Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 720: Chương 720: Thì ra ông còn nhận ra tôi?




Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh ung dung của Lâm Ẩn, Tần Hằng Nguyệt hơi giật mình.

Phải biết rằng Lâm Ẩn đã giết đồ đệ có tình cảm như cha con của Đỗ Trầm Phong người ta, bây giờ đi gặp mặt vị cao nhân từng nằm ở bảng Thiên kia lại có thể không hề để tâm?

Chẳng lẽ cậu Lâm Ẩn đi gặp kẻ thù có thực lực mạnh mẽ mà trong lòng không hề áp lực chút nào sao?

Tuy cụ Trầm Phong không dám làm gì Lâm Ẩn, nhưng chỉ trút giận dạy dỗ anh một phen cũng sẽ phải bị ngoại thương hay nội thương gì đó.

“Cậu Lâm Ẩn cẩn thận một chút, cụ Trầm Phong đúng là không dám làm gì cậu, nhưng khó tránh khỏi sẽ ra tay dạy dỗ cậu, chọc giận lão ta, người bị thương chỉ có thể là bản thân cậu thôi”, Tần Hằng Nguyệt tốt bụng nhắc nhở.

Dù sao Lâm Ẩn trẻ tuổi hiếu thắng, nếu lát nữa nói lời kiêu ngạo trước mặt cụ Trầm Phong, ông già kia ra tay nặng một chút thôi là Lâm Ẩn có thể phải nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi hai ba tháng.

“Ha”, Lâm Ẩn chỉ cười chứ cũng không nói nhiều.

Trong lòng anh cũng hiểu đại khái vì sao cụ bà làm như thế.

Mục đích của cụ bà chỉ đơn giản là muốn đưa mình đến trước mặt cụ Trầm Phong, bị ông già kia đánh một trận.

Như thế sẽ chặn được miệng của cụ Trầm Phong.

Đợi lát nữa, mình người đầy thương tích đi đến chính điện của nhà họ Lâm, cụ bà cũng tiện nói giúp mình chuyện giết Lâm Tiếu.

Nói đến chuyện này, Lâm Ẩn cũng có chút thiện cảm với cụ bà kia.

“Cậu Lâm Ẩn đi theo tôi”.

Tần Hằng Nguyệt nghiêm mặt nói.

“Kỳ Mạt, em nghỉ ngơi ở phòng bên một lát, đợi anh về nhé”.

Lâm Ẩn nói một tiếng với Trương Kỳ Mạt, cô ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó, hai người đi về phía một cung điện ngọc trắng trang nghiêm ở phía xa.

Tần Hằng Nguyệt đợi bên ngoài, một mình Lâm Ẩn bước lên bậc thang, tiến vào trong đại điện.

Vù!

Lâm Ẩn vừa mới bước vào đại điện, bên trong lập tức vang lên tiếng gió lạnh rít gào.

Vô cớ nổi gió, sát khí đáng sợ.

Một luồng sát khí ngút trời tuôn ra từ trong điện, khiến người bước vào cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Ống tay áo của Lâm Ẩn điên cuồng lay động, mỗi khi bước về phía trước một bước, trên người đều có một lực cản vô hình khiến bước chân của anh cực kỳ khó khăn.

Đây là kiếm ý!

Cao thủ trong điện kia bắn ra kiếm ý, để lộ triệt để thực lực mạnh mẽ vô song của mình.

Đây là ý cảnh võ đạo chỉ có cao thủ cấp bảng Thiên mới có thể lĩnh ngộ được.

Bảng Thiên là một đường ranh giới rất lớn trên võ đạo, đến cảnh giới này rồi, người sẽ có sự thay da đổi thịt, vượt khỏi phạm vi người bình thường, có năng lực không thể tưởng tượng nổi.

Cảm nhận kiếm ý lạnh lùng sắc bén này, Lâm Ẩn cười lạnh đưa mắt nhìn sang.

Ở giữa điện có một ông lão mặc áo đạo sĩ, tóc dài xoã trên lưng đang ngồi trên đệm cói đưa lưng về phía mình.

Ở bên cạnh ông ta có một vỏ kiếm gỗ đàn đỏ khắc hoa văn tơ máu đang dựng thẳng.

Vỏ kiếm toả ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm, tựa như ẩn chứa thần kiếm tuyệt thế.

Kiếm ý khiến người ta áp lực kia phát ra từ thanh kiếm này.

Gió lạnh thổi mạnh trong điện cũng đều từ nó mà ra.

Ông lão mặc áo đạo sĩ chính là Đỗ Trầm Phong, tông sư tuyệt thế từng ngồi trên một trong mười hai ghế của bảng Thiên.

Đỗ Trầm Phong là một nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng trong giới lánh đời, khi còn trẻ dựa vào thanh kiếm Trầm Phong gần như bình định vùng Tây Bắc của Long Quốc.

Khiến người ta không ngừng bàn tán là lão ta không có môn phái, kiến lập thung lũng Trầm Phong, tự làm thành một phái võ thuật kiếm pháp.

Chỉ là mấy năm trước không biết vì sao thực lực võ đạo của Đỗ Trầm Phong lại giảm xuống, tự tuyên bố rời khỏi bảng Thiên.

“Đỗ Trầm Phong, ông kiêu căng ghê nhỉ”.

Lâm Ẩn cười lạnh, khoanh tay đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn vào lưng Đỗ Trầm Phong.

“Cậu là Lâm Ẩn? Miệng còn hôi sữa lại dám lỗ mãng trước mặt bản tông sư?”.

