Trong lòng cụ Trầm Phong gần như tôn sùng Lâm Ẩn như thần thoại, như tín ngưỡng, không dám bất kính một chút nào.
Trận chiến năm đó, Lâm Ẩn áp đảo bằng ưu thế tuyệt đối, đánh bại Đỗ Trầm Phong nằm trên bảng Thiên, đánh vỡ sự kiêu ngạo vì thân là tông sư bảng Thiên của lão ta!
Cụ Trầm Phong mãi mãi không thể quên được cảm giác sợ hãi vì bị Lâm Ẩn khống chế.
Cho dù đã rất nhiều năm, nhưng khí thế mạnh mẽ quen thuộc, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta sợ hãi trên người Lâm Ẩn vẫn là ác mộng của lão ta!
Cho nên Lâm Ẩn muốn lão ta quỳ, lão ta không dám không quỳ!
“Hừ!”.
Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng, kéo ghế thái sư trong đại điện ra, nghênh ngang ngồi xuống.
“Đỗ Trầm Phong, tôi giết đồ đệ Hà Tam Kim của ông, ông phục, hay không phục”, Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi cụ Trầm Phong.
Câu hỏi này khiến cụ Trầm Phong như bị thiên lôi đánh trúng, sững sờ tại chỗ, giọng nói run rẩy…
“Tên, tên hiệu ở đời thường của ngài là Lâm Ẩn? Lâm Ẩn ở thủ đô sao?”, cụ Trầm Phong khó tin hỏi.
Lão ta không ngờ Lâm Ẩn chính là chàng trai thần bí phế đi cánh tay trái của mình năm đó!
Cũng không ngờ Lâm Ẩn mà Lâm Huyền Minh muốn phế bỏ lại là người lão ta sợ hãi nhất trên đời!
Năm đó Lâm Ẩn không để lại tên họ cho lão ta, chỉ nói là mình đang vui chơi ở nhân gian, không cần đầy tớ.
Nếu sớm biết vậy, cụ Trầm Phong có nhiều thêm một trăm lá gan cũng không dám ra tay với Lâm Ẩn nữa!
“Tôi, tôi không biết đó là ngài!”, cụ Trầm Phong nơm nớp lo sợ nói.
“Ngài giết chết Hà Tam Kim, tôi phục. Ngay cả cái mạng này của tôi cũng là ngài để lại, Hà Tam Kim không biết sống chết chọc vào ngài, chết cũng đáng lắm”, cụ Trầm Phong cung kính nói.
Đúng vậy, năm đó nếu không phải Lâm Ẩn giơ cao đánh khẽ, cụ Trầm Phong đã sớm mất mạng rồi. Ngay cả lão ta cũng không dám đấu với Lâm Ẩn, sao có thể vì đồ đệ mà chống lại anh chứ?
Càng khỏi nói tới năm đó lão ta tâm phục khẩu phục muốn đi theo Lâm Ẩn còn không được anh xem trọng, vẫn luôn rất tiếc nuối.
Hơn nữa tay lão ta cũng không phải bị phế bỏ hoàn toàn, mà chỉ bị Lâm Ẩn sử dụng bí pháp kỳ lạ nào đó phong bế kinh mạch.
Ngay cả người có cảnh giới võ đạo ở bảng Thiên như lão ta cũng bị thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi của Lâm Ẩn khống chế!
Năm đó Lâm Ẩn cũng từng nói, nếu sau này có duyên, có chỗ dùng được Đỗ Trầm Phong, thì sẽ mở phong bế kinh mạch cho lão ta.
Những năm nay cụ Trầm Phong cũng từng sử dụng quan hệ của mình tìm rất nhiều thầy thuốc nổi tiếng, thậm chí còn đến nhà họ Sở ở Điền Nam xin gặp lão dược vương Sở Tế Thương, muốn mở ra kinh mạch bị phong bế, nhưng ai cũng bó tay.
Cho nên ở trong lòng Đỗ Trầm Phong, Lâm Ẩn là một huyền thoại, một tồn tại như thần tiên. Thậm chí lão ta rất mong có thể gặp lại cao nhân là Lâm Ẩn để võ đạo của mình có thể trở về đỉnh cao.
