Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 929: Chương 929: Quá yếu




Khi nãy Lăng Ngọc Sơn có nói thị trấn Thanh Dương là địa bàn của nhà họ Lăng, nhưng bây giờ bên trong có cao thủ đang đánh nhau, chắc chắn là nhà họ Lăng gặp phiền phức.

“Cái gì!”.

Lăng Ngọc Sơn ngây người mất một lúc, sau đó thì hiểu ra, nói một tiếng xin lỗi với Lâm Ẩn rồi chạy nhanh về phía nhà họ Lâm.

Lăng Sương đuổi sát theo sau.

Lâm Ẩn thấy thế cũng đi theo.



“Hôm nay nhà họ Lăng sẽ trở thành quá khứ!”.

Điền Thanh đứng trên trời, lạnh lùng nhìn cao thủ Thần cảnh duy nhất của nhà họ Lăng – Lăng Chiến, mà bên cạnh ông ta còn có một ông lão Thần cảnh khác nữa.

Ngoài cổng lớn nhà họ Lăng, khoé miệng Lăng Chiến còn dính chút máu, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn đã biết là bị thương nặng.

Ông ấy nhìn con cháu nhà họ Lăng ở phía sau, thở dài một tiếng, lần này nhà họ Lăng bọn họ không trốn khỏi hoạ diệt môn rồi, cũng may Sương Nhi và Lăng Ngọc Sơn còn ở bên ngoài, vẫn còn có cơ hội sống.

“Bố, bố không sao chứ!”.

Vừa nghĩ đến đây, Lăng Chiến chợt nghe thấy tiếng kêu lo lắng.

Ông ấy quay đầu nhìn lại, thấy Lăng Ngọc Sơn dẫn Lăng Sương và một chàng trai mặc áo trắng chạy tới, Lăng Chiến biến sắc, quát to: “Ngọc Sơn, dẫn Sương Nhi đi mau!”.

Lăng Ngọc Sơn nhìn thấy tình cảnh trong sân cũng giật mình, nhìn sang Lâm Ẩn, nhẹ giọng nói: “Cậu Lâm, mong cậu giúp nhà họ Lăng tôi lần nữa, nhà họ Lăng của tôi sẵn lòng lấy Thiên La đan làm thù lao!”.

Nói xong, Lăng Ngọc Sơn lấy một bình đan dược từ trong lòng ra đưa cho Lâm Ẩn. Lúc này người mạnh nhất của nhà họ Lăng đã bị thương rồi, đường sống duy nhất của bọn họ chỉ có thể dựa vào chàng trai trẻ không rõ sâu cạn trước mắt này thôi.

Lâm Ẩn duỗi tay nhận lấy đan dược, lạnh nhạt nói:

“Được, có tôi ở đây, nhà họ Lăng sẽ không có chuyện gì đâu!”.

Anh cũng từng nhìn thấy cái tên Thiên La đan trên điển tịch ở Long phủ, có thể tăng hai mươi phần trăm xác suất thành công để đột phá đỉnh cao Thần cảnh lên Nhân Tiên cảnh, lúc này anh đã không cách đỉnh cao Thần cảnh bao nhiêu nữa, vốn chân nguyên trên người anh đã rất cô đọng rồi, chắc chắn sáu mươi phần trăm có thể đột phá lên Nhân Tiên cảnh. Bây giờ có Thiên La đan giúp đỡ, đột phá gần như là chuyện nước chảy thành sông.

“Điền Tái đúng là đồ vô dụng, dẫn ba người giỏi theo cũng không thể xử lý được Lăng Ngọc Sơn!”, Điền Thanh nhìn thấy Lăng Ngọc Sơn và Lăng Sương thì không hài lòng.

“Nhưng đúng lúc lắm, nếu các người đã trở về thì đừng đi nữa!”.

