Phạm vi đánh dấu trên bản đồ cũng không lớn, ở ngay thung lũng Linh Xà này, Lâm Ẩn mở thần giác, mấy phút sau, anh đột nhiên khựng lại, mắt sáng lên:
“Tìm thấy rồi!”.
Anh giẫm nhẹ một cái, trực tiếp mượn gió di chuyển, đi nhanh về phía điểm yếu của bí cảnh.
Đến chỗ ranh giới của bí cảnh rồi, Lâm Ẩn lấy ngọc bội ra rót chân nguyên trong cơ thể vào, ngọc bội phát ra ánh sáng chói mắt, bí cảnh vốn kín kẽ đột nhiên xuất hiện một khe hở nho nhỏ.
Đúng vào lúc đó, người Lâm Ẩn hoá thành một chùm sáng trắng, chui vào trong khe hở kia.
Sau khi Lâm Ẩn đi vào trong khe hở, mấy phút sau, khe hở chậm rãi khép lại, trời yên biển lặng, lại trở về hình dáng ban đầu.
…
“Phù, cuối cùng cũng vào được rồi!”.
Sau khi đi vào trong khe hở, Lâm Ẩn nâng mắt nhìn lên, chỉ thấy một cây đại thụ chọc trời, giống như về đến rừng rậm thời nguyên thuỷ vậy.
Lâm Ẩn nhíu mày, khe hở sau lưng anh đã hoàn toàn khép lại, sau khi đánh dấu đơn giản ở bên này, anh bèn bay về một phía. Đây là lần đầu tiên anh đến bí cảnh Côn Luân, dù sao bay theo một hướng chắc là có thể bay ra khỏi rừng rậm.
Lâm Ẩn bay thẳng về phía trước, mấy dã thú gặp phải đều lớn hơn thế giới bên ngoài rất nhiều, có lẽ nơi này là ở chỗ rìa bí cảnh, độ dày của linh khí cao hơn thế giới bên ngoài tới bốn năm lần. Lúc nãy khi đang bay, một con rắn to chừng thùng nước đang quấn mình trên cây tấn công anh, bị anh tiện tay xử lý.
“Tu hành ở đây nhanh hơn thế giới bên ngoài không ít, hơn nữa theo lời của Diệp Đạp Thiên, các gia tộc lớn nhỏ trong bí cảnh đều có thánh địa tu luyện của riêng mình, tốc độ tu hành nhanh không chỉ gấp mười lần thế giới bên ngoài”.
Lâm Ẩn vừa bay vừa nghĩ, đi được khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng thần giác của anh cũng cảm nhận được đằng trước có người xuất hiện, nói chính xác hơn là bốn người đàn ông đang đuổi giết một nam một nữ.
“Điền Tái, anh chắc chắn muốn ra tay với chúng tôi ư, chẳng lẽ không sợ nhà họ Lăng của tôi trả thù sao!”.
Lăng Ngọc Sơn bảo vệ một cô gái trẻ trung ở sau lưng, nhìn chằm chằm Điền Tái cách đó không xa, trong mắt mang theo vẻ căm hận, nếu không phải vì Điền Tái, sao bọn họ có thể rơi vào tình cảnh này chứ.
“Ha!”.
Điền Tái cười khinh bỉ: “Lăng Ngọc Sơn, giao đồ ra đây, thứ này nhà họ Lăng các người không giữ được đâu, cậu không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho Lăng Sương phải không!”.
Nói xong, Điền Tái nhìn về phía Lăng Sương với ánh mắt dâm tà.
“Anh dám!”.
Lăng Ngọc Sơn tức giận quát to.
Lâm Ẩn nhíu mày, vốn chỉ mới đến bí cảnh, anh định đi thăm dò chút tin tức trước rồi tìm một nơi tu luyện, nhưng nếu bỏ lỡ những người này thì không biết đến bao giờ mới có thể gặp được con người, vẫn nên ra tay giúp đỡ vậy!
Nghĩ thế, Lâm Ẩn bèn bay về phía mấy người Lăng Ngọc Sơn.
“Lăng Ngọc Sơn, nếu cậu đã muốn chết thì tôi sẽ cho cậu như ý!”.
Lúc này Điền Tái cũng mất hết kiên nhẫn, Lăng Ngọc Sơn bây giờ đã là cá nằm trên thớt rồi, không phải vì sợ anh ta huỷ diệt thứ kia thì gã đã ra tay từ lâu, nhưng nếu Lăng Ngọc Sơn cứng đầu như thế, vậy chỉ có thể ra tay thôi.
Nghĩ thế, ánh mắt Điền Tái trở nên tàn nhẫn, đột nhiên giậm chân xuống đất, xông về phía Lăng Ngọc Sơn, đồng thời còn la to:
“Tôi cản chân Lăng Ngọc Sơn, ba người bắt Lăng Sương!”.
“Vâng!”.
Ba người còn lại lên tiếng, bắt đầu tạo thành tình thế bao vây, bổ nhào về phía Lăng Sương.
“Anh dám!”.
Lăng Ngọc Sơn tức giận ra tay, muốn ép Điền Tái lùi bước, nhưng thực lực của hai người tương đương nhau, Điền Tái còn muốn kéo chân anh ta, sao có thể dễ dàng thoát khỏi được.
Ba đàn em của Điền Tái thấy Lăng Ngọc Sơn bị cản lại thì nở nụ cười, một người đàn ông trung niên duỗi tay muốn bắt lấy Lăng Sương.
Trong mắt cô ta hiện lên nét tuyệt vọng, cô ta chỉ mới có tu vi bảng Địa, sao có thể là đối thủ của ba cao thủ bảng Thiên trước mặt được chứ.