Lâm Ẩn hờ hững nhìn thoáng qua Đỗ Trầm Phong, lạnh nhạt nói: “Nếu ông đã phục, người không biết không có tội, tôi cũng không truy cứu sai lầm của ông nữa”.
“Cảm ơn ngài đã tha mạng”, cụ Trầm Phong kích động, cung kính nói.
Trong mắt lão ta, Lâm Ẩn muốn giết mình chỉ là chuyện như trở bàn tay, vì thực lực của Lâm Ẩn là một ẩn số, cụ Trầm Phong tuyệt đối không dám lấy tính mạng của mình ra thử.
Lúc đó Lâm Ẩn còn trẻ, thực lực nhìn qua cũng rất bình thường, nhưng vừa ra tay đã cực kỳ oai phong!
“Thưa ngài, xin hỏi tên họ thật của ngài là gì!”, cụ Trầm Phong cung kính hỏi.
Lâm Ẩn hờ hững đáp: “Lâm Ẩn chính là tên thật của tôi”.
Cụ Trầm Phong giật mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, sau đó lập tức dời mắt đi, không dám đối diện với anh.
Lão ta đã điều tra gốc ngọn, thân thế bối cảnh của Lâm Ẩn – cậu Ẩn của thủ đô này vô cùng rõ ràng rồi!
Môi lão ta hơi động đậy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không dám hỏi Lâm Ẩn.
Ở trong mắt cụ Trầm Phong, Lâm Ẩn là một tồn tại còn thần bí hơn cả cụ ông nhà họ Lâm!
Lâm Ẩn chỉ chừng hai mươi mấy tuổi.
Nhưng cụ Trầm Phong lại thấy không đơn giản như vậy.
Lão ta từng ngồi trên bảng Thiên, biết trên đời này có rất nhiều cao thủ lánh đời. Có cao thủ võ công kỳ lạ, tóc trắng như lông hạc, mặt hồng như trẻ con, một trăm mấy tuổi như lại có khuôn mặt như chàng trai mười mấy tuổi!
Cao thủ như vậy thường thích đổi thân phận đi dạo chơi ở nhân gian, ngắm nhìn đời thường.
Có lẽ Lâm Ẩn cũng là một cao thủ dạo chơi ở nhân gian như thế, tuổi thật sao có thể phỏng đoán qua vẻ bề ngoài được.
Dù Lâm Ẩn thật sự chỉ mới hai mươi mấy tuổi, như vậy lúc trước chỉ mười mấy tuổi đã có thể đánh bại lão ta, phong ấn võ đạo!
Bản lĩnh hết sức cao cường này lại càng đáng sợ hơn!
Cụ Trầm Phong vốn muốn hỏi Lâm Ẩn đến nhà họ Lâm ở Lang Gia là có mục đích gì, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Lâm Ẩn hờ hững nhìn dáng vẻ nặng nề của cụ Trầm Phong, cũng không biết ông lão này đang nghĩ gì.
Với cụ Trầm Phong, Lâm Ẩn có tính toán của riêng mình.
Năm đó mình phong ấn một phần kinh mạch của cụ Trầm Phong, khiến thực lực của lão ta yếu đi rất nhiều, bây giờ đương nhiên cũng có thể phá bỏ phong ấn rồi.
Lâm Ẩn hờ hững nói: “Nếu đã có duyên gặp lại thì tôi sẽ xem xét phá bỏ phong ấn cho ông”.
“Thật sao!”, cụ Trầm Phong hơi kích động: “Ngài Lâm thật sự muốn phá bỏ phong ấn cho tôi sao?”.
“Đỗ Trầm Phong sẵn lòng đầu rơi máu chảy, làm tôi làm tớ cho ngài Lâm!”.
Cụ Trầm Phong kích động nói.
Lâm Ẩn cười nhạt: “Sau này tôi sẽ quan sát biểu hiện của ông”.