Điền Thanh cười lạnh một tiếng, không hề để tâm chút nào, Lăng Ngọc Sơn chỉ là một cao thủ trên Thiên bảng mà thôi, lại thêm Lăng Sương và chàng trai trẻ không biết là ai kia, hoàn toàn không thể thay đổi tình hình chiến đấu.

“Bố, đây là cậu Lâm!”.

Lăng Ngọc Sơn và Lăng Sương dẫn Lâm Ẩn đến bên cạnh Lăng Chiến giới thiệu, tuy không biết thực lực cụ thể của Lâm Ẩn là thế nào, nhưng với kiếm khí giết chết Điền Tái trong nháy mắt khi nãy, chắc chắn là một cao thủ Thần cảnh.

“Hai đứa không nên về đây!”.

Lăng Chiến nhìn Lăng Ngọc Sơn, thở dài nói.

“Bố, Lâm Ẩn rất mạnh đó ạ”.

Lăng Sương nhỏ giọng nói, bây giờ nhớ đến ba cái đầu bay lên trước mặt mình, cô ta vẫn còn thấy sợ hãi, cô ta cảm thấy Lâm Ẩn là một cao thủ còn mạnh hơn cả bố mình nữa.

“Hầy!”.

Lăng Chiến nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, thở dài, nhìn Lâm Ẩn trẻ như thế, cho dù là dòng chính của vương tộc thì nhiều nhất cũng chỉ mới bước vào Thần cảnh thôi, hoàn toàn không thể thay đổi tình hình. Thực lực của Điền Thanh xấp xỉ ông ấy, đều là Thần cảnh trung kỳ, mà thực lực của ông lão đứng bên cạnh Điền Thanh còn mạnh hơn hai người bọn họ, là một cao thủ Thần cảnh hậu kỳ.

“Chàng trai trẻ, tôi biết thực lực của cậu không tệ, nhưng đợi lát nữa cậu vẫn nên chạy đi, nếu có thể thì dẫn con gái của tôi theo cùng nữa!”.

“Không cần!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nhìn Điền Thanh đứng trên không trung, lạnh lùng nói: “Tôi nhất định sẽ bảo vệ nhà họ Lăng, các người mau cút đi!”.

Điền Thanh và cao thủ Thần cảnh bí ẩn kia đều sửng sốt, sau đó thì cười lạnh, trường đao trong tay Điền Thanh chuyển hướng, lưỡi đao màu đen quét ngang, lưỡi đao có ánh điện lập loè chém về phía Lâm Ẩn.

“Mọi người lùi về sau!”.

Lăng Chiến quát khẽ một tiếng, muốn hứng lấy lưỡi đao.

Nhưng có một bóng người còn nhanh hơn cả ông ấy, Lăng Chiến chỉ cảm thấy một bóng người lướt nhanh qua, sau đó Lâm Ẩn đã xuất hiện trước mặt lưỡi đao, búng ngón tay lên lưỡi đao màu đen.

“Răng rắc!”.

Một tiếng vỡ vụn giòn giã vang lên, lưỡi đao màu đen cứ thế bị cái búng tay của Lâm Ẩn làm vỡ vụn, biến mất trong không trung.

Lăng Chiến ở đằng sau nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Lăng Ngọc Sơn nhỏ giọng hỏi: “Ngọc Sơn, cuối cùng cậu Lâm là ai?”.

Thoải mái đánh vỡ lưỡi đao đến ông ấy cũng phải dốc hết sức đối mặt như thế, người bình thường chắc chắn không thể có thực lực này.

Lăng Ngọc Sơn cũng hoảng sợ không thôi, lắp bắp nói: “Con… con cũng… không biết nữa!”.

Điền Thanh và người thần bí đứng trên không trung cũng ngơ ngác, bọn họ không ngờ thực lực của Lâm Ẩn lại mạnh đến thế, Điền Thanh nhìn về phía người thần bí theo bản năng.

“Nhóc con, cậu là người của gia tộc nào?”.

