Hoàng Long đến rồi?
Lâm Ẩn nhíu mày.
Tư Không Phú truyền tin này cho anh là để báo động trước?
Vậy Tư Không Phú đích thân ra ngoài, là đã giao đấu với Hoàng Long?
Lâm Ẩn vốn định về khách sạn, biết được một số tin tình báo từ Tư Không Phú, thử phản ứng của Tư Không Phú một chút, từ đó để phán đoán sát khí tới từ đâu.
Bây giờ xem ra, đành phải từ bỏ thôi.
“Tôi biết rồi, chờ Tư Không Phú trở về, bảo ông ta liên lạc với tôi”, Lâm Ẩn căn dặn một câu, rồi xoay người ra khỏi khách sạn.
“Vâng!”, thủ lĩnh Thanh Long Vệ cung kính nói.
Mười mấy phút sau.
Khu phía đông thành phố, trong phòng bao của một khách sạn nhỏ nào đó.
“Cậu Ẩn, lần trước ngài bảo tôi theo dõi điều tra Long Vệ, đã có thể xác định thân phận, là Hoàng Long Vệ từ Hoàng Hải tới đây”.
Lâm Ẩn ngồi ngay ngắn trên ghế, tay vê một ly hồng trà, Diệp Hắc cung kính đứng báo cáo trước mặt anh.
“Hoàng Long Vệ, cũng không ngoài dự liệu”, đôi mắt Lâm Ẩn trở nên sâu thẳm, như đang suy tư gì đó.
“Anh có thể tra được hướng đi của Hoàng Long Vệ, bọn họ có giao tiếp với các thế lực khác ở Ký Châu hay không?”.
Diệp Hắc suy tư một hồi, đáp: “Tôi theo dõi và giám sát, đội ngũ Hoàng Long Vệ chưa từng tiếp xúc với những người khác, chưa thể kết luận động cơ và mục đích Hoàng Long Vệ tới thành phố Ký Châu”.
Lâm Ẩn gật đầu, hỏi tiếp: “Có thể xác định vị trí không?”.
“Mấy ngày nay theo dõi giám sát, đã có thể xác định phạm vi hoạt động của họ”, Diệp Hắc nói.
Lâm Ẩn nói: “Anh tập trung lực lượng ở Ký Châu, tôi sẽ đính thân ra tay, nhất định phải bắt được đám người này”.
“Vâng!”, Diệp Hắc trịnh trọng gật đầu.
Nếu không phải đột nhiên cảm nhận được sát khí kia, hình thức không quá rõ ràng, Lâm Ẩn sẽ không chủ động ra tay.
Hiện giờ, hành tung của Tư Không Phú không rõ ràng, lại báo cho anh biết tin Hoàng Long chân nhân đã tới Ký Châu rồi.
Sóng ngầm ập tới mà hoàn toàn không hay biết gì cả, như vậy thì quá bị động.
Lâm Ẩn định bắt đội ngũ Hoàng Long Vệ lần này, nghiêm hình ép cung, moi một ít tin tức tình báo có giá trị từ trong miệng bọn họ, như vậy ít nhất cũng có thể nắm được hướng đi của Hoàng Long chân nhân.
Mà dưới tay Diệp Hắc còn sót lại một đội Hắc Long Vệ, do hắn dẫn người bắt được.
Tự mình trấn giữ, sẽ tránh xảy ra điều gì bất ngờ.
Nhưng tình hình thay đổi, kế hoạch trước đây của Lâm Ẩn trong ván cờ ở Ký Châu này, xem ra phải thực hiện trước thời hạn rồi.
Lâm Hiên và Kiếm Môn phía sau, Hoàng Long và Hoàng Long Vệ, Tư Không Phú và Thanh Long phía sau.
Ba người này, có quan hệ rất rắc rối phức tạp với anh.
Lâm Ẩn tự biết, anh đã bại lộ thực lực bảng Thiên, điều này chắc chắn sẽ khiến Tư Không Phú nghi ngờ thêm sâu hơn, cho dù anh có mối quan hệ hợp tác thân thiết với Tư Không Phú.