“Vâng!”, cụ Trầm Phong kích động nói: “Nếu ngài Lâm có gì dặn dò thì cứ nói!”.
Thấy mọi chuyện đã đâu vào đấy, cụ Trầm Phong cũng tâm phục khẩu phục.
Lâm Ẩn nói: “Ông cứ xem như không biết thân phận của tôi đi. Sau này nếu có việc cần, đương nhiên tôi sẽ ra lệnh cho ông”.
“Tôi hỏi ông, sao ông lại dám ra tay độc ác với tôi trên núi Lang Gia?”.
“Việc này…”, cụ Trầm Phong chần chừ một lát, sau đó nghiêm mặt nói: “Ngài Lâm, đâu là chuyện nhị trưởng lão Huyền Minh của nhà họ Lâm đã bàn với tôi, ông ta đưa ra lợi ích xui khiến tôi… Ngài cũng biết đấy, trước đó tôi không biết là ngài…”.
“Lâm Huyền Minh, ha”, Lâm Ẩn cười lạnh.
“Được rồi, ông không cần tham gia vào chuyện của nhà họ Lâm ở Lang Gia. Đợi đi gặp cụ bà nhà họ Lâm nói rõ mọi chuyện xong thì xuống núi đi”.
“Vậy, vậy sau khi xuống núi, tôi phải liên lạc với ngài Lâm thế nào?”, cụ Trầm Phong nghiêm mặt hỏi.
Lâm Ẩn đáp: “Ông ở lại thành phố Thương Châu đợi đi. Nếu có chuyện cần dặn, tôi sẽ phái người đi tìm ông”.
“Được, được, ngài Lâm, tôi xin nghe theo lệnh của cậu”, cụ Trầm Phong cung kính nói.
“Được rồi, đứng dậy đi, tôi còn có chuyện phải xử lý”, Lâm Ẩn gật đầu, không nói thêm gì nữa, đứng dậy khoanh tay rời đi.
“Ngài Lâm đi thong thả, tôi tiễn ngài…”, cụ Trầm Phong vội đứng lên đuổi theo Lâm Ẩn.
“Không cần tiền, có lẽ đợi lát nữa ông phải đến chính điện của nhà họ Lâm để nói chuyện”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Vâng, vâng!”, cụ Trầm Phong cung kính gật đầu, lùi về sau mấy bước nhìn Lâm Ẩn rời khỏi điện.
Cùng lúc đó, Lâm Huyền Minh và Lâm Huyền Hạc đang ở ngoài điện, đến để chờ xem tình trạng thê thảm của Lâm Ẩn vì bị cụ Trầm Phong phế đi võ công!
“Anh hai, khi nãy đi từ xa đã cảm nhận được kiếm khí ngút trời, e rằng cụ Trầm Phong đã động sát khí rồi. Chắc chắn Lâm Ẩn này đã bị phế! Hơn nữa tên này kiêu ngạo vô lễ, nói không chừng cụ Trầm Phong đã nổi giận giết chết cậu ta luôn”, Lâm Huyền Hạc ở một bên cười lạnh nói.
Lâm Huyền Minh cười lạnh: “Anh thì hy vọng Lâm Ẩn đừng chết trong tay cụ Trầm Phong, anh muốn từ từ tra tấn tên này mới có thể xoá đi mối hận trong lòng. Lâm Ẩn dám đấu với anh, cứ để cậu ta chết đi như thế thì có lợi cho cậu ta quá!”.
“Anh hai nói cũng đúng, Lâm Ẩn này không biết trời cao đất rộng đấu với anh, dám giết chết cậu Tiếu, thật sự xứng gặp phải kết cục như vậy. Anh sử dụng chút mưu mô đã đủ khiến cậu ta không thể trở mình rồi”, Lâm Huyền Hạc nịnh nọt.
Lâm Huyền Minh cười đắc ý, vẻ mặt rất là hưởng thụ.
Đúng lúc này, Lâm Ẩn không bị sao cả đi ra ngoài.
Sắc mặt Lâm Huyền Minh và Lâm Huyền Hạc lập tức thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi.