Chỉ còn lại rất nhiều cấp cao trong nhà sợ hãi nhìn ba thi thể không đầu, không biết nên làm gì.
“Lâm Ẩn thật sự đã trở về rồi!”.
Một lúc lâu sau đó, một cấp cao của nhà họ Nhậm mới ngồi phịch trên ghế, ánh mắt đờ đẫn lẩm bẩm.
Những người khác im lặng không lên tiếng, cũng chỉ có Lâm Ẩn trong truyền thuyết mới có thực lực xuất quỷ nhập thần như thế thôi, Lâm Ẩn về rồi bọn họ nên làm sao đây? Chỉ cần không xử lý tốt, nhà họ Nhậm bọn họ sẽ gặp phải hoạ diệt tộc như chơi!
…
Biệt thự Phượng Hoàng.
Gia chủ nhà họ Chu – Chu Nhiên đang ngồi trong phòng làm việc lên kế hoạch xem sau khi tất cả các thế lực Lâm Ẩn để lại bị tiêu diệt hết, nhà họ Chu nên phát triển như thế nào. Đúng lúc này một đạo kiếm quang xuất hiện, trên cổ Chu Nhiên xuất hiện một đường máu, sau đó nó càng ngày càng lớn, mãi đến khi cả cái đầu đều rơi xuống đất.
“A…”.
Mãi đến đêm khuya vẫn chưa thấy Chu Nhiên ra ngoài, quản gia bèn đi vào xem xét, sau đó sợ hãi kêu lên một tiếng, người của nhà họ Chu mới phát hiện Chu Nhiên đã bị giết chết.
…
Khu Trung Thiên, trong một phòng làm việc xa hoa của toà nhà ở khu Khoa – Kỹ.
Tống Phi Hàng ngồi bên trong, vui vẻ đắc ý ôm người tình của mình.
Căn phòng này chính là phòng làm việc của Vu Tắc Thành lúc trước, vị trí vô cùng tốt, có thể ngắm nhìn phong cảnh của thủ đô, lúc này đã thuộc về hắn ta rồi.
Vào lúc Tống Phi Hàng đang đắc ý ngắm nhìn cảnh đêm của thủ đô, một ánh sáng trắng càng ngày càng đến gần, còn chưa kịp nhìn rõ nó là gì thì đầu của hắn ta đã rơi xuống rồi.
Chỉ còn lại người tình của hắn ta sợ hãi kêu lên trong phòng làm việc.
Tối nay, Lâm Ẩn liên tục giết chết người phụ trách của mười bảy gia tộc vừa và nhỏ, chỉ cần trong tin tức của Triệu Thừa Kiền nói người nào từng ra tay với Vu Tắc Thành, anh đều không bỏ qua.
…
Sáng sớm, Lâm Ẩn đi theo Triệu Thừa Kiền đến một căn cứ bí mật của Dương Môn ở thủ đô, bên ngoài một biệt thự nhỏ bình thường.
“Ai đó!”.
Lâm Ẩn và Triệu Thừa Kiền vừa bước vào phạm vi sân nhỏ, một giọng nói cảnh giác đã lập tức vang lên.
“Là tôi!”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói, anh và Triệu Thừa Kiền hoàn toàn không giấu đi hơi thở, nếu không Long Dương hoàn toàn không thể phát hiện được bọn họ.
“Cậu Ẩn!”.
Thấy Lâm Ẩn và Triệu Thừa Kiền, Long Dương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, la lên với trong biệt thự: “Cậu Ẩn về rồi!”.
“Cái gì?”.
“Cậu Ẩn về rồi!”.
Trong căn cứ vang lên giọng nói vui mừng, mấy người còn sống kể cả Đường Hôi đều đi ra từ trong biệt thự, mấy nhân viên quản lý cao cấp và trung cấp dưới trướng Vu Tắc Thành đều chỉ còn ít ỏi mười mấy người.
Nhìn thấy Lâm Ẩn, hốc mắt Đường Hôi đỏ lên, phịch một tiếng quỳ xuống đất, khóc lên:
“Cậu Ẩn, đại ca chết rất thảm, cậu nhất định phải báo thù cho đại ca!”.
Lúc này Đường Hôi khóc lóc giống hệt như một đứa trẻ, Lâm Ẩn hiểu tính cách của gã, một người đi theo Vu Tắc Thành trải qua bao nhiêu trận chiến lớn còn không thèm nhíu mày một cái lại khóc đến mức này, hơn nữa tay trái của Đường Hôi còn thiếu mất hai ngón tay.
Lâm Ẩn duỗi tay đỡ Đường Hôi dậy: “Đường Hôi, ông yên tâm, sẽ không có một ai trong những người đó trốn thoát được đâu!”.
Triệu Thừa Kiền đứng bên cạnh cũng nói: “Cậu Ẩn đã ra tay với mấy gia tộc là nhà họ Nhậm, nhà họ Chu rồi, nhà họ Từ cũng đã bị tiêu diệt, ông yên tâm đi!”.
“Đi xem Ninh Khuyết thế nào đã!”.
Lâm Ẩn thở dài một tiếng, đi vào trong biệt thự, tuy anh có suối Sinh Mệnh, nhưng cũng không thể khiến ngón tay đã đứt mọc lại, ngón tay của Đường Hôi, anh cũng hết cách.
Lúc này Ninh Khuyết nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, vẫn còn đang hôn mê.