“Vèo!”.
Lăng Sương chợt nghe thấy bên tai có tiếng xé gió vang lên, trên cổ ba cao thủ bảng Thiên trước mặt xuất hiện một đường đỏ, đường đỏ càng lúc càng lớn, mãi đến khi đầu bọn họ rơi xuống đất.
“A…!”.
Lăng Sương là cô cả nhà họ Lăng, chưa từng nhìn thấy cảnh như vậy bao giờ, vì thế mà hoảng sợ kêu ra tiếng.
Tiếng kêu sợ hãi của Lăng Sương cũng dẫn đến sự chú ý của Lăng Ngọc Sơn và Điền Tái, hai người nhìn thấy cảnh xảy ra ở chỗ Lăng Sương thì đều giật mình, ăn ý dừng tay lại, Lăng Ngọc Sơn lắc mình đi tới bên cạnh Lăng Sương, bảo vệ cô ta sau lưng mình.
“Không biết là cao nhân phương nào?”, Lăng Ngọc Sơn chắp tay với không khí, nhỏ giọng hỏi.
Điền Tái cũng căng thẳng nhìn xung quanh, ba đàn em của gã đều có thực lực bảng Thiên, nhưng gã còn không thấy rõ người trong chỗ tối ra tay thế nào thì ba người đã đầu mình hai nơi rồi.
“Đó là…”.
Lăng Sương nhìn lên trời, đột nhiên nói.
Hai người nhìn theo hướng của Lăng Sương, chỉ thấy một bóng dáng bay tới từ trên trời, tốc độ vô cùng nhanh, sau khi đến gần mới phát hiện đó là một chàng trai áo trắng kiêu ngạo đang đứng khoanh tay.
“Mượn gió mà đi!”.
Lăng Ngọc Sơn giật mình, chàng trai áo trắng trước mắt còn trẻ đã là cao thủ Thần cảnh, chắc chắn là con cháu dòng chính của thế lực lớn, nhưng không biết có phải đến vì thứ anh ta đang giữ không.
Điền Tái càng hoảng hốt hơn, vào lúc bóng người áo trắng xuất hiện, gã lập tức quay đầu chạy vào trong núi rừng.
“Trốn được sao?”.
Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng, âm thanh như vang vọng bên tai Điền Tái, gã quay đầu nhìn lại, lập tức thấy một đạo kiếm quang sáng rực di chuyển nhanh về phía mình.
“Keng!”.
Một tiếng kim loại vang lên, đầu Điền Tái văng lên cao, người thì ngã xuống đất.
Lâm Ẩn chậm rãi đáp xuống từ trên trời.
Lăng Ngọc Sơn thấy thế thì vội cúi người nói:
“Đa tạ ơn cứu mạng của cậu”.
Lâm Ẩn nhìn Lăng Ngọc Sơn một cái, cười cười, đương nhiên anh biết sự kiêng dè của Lăng Ngọc Sơn, tuy anh thấy hơi hứng thú vì báu vật trong miệng Điền Tái, nhưng vẫn không đến mức vì thế mà giết người.
“Tôi không có hứng thủ với báu vật, hai người dẫn tôi ra khỏi cánh rừng này là được!”.
Lâm Ẩn đứng khoanh tay, lạnh nhạt nói.
Lăng Ngọc Sơn và Lăng Sương đều ngây người mất một lúc, không ngờ chàng trai trước mắt cứu bọn họ chỉ vì kêu bọn họ dẫn anh ra khỏi cánh rừng này thôi.
“Đương nhiên không thành vấn đề”.
Lăng Ngọc Sơn vội trả lời.
Lâm Ẩn gật đầu, cũng không hỏi báu vật trong tay Lăng Ngọc Sơn là gì.
Lâm Ẩn đi cùng Lăng Ngọc Sơn và Lăng Sương suốt một ngày rưỡi mới ra khỏi cánh rừng, nếu không có Lăng Ngọc Sơn dẫn đường, chắc chắn anh sẽ phải tốn nhiều thời gian hơn mới có thể đi ra khỏi đây.
Dọc theo đường đi, Lâm Ẩn được Lăng Ngọc Sơn giới thiệu rằng nhà họ Lăng chỉ là một gia tộc nhỏ trong bí cảnh Côn Luân thôi, hoàn toàn không thể sánh bằng những gia tộc lớn kia, cũng chỉ tốt hơn những người bình thường trong bí cảnh một chút.
Trong bí cảnh Côn Luân không phải ai cũng là người tu luyện, qua mấy trăm năm phát triển, rất nhiều con cháu của người tu luyện vì không có tố chất hoặc vì không có tài nguyên, nên khó có thể bước trên con đường tu hành.
“Cậu Lâm, phía trước là thị trấn Thanh Dương, địa bàn của nhà họ Lăng tôi, cậu Lâm không ngại thì ở lại nghỉ ngơi, sau đó hẳn xuất phát”.
Đến gần thị trấn Thanh Dương, cuối cùng trên mặt Lăng Ngọc Sơn cũng có nụ cười, mang báu vật kia về đến, anh ta cũng xem như không phụ lòng chủ nhà rồi.
“Được!”.
Lâm Ẩn gật đầu, đi theo Lăng Ngọc Sơn đến thị trấn Thanh Dương, lúc này hiểu biết của anh với bí cảnh Côn Luân vẫn còn quá ít, đúng lúc có thể đến nhà họ Lăng xem thử có thể tìm thấy tin tức có tác dụng gì không.
Đi chưa được hai bước, Lâm Ẩn đột nhiên đứng lại, nói:
“Anh Lăng, hình như nhà họ Lăng của anh gặp phiền phức rồi!”.