Ánh mắt người thần bí cũng rất nặng nề, còn trẻ đã có thực lực như thế, thế lực đứng sau chắc chắn không đơn giản.

“Tán tu!”.

Lâm Ẩn đứng khoanh tay trong không trung, lạnh nhạt nói.

“Hả, tán tu?”.

Ông lão thần bí tỏ vẻ tức giận, cho rằng lão ta là đứa nhóc ba tuổi sao? Lão ta chưa từng gặp tán tu nào còn trẻ mà có thực lực như thế này cả.

“Cậu nhóc, cậu phải hiểu rõ tôi là khách khanh của vương tộc họ Bạch, đắc tội tôi cậu phải nghĩ cho kỹ, có lẽ tôi còn có quen biết với trưởng bối nhà cậu đấy!”.

“Chỉ dựa vào ông sao?”, Lâm Ẩn khinh thường nhìn ông lão, lạnh nhạt nói: “Nhà họ Bạch còn mời khách khanh yếu như ông à? Có quen biết với trưởng bối nhà tôi, ông xứng ư?”.

‘Trùng hợp thật!’.

Trong lòng Lâm Ẩn cũng không nhịn được cảm thán, không ngờ vừa vào bí cảnh đã gặp được khách khanh của nhà họ Bạch.

“Cậu…”.

Khách khanh của nhà họ Bạch tỏ vẻ giận dữ, lão ta thật sự vì quan hệ của sư huynh mới được làm khách khanh của nhà họ Bạch, nếu không phải vì có một sư huynh Nhân Tiên cảnh, sao nhà họ Bạch có thể để ý đến lão ta được.

“Nhóc con, cậu đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy hôm nay tôi sẽ đưa cậu về trời luôn”.

Ánh mắt ông lão trở nên tàn nhẫn, nháy mắt với Điền Thanh, hai người một trái một phải tấn công Lâm Ẩn. Trên người ông lão có sương mù màu đen di chuyển, một cái mặt quỷ thật lớn nhanh chóng thành hình, muốn cắn xé Lâm Ẩn.

“Đao Tử Điện Kinh Lôi!”.

Điền Thanh cũng gầm lên một tiếng, trường đao xuất hiện, ông ta cầm đao cả hai tay, ầm ầm chém xuống.

Trong lúc đó trên trường đao đen kịt có tia chớp màu tím di chuyển, sau đó bao phủ lên cả chuôi đao, hoá thành một con Lôi Long màu đen dài đến mấy trượng bỗng nhiên chém về phía Lâm Ẩn.

“Cẩn thận!”.

Lăng Chiến la to, khi nãy lúc ông ấy đánh nhau với bọn họ, hai người cũng không dốc hết sức ra tay, nếu là ông ấy đối mặt với mặt quỷ và Lôi Long này, chắc chắn sẽ bị thương nặng chỉ với một chiêu.

“Quá yếu!”.

Thấy mặt quỷ và Lôi Long ngày càng đến gần, Lâm Ẩn thở dài một tiếng cảm thán, tuy khách khanh của nhà họ Bạch và Điền Thanh một người là Thần cảnh hậu kỳ một người là Thần cảnh trung kỳ, nhưng lực sát thương biểu hiện ra chỉ xấp xỉ Trương Cửu Thần của Bát Cực Môn thôi.

“Chết đi!”.

Ngón tay Lâm Ẩn biến thành kiếm, tuỳ ý chém một cái.

“Ầm ầm!”.

Ánh kiếm sáng rực xuất hiện trong hư không, nháy mắt chém về phía Lôi Long và mặt quỷ, Lôi Long dài mấy trượng trước mặt anh như một tấm thuỷ tinh yếu ớt, trực tiếp bị chém thành bột phấn, mặt quỷ cũng hoá thành tro tàn khi mới tiếp xúc với kiếm quang.

Ánh kiếm vẫn xông về phía trước, chém về phía hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.