Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 857: Chương 857: Đạo chủ đạo Thiên Cơ chết!




Lúc hắn ta cúi đầu nhìn xuống thì thấy một cái đầu người, chỉ có điều đầu người kia chúi xuống dưới, trong chốc lát hắn ta cũng không biết đó là ai.

Minamini Hide nhấc chân lật đầu người lại.

“Á!”.

Minamini Hide rú lên một tiếng đầy kinh hãi như thể nhìn thấy quỷ, hắn ta vội vàng lùi về sau, ngoài miệng vẫn không ngừng nói: “Sao lại thế được, sao lại thế được!”.

Thượng Quan Hùng thấy cái đầu dưới đất quen thuộc một cách lạ lùng, nhưng nhất thời ông ta không gọi tên được.

“Sư phụ, là sư thúc Kitagawa!”.

Minamini Hide chạy ù đến trước mặt Đạo chủ đạo Thiên Cơ rồi thét lên.

“Con đã nhìn thấy rồi!”.

Đạo chủ đạo Thiên Cơ nhìn về phía Đông nơi mặt trời mọc với vẻ mặt căng thẳng, một bóng người hiện lên cùng với mặt trời, chậm rãi lướt trên không bước vào trong sân.

“Này cậu, cậu là ai? Hình như chúng tôi chưa từng đắc tội với cậu nhỉ!”.

Thấy Đạo chủ đạo Thiên Cơ đối đãi với người nọ trịnh trọng như thế, mọi người cũng ngoảnh đầu nhìn về phía mặt trời mọc, bây giờ bóng dáng người ấy chìm đắm trong ánh dương, đi về phía mọi người như một vị thần, khiến cho ai nấy đều giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng này.

“Cậu ta là Lâm Ẩn!”.

Đợi đến khi bóng dáng ấy càng lúc càng đến gần, Thượng Quan Hùng thét lên một tiếng đầy kinh hãi, khi nãy bọn họ còn đang nghi ngờ có phải Lâm Ẩn đến thủ đô rồi không, nào ngờ Lâm Ẩn đã đến rồi.

“Lâm Ẩn!”.

Đạo trưởng đạo Thiên Cơ giật mình, không ngờ người đến lại là Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn đứng giữa không trung cúi đầu nhìn người bên dưới sân, anh lạnh lùng nói với Đạo chủ đạo Thiên Cơ: “Đạo chủ đạo Thiên Cơ, người ấy đã cho ông sự tự tin để đối đầu với tôi sao?”.

Sau khi trị khỏi cho Ninh Khuyết, Lâm Ẩn liên tục đuổi đến đây, vốn dĩ anh anh muốn xử lý Đạo chủ đạo Thiên Cơ trước rồi đi giải quyết nhà họ Thượng Quan và nhà họ Mộ Dung, không ngờ bọn họ lại đi chung với nhau, cũng bớt việc cho anh hơn.

“Cậu Lâm tôn kính, suốt một năm nay đạo Thiên Cơ chúng tôi chưa từng đụng đến người nhà cậu một li một tí nào, chúng tôi cũng không hề tham gia bao vây tấn công nhà họ Lâm, còn ân oán giữa cậu và bọn họ lại không có liên quan gì đến tôi hết!”.

Đạo chủ đạo Thiên Cơ rũ sạch quan hệ với nhà họ Thượng Quan và Mộ Dung chỉ qua vài câu nói.

Đám người Thượng Quan Hùng đứng bên cạnh đều trừng to mắt, từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp ai mặt dày vô liêm sỉ như thế, khi nãy còn thề thốt rằng sẽ khiến cho Lâm Ẩn không thể đi ra nổi thủ đô, bây giờ lại sốt sắng rũ sạch quan hệ với bọn họ.

“Đạo chủ đạo Thiên Cơ, ông vô liêm sỉ quá đấy!”, Thượng Quan Hùng gầm lên đầy tức giận.

Ánh mắt Đạo chủ đạo Thiên Cơ trở nên nặng nề, vốn không hề để ý đến tiếng mắng chửi của Thượng Quan Hùng, lão ta nhìn không thấu thanh niên trước mắt mình, đầu người ban nãy cũng là của bạn thân Kitagawa Kaze, tông sư Đao đạo của lão ta.

Kitagawa Kaze xếp thứ năm trên bảng võ thuật nước Phù Tang, không yếu hơn lão ta bao nhiêu, ông ta vẫn luôn mai phục bên cạnh căn biệt thự này để đánh cho những tay cao thủ trong Long Quốc trở tay không kịp.

Nhưng điều khiến cho lão ta bất ngờ là Kitagawa Kaze lại bị Lâm Ẩn giết trong một trận giao đấu im ắng không tiếng động, lão ta còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Ẩn đáng sợ đến như thế, tuyệt đối không thể trở thành kẻ địch của người này được.

“Phải đấy, ông chưa từng làm người nào trong nhà họ Lâm bị thương, cũng không làm người thân của tôi bị thương, nhưng ông không nên đụng đến bạn của tôi, khiến cho người ấy mất mạng!”.

Lâm Ẩn chắp tay sau lưng mà đứng, anh chậm rãi hạ xuống từ trên không trung.

“Ồ? Ai đấy?”.

Đồng tử của Đạo chủ đạo Thiên Cơ co rụt lại, lão ta là một người thông minh, trước lúc biết chắc chắn rằng Lâm Ẩn đã chết thì sẽ không đụng đến người thân của Lâm Ẩn.

“Vu Tắc Thành!”.

Lâm Ẩn nói hờ hững.

“Hắn à?”.

Đạo chủ đạo Thiên Cơ nhìn Lâm Ẩn với vẻ ngạc nhiên, lão ta đã tìm hiểu trước khi làm việc, chẳng qua Vu Tắc Thành chỉ là đàn em không được Lâm Ẩn xem trọng mà thôi, một tên vô dụng còn chưa lên nổi bảng Nhân, làm sao xứng đáng làm bạn với kẻ mạnh được.

Phải biết rằng lên đến cảnh giới của bọn họ, người bình thường chỉ giống như con sâu cái kiến mà thôi, vốn dĩ ban đầu lão ta còn chưa đụng đến đám người Vu Tắc Thành, nhưng cả một năm trôi qua mà Lâm Ẩn và Lâm Kình Thương vẫn bặt vô âm tín, lão ta mới không cầm lòng được mà giết Vu Tắc Thành để chiếm tài sản của Lâm Ẩn.

Vốn cứ nghĩ rằng cho dù Lâm Ẩn và Lâm Kình Thương có trở về thì cũng sẽ chẳng đụng đến lão ta vì chuyện cỏn con này, quá lắm thì trả lại tài sản cho Lâm Ẩn mà thôi.

Nhưng không ngờ bây giờ Lâm Ẩn lại ra tay với lão ta vì một con kiến, còn giết cả bạn thân Kitagawa Kaze của lão ta.

“Cậu Lâm, tôi có thể bồi thường cho cậu, cậu không cần đối địch với đạo Thiên Cơ của chúng tôi chỉ vì một con sâu cái kiến! Sư huynh của tôi là Yagyu Muneyoshi!”, Đạo chủ đạo Thiên Cơ nói hờ hững.

“Yagyu Muneyoshi!”.

Cái tên Yagyu Muneyoshi vừa được thốt ra, những người trong sân đã rộ lên, đến Minamini Hide, học trò của Đạo chủ đạo Thiên Cơ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

Yagyu Muneyoshi là cao thủ hàng đầu trong nước Phù Tang, là đại tông sư Kiếm đạo vang danh lừng lẫy trên toàn thế giới, có truyền thuyết bất bại ở nước Phù Tang, nhưng không ngờ Đạo chủ đạo Thiên Cơ lại là sư đệ của lão.

Truyền thuyết nói rằng Yagyu Muneyoshi bế quan để đột phá Thần cảnh.

“Con sâu cái kiến?”.

Lâm Ẩn tự cười giễu, anh gắt gỏng: “Trong mắt ông, có lẽ Vu Tắc Thành là một con kiế, nhưng tôi lại xem ông ấy là bạn tốt của mình, ông dám đụng đến ông ấy thì Yagyu Muneyoshi cũng chẳng bảo vệ nổi ông đâu!”.

Lâm Ẩn chậm rãi đi về phía Đạo chủ đạo Thiên Cơ, anh nói: “Vu Tắc Thành là con kiến trong mắt ông, nhưng trong mắt tôi, ông và con kiến có khác gì nhau không?”.

Ông trời vốn không hề nhân từ, chỉ xem vạn vật như con sâu cái kiến mà thôi.

Bây giờ trông Lâm Ẩn giống hệt như ánh sao vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, khí thế vô hình toát ra từ người anh khiến cho mọi người không sao thở nổi.

“Ngông cuồng!”.

Lâm Ẩn vừa nói dứt lời, Đạo chủ đạo Thiên Cơ biến sắc, lão ta quát lên: “Lâm Ẩn, cậu đừng có xúc phạm người khác!”.

“Ầm!”.

Âm thanh như tiếng sét nổ vang dội giữa không trung.

Cơ thể Đạo chủ đạo Thiên Cơ chợt lùi phắt về sau, lão ta mang theo lớp lớp ảo ảnh, lao vút ra ngoài sân, không ngờ Đạo chủ đạo Thiên Cơ lại bỏ mặc cấp dưới và học trò của mình để tự tìm đường trốn.

“Sư phụ!”.

Minamini Hide nhìn cảnh tượng này với vẻ ngạc nhiên, sư phụ không gì không làm được của hắn ta lại bỏ trốn khi mới bước vào trận đấu.

“Chạy thôi!”.

Thượng Quan Hùng cũng gầm lên rồi lao ra ngoài cửa, không phải ông ta có lòng tốt nhắc nhở người khác, chỉ vì muốn những người khác thu hút sự chú ý thay ông ta để ông ta antoàn bỏ trốn mà thôi.

“Chạy có thoát không?”.

Lâm Ẩn cười lạnh, anh chỉ tay thành kiếm, kiếm mang đột ngột phóng vun vút đến gáy một tên học trò của Đạo chủ đạo Thiên Cơ.

“Sao lại thế chứ?”.

Thượng Quan Hùng quay đầu nhìn lại, chỉ vừa thấy ánh kiếm lóa lên thì đầu của Minamini Hide đã rơi xuống đất, ông ta có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt đong đầy vẻ kinh ngạc của Minamini Hide, mà bây giờ người đang chạy chỉ còn sót lại mỗi mình ông ta.

“Tha…”.

Không đợi Thượng Quan Hùng nói dứt lời, đầu của hắn ta cũng rơi xuống mặt đất.

“Đi một bước giết mười tên, không chừa sót ai trong ngàn dặm!”.

Lâm Ẩn vừa nói dứt lời, có tiếng” ầm” vang lên trong rừng núi đằng xa, thi thể Đạo chủ đạo Thiên Cơ ngã xuống mặt đất.

Lâm Ẩn bước đi về phía mặt trời, cơ thể anh dần dần biến mất.

Chỉ có hơn mười thi thể trong biệt thự và cái xác lạnh của Đạo chủ đạo Thiên Cơ trong rừng núi chứng tỏ được anh vừa đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.