Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 719: Chương 719: Một kiếm phế bỏ anh?




“Không sai, mẹ quyết định sáng suốt, chuyện này con cũng đồng ý. Nên để Lâm Ẩn biết được, không có nhà họ Lâm bảo vệ, một mình cậu ta đối mặt với cụ Trầm Phong sẽ có áp lực lớn đến thế nào”, Lâm Huyền Minh nghiêm nghị nói: “Lâm Ẩn này xưa nay rất thích giết chóc, học trò của cụ Trầm Phong chính là do cậu ta giết. Nếu không phải mẹ ra mặt ngăn cản cụ Trầm Phong, chỉ sợ người của thung lũng Trầm Phong đánh tới tận thủ đô, giết chết cậu ta rồi”.

“Nhưng Lâm Ẩn này thì sao? Không hề biết ơn sự ưu ái của nhà họ Lâm, cũng không cảm ơn mẹ đã giúp đỡ cậu ta. Mấy ngày trước ở Thương Châu, lại giết chết cậu Tiếu, hành vi như vậy, có thể thấy được Lâm Ẩn này là người có lòng dạ độc ác!”.

Lâm Huyền Minh chậm rãi nói.

Ông ta vừa nói xong, Lâm Huyền Hạc lập tức đứng ra phụ họa.

“Đúng vậy, mẹ, nhị trưởng lão nói không sai. Từ đủ loại hành vi của Lâm Ẩn có thể thấy, người này bản tính độc ác, không hề biết ơn nhà họ Lâm chúng ta, cũng không hiểu quy củ. Mẹ coi trọng cậu Tiếu như vậy mà cậu ta cũng dám giết, đây đâu phải là về nhà họ Lâm nhận tổ quy tông? Rõ rành chính là một kẻ lòng lang dạ sói. Con thậm chí còn hoài nghi, cậu ta chính là gian tế Long phủ phái tới thâm nhập vào nhà họ Lâm”.

Cụ bà híp mắt, xoa xoa viên ngọc quý màu xanh biếc khảm trên đầu rồng của gậy chống, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Mẹ phải thật thận trọng! Nếu như mẹ băn khoăn chuyện vừa mới gọi Lâm Ẩn về mà đã giết cậu ta ngay thì sẽ tổn hại uy nghiêm của nhà họ Lâm. Thế thì, không bằng hãy để cụ Trầm Phong ra tay, giết chết Lâm Ẩn. Bên ngoài có thể chứng minh nhà họ Lâm chúng ta công chính liêm minh, bên trong, cũng có thể cảnh cáo răn đe. Hơn nữa, cũng có thể làm cụ Trầm Phong tương lai vì nợ ơn nghĩa, mà một lòng dốc sức làm việc cho nhà họ Lâm chúng ta”.

Thấy cụ bà không phản bác, Lâm Huyền Hạc lại được nước lấn tới.

Cụ bà sầm mặt không vui, hơi cụp mắt, liếc mắt nhìn Lâm Huyền Hạc một cái.

“Huyền Hạc, con đang uốn cong thành thẳng rồi! Lúc trước mẹ ra mặt ngăn cản cụ Trầm Phong trả thù Lâm Ẩn, giờ lại mặc kệ lão ta trả thù Lâm Ẩn được sao? Thế này không phải là tự vả mặt à?”, cụ bà trầm giọng nói.

“Những chuyện con nói hoàn toàn đều là bịa đặt. Sau lưng Lâm Ẩn có Long phủ ủng hộ không sai, nhưng các con thì sao? Ai trong giới lánh đời không có thế lực và quan hệ chứ? Không có bạn tốt tri kỷ của mình hả?”.

“Chuyện giết Lâm Ẩn, đừng nhắc lại nữa!”.

Cụ bà quả quyết nói, quyết định chuyện của Lâm Ẩn.

Sau khi cụ bà Lâm nghe nói Lâm Tiếu chết, ngoài trong lòng khiếp sợ và tiếc hận ra, thì lại càng sinh lòng tò mò với Lâm Ẩn nhiều hơn.

Đến khi ngồi ở địa vị cao như bà, trải qua vô số sóng to gió lớn, quản lý nhà họ Lâm ở Lang Gia nhiều năm, suy nghĩ căn nhắc mọi chuyện sao có thể giống với những cụ bà bình thường chứ?

Lâm Ẩn và Lâm Tiếu đối đầu với nhau, Lâm Tiếu chết cũng được, Lâm Ẩn chết cũng thế, đều nằm trong dự liệu của bà cả, cũng sẽ không khiến bà xiêu lòng chút nào.

Suy tính của bà tất cả chỉ vì lợi ích của nhà họ Lâm.

Lâm Ẩn có thực lực mạnh mẽ như vậy, một chọi một giết chết được Lâm Tiếu, vậy đương nhiên phải bồi dưỡng và chú ý nhiều hơn.

Cụ bà đề nghị để cụ Trầm Phong gặp Lâm Ẩn, đơn giản chính là muốn dạy dỗ Lâm Ẩn một phen, để Lâm Ẩn chịu chút đau khổ. Thứ hai cũng là để nói với người nhà họ Lâm, đây coi như là trừng phạt đối với Lâm Ẩn, xem như một loại bảo vệ trá hình.

Bà nghĩ, cụ Trầm Phong cùng lắm chỉ trút giận lên Lâm Ẩn, dạy dỗ một chút mà thôi.

“Chuyện này...”.

Nghe cụ bà nói thẳng không thể giết Lâm Ẩn, ánh mắt Lâm Huyền Minh lộ vẻ vô cùng bất mãn.

Nhưng ông ta cố gắng nhịn xuống, vẫn giữ bình tĩnh, không phản bác ý của cụ bà ngay tại đây.

“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, để Tần Hằng Nguyệt đi thông báo cho Lâm Ẩn”, cụ bà nói.

Sau đó, những nhân vật thuộc thế hệ trước của nhà họ Lâm ở trong nhà chính, đều ôm suy tư của mình xin lui ra ngoài.

Chờ đến khi mọi người đi rồi, cụ bà nằm dựa vào ghế thái sư, hơi híp mắt, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xa.

“Kình Thương, ông cứ bế quan lại được an nhàn, để lại bà già như tôi quản lý núi Lang Gia nhiều người như vậy. Cái nhà này, không dễ quản chút nào”, cụ bà suy nghĩ gì đó, lẩm bẩm tự nói.

“Nhà họ Lâm sinh được một người tuổi trẻ tài cao khó lường, ngay cả tôi cũng không nhìn thấu nó. Có lẽ phải đợi ông xuất quan, mới có thể khống chế được thằng Lâm Ẩn này”.

Ở nơi khác, Lâm Huyền Minh ra khỏi nhà chính của nhà họ Lâm, tới phòng nghỉ ngơi bên ngoài nhà chính, về tới phòng mình, ông ta sắc mặt âm trầm ngồi vào ghế chủ vị, tức giận uống một ngụm trà.

“Huyền Hạc, hôm nay cậu có nhìn thấy không, không ngờ mẹ lại bất công đến như vậy! Tiếu Nhi là chắt trai đích tôn của mẹ, Lâm Ẩn chỉ là một đứa cháu ngoại, mẹ lại có thể thiên vị Lâm Ẩn như thế, đúng là già nên hồ đồ rồi!”, Lâm Huyền Minh trầm giọng nói.

Lâm Huyền Hạc thở dài: “Haizz, mẹ làm việc luôn khiến người ta khó hiểu được, nhưng mà như vậy cũng dễ hiểu. Cậu Tiếu đã chết, đã không còn bất cứ giá trị nào với nhà họ Lâm nữa. Góc độ xem xét việc này của mẹ không giống với chúng ta”.

