin, Hắc Long Vương dẫn theo Hắc Long Vệ chạy trốn...
Hắc Long Vệ đột nhiên xuất hiện ở Ký Châu, còn theo dõi tập kích Hoàng Long Vệ bọn họ, đây thật sự là tin tức chân động đáng sợ.
“Diệp Hắc, xử lý đám người này, tìm một nơi an toàn, sau đó tra hỏi tử tế đi”, Lâm Ẩn thản nhiên căn dặn.
“Vâng!”.
Diệp Hắc nghiêm nghị gật đầu, sau đó đi tới.
Cạch cạch.
Từng tiếng gãy xương giòn giã truyền đến.
Mấy tên Hoàng Long Vệ tinh nhuệ nằm trên mặt đất kêu rên, sau đó tất cả hôn mê ngã xuống đất, bị phong bế nội công, khóa lại kinh mạch.
Lâm Ẩn chậm rãi xoay người, đang muốn dẫn đoàn người Diệp Hắc rời đi.
Đột nhiên, sát khí nổi lên!
Trong sân vườn có một cơn gió lạnh thấu tim thổi đến.
Sắc mặt đoàn người Diệp Hắc thay đổi, tựa như bị một con mãnh thú từ thuở hồng hoang nào đó để mắt tới, lập tức mồ hôi lạnh ướt lưng, không nhịn được phải lùi lại mấy bước.
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, cũng chợt cảm nhận được uy hiếp khiến người ta sợ hãi.
Một luồng khí thế tựa như đè ép cả đất trời, cuồn cuộn quét tới từ trong biệt thự.
Bên trong, giống như đang ẩn giấu một con rồng dữ có thể dời sông lấp biển, khiến lòng người sợ hãi.
“Nếu đã tới đây rồi, sao cậu Ẩn không vào uống ly trà?”.
Một giọng nói hùng hồn uy nghiêm truyền ra từ trong biệt thự
Ầm!
Mấy người Diệp Hắc nhất thời đứng không vững, tựa như bị một bàn tay to lớn vô hình đánh mạnh một chưởng, phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ, liên tục lùi lại, cả đám dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía biệt thự.
Âm thanh này, trong sóng âm ẩn chứa nội công vô cùng mạnh mẽ, chấn động làm mấy người Diệp Hắc bị thương từ xa!
Két két!
Không có gió mà cửa biệt thự tự động ầm ầm mở ra, như là đang chào đón khách quý.
“Phủ quân, chuyện này...”, Diệp Hắc sắc mặt nặng nề, như gặp phải địch mạnh.
Lâm Ẩn xoay người, nhìn cửa lớn mạ vàng mở rộng ra, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
“Không sao, mấy người ở bên ngoài chờ tôi”.
Nói xong, Lâm Ẩn chắp tay đi vào biệt thự.
Hiển nhiên, trong biệt thự có một kẻ mạnh tuyệt thế đang trấn giữ!
Uy thế bậc này, chỉ sợ không đơn giản là tông sư bảng Thiên.
Lâm Ẩn đi vào biệt thự, ở chính giữa bày một bàn trà tinh xảo, hơi nước đang bốc lên nghi ngút.
Một người đàn ông trung niên mặc sườn xám nam màu xanh, thân hình cao lớn, khuôn mặt không giận mà uy, ánh mắt sắc bén như đại bàng, đang ngồi ngay ngắn trên ghế dựa.
Hắn đang lần chuỗi tràng hạt trong tay, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Lâm Ẩn.
“Ông là Hoàng Long chân nhân?”, Lâm Ẩn đối diện với ánh mắt của hắn, lạnh nhạt mở miệng.
Người kia cong môi cười thần bí.
“Tại ha, Thanh Long”.
Con người của Lâm Ẩn hơi co lại, sát khí cuộn trào trong lòng.
Anh vốn tưởng rằng, sẽ là Hoàng Long chân nhân.
Ấy thế mà lại là Thanh Long? Người này không phải đang ở thủ đô sao?
Sao Thanh Long lại biết anh đang theo dõi Hoàng Long Vệ? Sao lại biết rõ hành tung của mấy người Diệp Hắc như thế?
Thanh Long đương nhiên có thể nhận ra thân phận của Diệp Hắc, vậy chẳng phải cũng biết thân phận truyền nhân Long phủ của anh sao?
“Cậu Ẩn, không cần nổi sát ý như vậy. Ngồi xuống chơi một ván cờ được không?”, Thanh Long vẻ mặt như thường, thản nhiên mở miệng.
Hắn giơ tay chỉ về phía bàn trà, một bàn cờ đã bày sẵn quân đen trắng trên đó.