Cho nên, ván cờ Ký Châu này phải diệt trừ ba phe thế lực này, chính là kế hoạch Lâm Ẩn vẫn luôn ấp ủ trong lòng.
Hội nghị sáu gia tộc cũng được, khống chế thế lực nhà họ Bùi ở Ký Châu cũng thế, cùng lắm chỉ là thêm chút dầu.
Mục đích lớn nhất của Lâm Ẩn tới Ký Châu chính là để giết Hoàng Long, Lâm Hiên và Tư Không Phú
Dẫn dắt bùng nổ mâu thuẫn giữa Tư Không Phú và Hoàng Long chân nhân, anh và Lâm Hiên sẽ lần lượt vào sân.
Kế hoạch của Lâm Ẩn rất điên cuồng, cũng tuyệt đối không phải là điều mà đám người Tư Không Phú và Hoàng Long có thể dự đoán được.
Hoàng Long chân nhân bởi vì chuyện của Lâm Tiếu nhất định sẽ chịu bỏ qua, Lâm Hiên và anh đang như hổ phân tranh ở nhà họ Lâm, Tư Không Phú ngoài mặt thì hợp tác, nhưng cùng lắm chỉ đến thế, ông ta vẫn giấu suy nghĩ riêng.
Đối với Lâm Ẩn mà nói, ba người này đều phải chết.
Trước đó Lâm Ẩn còn băn khoăn, phải làm sao để Tư Không Phú chết danh chính ngôn thuận, không động đến ngài Cố. Lại làm sao để Lâm Hiên chết mà không khiến anh phải đoạn tuyệt với nhà họ Lâm.
Hạ màn hoàn hảo nhất chính là giết Tư Không Phú rồi đổ tội cho nhà họ Lâm ở Lang Gia và Kiếm Môn, mà thù hận từ cái chết của Lâm Hiên và cao thủ Kiếm Môn sẽ đổ cho Long phủ. Còn Hoàng Long chân nhân thì bí mật giết chết, khống chế thế lực Hoàng Long Vệ dưới trướng lão ta.
Ván cờ này, ban đầu phải đợi sau khi hội nghị sáu gia tộc chấm dứt, chờ sau khi thế lực khắp nơi đã ngả bài, mới có thể tiến hành thuận lợi.
Bởi vì Lâm Ẩn còn có e ngại một người, nên vẫn luôn không vào bàn cờ Ký Châu này.
Đó chính là Thanh Long ở thủ đô.
Thanh Long không tới Ký Châu, vẫn không thể để Tư Không Phú chết được.
Nhưng hôm nay, Hoàng Long đã tới tìm Tư Không Phú, không thể để vuột mất cơ hội. Lâm Ẩn tự cảm nhận được sát khí đậm đặc trong bóng tối, cần phải quyết đoán thực hiện kế hoạch ban đầu.
Anh đã không đợi được đến lúc dẫn dắt Tư Không Phú điều Thanh Long tới, phải ra tay quyết đoán thôi.
Sau khi suy nghĩ xong, hạ quyết tâm, ánh mắt Lâm Ẩn trở nên sâu thẳm. Anh vân vê ly trà, tự hỏi lúc Tư Không Phú trở về, phải làm sao để dắt mũi ông ta dấy lên cơn sóng gió này.
...
Cùng lúc đó.
Thành phố Ký Châu, trên một ngọn núi xa xôi nào đó ở ngoại ô.
Tư Không Phú khóe miệng trào máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía một ông già tóc trắng mặc áo đạo sĩ viền vàng.
Cây cối ở xung quanh bị phá hủy gãy đổ ngổn ngang dưới đất, khắp nơi đều là những cái hố bất quy tắc, mặt đất nứt toạc thành những rãnh sâu.
Hiển nhiên, nơi này mới vừa xảy ra một trận đại chiến khiến người ta kinh sợ.
Ở cách đó không xa, chia ra thành hai nhóm người, ai ai cũng đều là cao thủ tuyệt đỉnh, lúc đối đầu, một luồng sát khí ngập trời tràn ra.
Đây chính là Thanh Long Vệ và Hoàng Long Vệ nổi danh thiên hạ.