Triệu Thừa Kiền đi theo Lâm Ẩn, thở dài nói: “Ninh Khuyết bị một chưởng của Thượng Quan Hùng làm bị thương đến tâm mạch, có thể tỉnh lại hay không phải dựa vào số phận”.
“Không sao!”.
Lâm Ẩn lắc đầu, lấy một chai suối Sinh Mệnh từ trong lòng ra, đầu tiên là rót nước suối vào trong nước pha loãng một chút, đút cho Ninh Khuyết uống.
Chỉ một lát sau, sắc mặt Ninh Khuyết đã hồng hào trở lại.
…
Vườn hoa Tulip ở thủ đô.
Trong biệt thự số một số hai ở thủ đô.
Đạo chủ đạo Thiên Cơ ngồi trên một tảng đá trong sân, đám người Thượng Quan Hùng, Mộ Dung Chân cung kính đứng trong sân đợi lão ta lên tiếng.
Sau khi bọn họ nhận được tin các gia tộc tham gia tiêu diệt thế lực còn sót lại của Lâm Ẩn xảy ra chuyện thì lập tức đến đây đợi, đã đợi gần ba tiếng rồi, nhưng bọn họ đều không dám ra vẻ không vui.
Vì ông lão trước mắt là Đạo chủ đạo Thiên Cơ, ngay cả chủ nhà của gia tộc bọn họ đúng trước mặt lão ta cũng phải khúm núm, càng khỏi nói tới bọn họ.
Đợi ánh mặt trời dần xuất hiện ở hướng Đông, Đạo chủ mở mắt ra, trong miệng phun ra một ngụm ánh sáng trắng khiến không trung vang lên tiếng nổ vang, sau đó dần biến mất.
Lão ta nhìn mấy người đứng trong đình viện, nhắm mắt lại nói: “Có chuyện gì, nói đi!”.
“Đạo chủ, Lâm Ẩn đến thủ đô rồi!”.
Thượng Quan Hùng tiến lên, cúi người nói: “Hai đệ tử ngài phái đến nhà họ Từ cũng không có tin tức gì nữa!”.
“Hả?”.
Đạo chủ mở mắt ra, chậm rãi nói: “Tin tức chắc chắn chứ? Lâm Ẩn thật sự trở về rồi sao?”.
“Ặc…”.
Thượng Quan Hùng chần chừ một lát rồi nói: “Không chắc lắm, nhưng tối qua có mười bảy gia tộc xảy ra chuyện, nhà họ Từ bị diệt môn, đều là những gia tộc từng tham gia đối phó Vu Tắc Thành, hơn nữa bên thành phố Thanh Vân truyền tin đến nói hình như Lâm Ẩn đã trở lại, tôi nghi ngờ Lâm Ẩn đã đến thủ đô, nếu không Triệu Thừa Kiền cũng không dám ra tay”.
Đạo chủ đạo Thiên Cơ thoáng nhíu mày, sau đó lại giãn ra, lắc đầu nói: “Không sao, cho dù Lâm Ẩn có trở về cũng không thay đổi được gì, trừ khi cậu ta về cùng Lâm Kình Thương, nếu không hoàn toàn không thể thay đổi tình hình!”.
Thượng Quan Hùng cười khổ, Lâm Ẩn trở về đương nhiên Đạo chủ đạo Thiên Cơ không sợ, chắc chắn Lâm Ẩn không dám tìm đến cửa. Nhưng nhà Thượng Quan và nhà Mộ Dung bọn họ cũng không có cao thủ trên bảng Thiên trấn giữ, nếu Lâm Ẩn quyết tâm muốn ra tay với bọn họ, bọn họ hoàn toàn không thể ngăn cản được anh.
Đạo chủ cũng nhìn ra lo lắng của Thượng Quan Hùng: “Lâm Ẩn không dám xuất hiện đâu, nếu cậu ta dám xuất hiện chắc chắn sẽ không ra khỏi được thủ đô, ông không cần lo lắng!”.
“Thủ đô lúc này cũng không chỉ có mỗi mình tôi!”.
Lão ta cực kỳ tự tin nói. Nếu lão ta dám đến Long Quốc tranh giành lợi ích thì đương nhiên đã chuẩn bị từ trước.
Lúc này Thượng Quan Hùng mới thở phào nhẹ nhõm, hạ quyết tâm, khoảng thời gian này ông ta nhất định phải đi theo bên cạnh Đạo chủ đạo Thiên Cơ, nếu không sẽ mất mạng như chơi.
“Thượng Quan Hùng, Lâm Ẩn là cái thá gì chứ, có thể sánh bằng sư phụ của tôi sao?”.
Lúc này, đại đệ tử của Đạo chủ đạo Thiên Cơ – Minamini Hide đi vào, khinh thường nhìn thoáng qua Thượng Quan Hùng, dù gì ông ta cũng là ông trùm một phương, lại bị Lâm Ẩn doạ sợ đến mức này.
Giới lánh đời Long Quốc cũng chỉ có thế mà thôi!
Thượng Quan hùng cười ngượng ngùng, đáy mắt loé lên chút khinh thường, Minamini Hide cũng chỉ có thực lực bảng Thiên mà thôi, nếu gặp Lâm Ẩn, hắn ta sẽ biết sự lợi hại của anh!
“Lộp cộp!”.
Nhưng đúng lúc này, một thứ gì đó bị người ta ném vào trong sân từ phía xa.
“Ai đó?”.
Mọi người giật nảy mình, Minamini Hide quát to về một phía:
“Kẻ nào lén lút đấy!”.