“Anh hai, mẹ bảo vệ Lâm Ẩn như vậy, muốn xử lý Lâm Ẩn ở trong hội trưởng lão, chỉ sợ không dễ dành. Lúc này, mẹ để Lâm Ẩn đi gặp cụ Trầm Phong, rõ ràng chỉ muốn mượn cụ Trầm Phong dạy dỗ cậu ta một chút, nói cho chúng ta biết, chuyện Lâm Ẩn giết cậu Tiếu chấm dứt ở đây, không đáng truy cứu”.

“Đến đây chấm dứt? Ha ha ha, mẹ tính toán hay thật đấy, nhưng anh đã sớm lo liệu xong rồi”, Lâm Huyền Minh cười lạnh.

“Cụ Trầm Phong sẽ chỉ dạy dỗ Lâm Ẩn sao? Ha, anh đã sớm thương lượng với lão ta rồi, muốn lão ta một kiếm phế bỏ Lâm Ẩn!”, ánh mắt Lâm Huyền Minh vô cùng lạnh lùng, ông ta tàn nhẫn nói: “Đến lúc đó, võ công của Lâm Ẩn đã bị phế, anh xem mẹ có còn thiên vị một tên vô dụng nữa hay không!”.

“Ồ? Anh hai đã âm thầm thương lượng xong với cụ Trầm Phong sao?”, Lâm Huyền Hạc xúc động, kinh ngạc hỏi.

“Không sai! Cụ Trầm Phong đợi ở núi Lang Gia nhiều ngày như vậy, mẹ nhất định sẽ bảo Lâm Ẩn nói chuyện với lão ta. Anh đã cho Đỗ Trầm Phong một lời hứa, còn đồng ý sẽ xử lý hậu sự giúp lão ta. Lão ta đã đồng ý ngay lập tức, lúc gặp Lâm Ẩn sẽ đâm một kiếm vào đan điền của Lâm Ẩn, phế bỏ võ công của cậu ta!”, Lâm Huyền Minh cười lạnh nói.

“Cụ Trầm Phong từng là cao thủ đã leo tới bảng Thiên, tuy rằng thực lực xuống dốc, nhưng bắt được Lâm Ẩn vẫn là chuyện không thành vấn đề!”, Lâm Huyền Hạc tán thưởng nói: “Chiêu mượn đao giết người này của anh hai quả là diệu kế”.

“Ha, Hà Tam Kim kia là học trò của cụ Trầm Phong nuôi lớn từ nhỏ, tình như cha con. Sao lão ta có thể nuốt trôi được cục tức này chứ? Anh chỉ giựt giây một chút, Đỗ Trầm Phong đã đồng ý rồi”.

“Chờ xem, sau khi cụ Trầm Phong phế bỏ Lâm Ẩn, anh sẽ thoải mái xử lý tên này, nhất định phải lăng trì lột da, tra tấn cậu ta đến chết!”, Lâm Huyền Minh tàn nhẫn nói.

...

“Cậu Lâm Ẩn, cụ bà muốn cậu tới thiên điện của nhà họ Lâm gặp cụ Trầm Phong trước”.

Bên ngoài nhà chính, Tần Hằng Nguyệt nhìn Lâm Ẩn, nghiêm nghị nói.

“Gặp cụ Trầm Phong?”, Lâm Ẩn nhíu mày.

“Đúng vậy”, Tần Hằng Nguyệt gật đầu: “Cụ bà để cậu nói chuyện với cụ Trầm Phong về chuyện ban đầu cậu giết học trò của lão ta trước, sau đó cùng cô Trương tới nhà chính gặp bà”.

Dừng một chút, Tần Hằng Nguyệt dùng giọng điệu nặng nề nói: “Cậu Lâm Ẩn, cụ bà vẫn thiên vị cậu hơn, để cậu tới găp cụ Trầm Phong chỉ là để chặn miệng mọi người, khiển trách cậu một chút. Cùng lắm thì cậu cũng chỉ bị lão ta dạy dỗ một phen thôi”.

Lâm Ẩn không mấy quan tâm gật gật đầu: “Tôi biết rồi”.

“Nhờ ông dẫn đường, tôi sẽ tới gặp Đỗ Trầm Phong”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.