“Tư Không Phú, tôi và ông trong sáng ngoài tôi đấu với nhau mười mấy năm, đều là người Long phủ, sao phải khổ như vậy?”, ông già mặc áo đạo sĩ màu đen có hoa văn thếp vàng chậm rãi nói, giọng nói để lộ ra vẻ sâu xa khó đoán và kỳ ảo.
“Hoàng Long, năm đó lúc ông không hề e ngại gì cả, dung túng cho học trò giết con trai của tôi, thì nên đoán được sẽ có ngày hôm nay chứ”, Tư Không Phú lạnh giọng nói.
Hoàng Long chân nhân lắc lắc đầu, nói: “Đó chỉ là ngoài ý muốn, ông quấn lấy tôi nhiều năm như vậy, cũng nên biết đủ rồi”.
“Ông ở Thương Châu xúi giục Lâm Ẩn giết học trò yêu Lâm Tiếu của tôi, món nợ này cũng đã hết rồi mới phải”, Hoàng Long chân nhân chậm rãi nói: “Lần này tôi tới Ký Châu, chỉ muốn giết chết Lâm Ẩn, ông cần gì phải tới đây cản đường?”.
“Lâm Ẩn tuy có liên minh với ông, nhưng dẫu sao cũng không phải người Long phủ, ông và tôi cần gì phải gà nhà đá nhau như vậy?”.
Tư Không Phú lạnh lùng cười, nói: “Lâm Ẩn có thể chết, nhưng không phải chết ở Ký Châu. Lâm Ẩn là quân cờ ngài Cố bảo tôi cài vào nằm vùng trong nhà họ Lâm ở Lang Gia, trước khi thâm nhập được vào nhà họ Lâm, còn phải giữ lại mạng của người này.
“Ha”, Hoàng Long chân nhân cũng cười lạnh: “Tư Không, ông không cần lôi ngài Cố ra chèn ép tôi. Rõ ràng ông đang dùng việc công để báo thù riêng, muốn lợi dụng Lâm Ẩn đối phó với tôi. Trong lòng tôi và ông đều rõ ràng, cần gì phải che giấu?”.
“Tôi cũng thẳng thắn nói cho ông biết, Lâm Ẩn nhất định phải chết, tôi không giết cậu ta, tất sẽ có người giết cậu ta”, Hoàng Long chân nhân cười thần bí: “Tư Không, ông phải nghĩ cho kỹ, làm sao để lợi dụng Lâm Ẩn cho có giá trị nhất trong ván cờ này, tranh thủ chút lợi ích cho Long phủ ở Ký Châu, nếu không cậu ta chết rồi thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu”.
Nghe vậy, Tư Không Phú mặt mày nặng nề, rơi vào trầm tư.
“Nói tới đây thôi, Tư Không, ông tự giải quyết cho tốt đi”.
Hoàng Long chân nhân cười lạnh, thân hình bỗng nhiên biến mất, đám Hoàng Long Vệ đi cùng kia cũng im lặng rời khỏi đây.
Tư Không Phú sắc mặt âm trầm, gọi một người thân tín tới gần, hỏi: “Trước đây bảo cậu thông báo cho Thanh Long tới Ký Châu, Thanh Long trả lời thế nào?”.
“Thưa ngài Tư Không, ngài Thanh Long đã dẫn người tới đây, ngày mai có thể tới thành phố Ký Châu”, một tên Thanh Long Vệ cung kính báo cáo.
“Được”, Tư Không Phú khẽ gật đầu, sắc mặt thả lỏng hơn một chút, như là đã uống một viên thuốc an thần.
“Công lực của Hoàng Long kia đã tăng lên không ít. Nếu Thanh Long không đến, thật sự không thể kìm chế được lão ta”, Tư Không Phú lầm bầm tự nói: “Kế hoạch thay đổi, Lâm Ẩn có thể sống sót rời khỏi Ký Châu hay không vẫn còn là một vấn đề. Xem ra phải nhanh chóng đẩy Lâm Ẩn ra, để cậu ta cản đao cho tôi rồi”.