“Cậu giết đồ đệ của tôi, nhưng tôi cũng không ức hiếp cậu. Hôm nay ban cho cậu một kiếm, trở về tự kiểm điểm đi!”.

Đỗ Trầm Phong vẫn không hề quay đầu lại, đưa lưng về phía Lâm Ẩn nặng nề nói.

Đưa lưng về phía kẻ thủ là kiêng kị lớn nhất của người luyện võ, cũng là sự khinh thường với người khác!

Đỗ Trầm Phong là đang ra vẻ tông sư một phái!

Keng!

Cánh tay của Đỗ Trầm Phong đột nhiên rung lên.

Một tiếng rồng ngâm vang dội xuất hiện.

Thanh kiếm bên cạnh lão ta lập tức được rút ra, một luồng sáng rực rỡ chói mắt chiếu sáng cả đại điện.

Ánh kiếm sắc bén ùn ùn kéo đến!

Răng rắc!

Bàn ghế trong điện lập tức vỡ nát, dưới đất có ánh lửa văng khắp nơi, giống như có vô số chuôi dao đang xé rách không khí, tàn sát bừa bãi trong điện.

Kiếm khí sắc bén bùng nổ trong nháy mắt này lại có thể mạnh mẽ đến thế!

Lâm Ẩn đứng yên tại chỗ, cảm nhận được sát khí ngập trời.

Trong hư không, bóng kiếm lạnh lẽo như thiên lôi giáng xuống, nhanh đến không thể nhìn thấy đâm thẳng vào đan điền ở bụng dưới của Lâm Ẩn!

Một kiếm này, cực kỳ mạnh mẽ!

Keng!

Lâm Ẩn duỗi tay thăm dò, chụp vào hư vô, đồng thời, khí thế mạnh mẽ chấn động xuất hiện đẩy lui thanh kiếm Trầm Phong đang bay tới, phát ra tiếng vang leng keng.

“Hả?”.

Trầm Phong vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ lên tiếng, dường như đã nhận ra Lâm Ẩn lại có thể đỡ được một kiếm này của mình?

Sao có thể?

Một kiếm này của lão ta đã sử dụng rất nhiều nội công, chứa đựng sát khí ngập trời, người dưới bảng Thiên không thể địch nổi!

“Đỗ Trầm Phong, ông đúng là to gan! Lúc ra kiếm không biết xem thử là ai à?”.

Lâm Ẩn lạnh lùng nói với Đỗ Trầm Phong.

Nghe vậy, trên người Trầm Phong xuất hiện sát khí khiến người ta sợ hãi.

Sắc mặt lão ta nặng nề, ánh mắt lạnh lẽo.

Vốn Đỗ Trầm Phong đã lén bàn bạc với Lâm Huyền Minh xong rồi, định sử dụng một kiếm phế đi võ đạo của Lâm Ẩn, nhưng không ngờ Lâm Ẩn lại có thể tiếp được?

Lão ta mang thân phận cao nhân tiền bối, lại không tiện thật sự xông lên chém giết với Lâm Ẩn.

Nhưng lúc này Lâm Ẩn dám kiêu ngạo như thế? Giết đồ đệ của lão ta còn dám mắng lão ta? Buồn cười!

“Láo xược! Bản tông sư vốn chỉ muốn ban cho bậc con cháu như cậu một kiếm, cho cậu biết núi cao còn có núi cao hơn. Cậu còn dám kêu gào trước mặt tôi? Hôm nay tôi nhất định sẽ phế đi cậu!”.

Cụ Trầm Phong tức giận nói, đột nhiên đứng dậy từ trên đệm cói, xoay người lạnh lùng nhìn về phía Lâm Ẩn.

“Cậu! Cậu là!”.

Sau khi thấy rõ khuôn mặt của Lâm Ẩn, sắc mặt cụ Trầm Phong chợt trở nên trắng bệch, giống như gặp phải chuyện đáng sợ nhất trên đời vậy, không kìm lòng được liên tục lùi về sau mấy bước.

Lâm Ẩn cười lạnh, lạnh lùng nói: “Thì ra ông còn nhận ra tôi?”.

“Tôi… Tôi”.

Sắc mặt cụ Trầm Phong xanh mét, người không nhịn được run rẩy, khó tin nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.

Khuôn mặt này của Lâm Ẩn hoàn toàn chính là ác mộng của cụ Trầm Phong cả đời nãy.

Lão ta mãi mãi không quên được chàng trai mười sáu mười bảy tuổi năm đó đã đánh gãy kiếm của mình, phế đi cánh tay trái sử dụng kiếm của mình thế nào!

Năm đó sau khi cụ Trầm Phong bị đánh bại đã muốn làm người hầu cho Lâm Ẩn cả đời, đi theo dưới trướng anh, nhưng bị Lâm Ẩn dứt khoát từ chối.

Cụ Trầm Phong không ngờ lúc còn sống mình còn có thể gặp lại chàng trai như yêu quái kia, còn là trong trường hợp này!

Chàng trai thần bí trước mắt này đáng sợ đến mức nào? Chỉ có người từng trải nghiệm mới hiểu được!

“Sao, sao ngài lại ở nhà họ Lâm ở Lang Gia?”, cụ Trầm Phong run rẩy nói.

“Quỳ xuống nói chuyện”, Lâm Ẩn hờ hững nói.

Phịch!

Cụ Trầm Phong không chút do dự quỳ xuống, sắc mặt không đúng lắm, càng không còn chút dáng vẻ của tông sư nào nữa.

“Ngài có gì chỉ bảo, Đỗ Trầm Phong xin quỳ xuống lắng nghe”, cụ Trầm Phong cung kính nói, giống như đang đối mặt với sư phụ của mình vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.