Lâm Vô Tâm thấy Lâm Ẩn không tỏ thái độ gì thì lập tức trở nên căng thẳng, cô ta cẩn thận quan sát thay đổi trên mặt Lâm Ẩn.
Lúc này vẻ mặt lạnh như băng của Lâm Ẩn đã khiến cô ta cảm thấy áp lực vô cùng lớn, cô ta cảm giác như bản thân đang đối mặt với cụ ông nghiêm khắc nhà họ Lâm vậy.
Lâm Ẩn từ thủ đô trở về nhà họ Lâm ở Lang Gia, lần này anh lại được cụ bà cử đi Ký Châu, điều này đã khiến lòng người dậy sóng.
Tiếng tăm của Lâm Ẩn bỗng chốc nổi như cồn, Lâm Vô Tâm cũng đặc biệt tìm hiểu về vị sếp mới nhận chức này.
Lâm Ẩn là cháu trai của chú mười hai Lâm Huyền Diệp, đồng thời cũng là con trai của cô Thục Cầm.
Trước đây chú ấy rất nổi tiếng ở thủ đô, chú ấy nổi danh là cậu Ẩn giàu có quyền thế, thế lực cũng rất lớn.
Sau này khi trở về Thương Châu, chú ấy đã giết chết chú hai Lâm Tiếu để lập uy, ngay cả nhị trưởng lão quyền cao chức trọng cũng không làm gì được chú ấy.
Có tin đồn rằng Lâm Ẩn là người lòng dạ độc ác, tính tình nham hiểm hung tàn, thậm chí ngay cả chú hai Lâm Tiếu mà Lâm Ẩm muốn giết là giết luôn, tác phong làm việc của chú áy ấy vô cùng mạnh mẽ.
Bây giờ cấp dưới đang làm khó Lâm Ẩn, Lâm Vô Tâm thật sự không xác định được Lâm Ẩn có nổi trận lôi đình rồi ra tay tàn nhẫn hay không.
"Chú ba, cháu đã gọi tất cả các cổ đông cấp cao chuẩn bị tới đón chú, cháu cũng đã chuẩn bị tiệc rồi. Chú có muốn đi cùng cháu tới công ty nhậm chức không? Cháu sẽ kiểm điểm sai lầm trong công việc ngay trước mặt mọi người", Lâm Vô Tâm căng thẳng, cô ta hỏi một cách thận trọng.
"Chuyện này …", nhìn thấy Lâm Vô Tâm căng thẳng như thế thì trong lòng Hoàng Lỵ vô cùng hoảng sợ.
Cô ta đi theo cô cả Lâm nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy cô chủ căng thẳng đến thếvậy.
Thình thịch.
Đột nhiên Hoàng Lỵ quỳ xuống đất, cô ta trực tiếp quỳ xuống dưới chân Lâm Ẩn.
“Cậu ba, tôi thật sự biết lỗi rồi, xin anh hãy tha thứ cho sai lầm của tôi. Tôi, tôi thật sự chỉ vô ý thôi, cái miệng ngu đần của tôi đáng đánh”, Hoàng Lỵ sợ tới mức sắp khóc, cô ta cố gắng van xin.
Lâm Ẩn lắc đầu, anh cũng không thèm nhìn Hoàng Lỵ, mà quay sang định nói gì đó với Lâm Vô Tâm.
Tiếng điện thoại vang lên.
Lúc này điện thoại di động của Lâm Vô Tâm vang lên.
Cô ta liếc nhìn tên hiển thị của người gọi, trên mặt cô ta xuất hiện vẻ nghi ngờ, cô ta nhìn về phía Lâm Ẩn xin chỉ thị: "Chú ba, chú cả gọi điện thoại cho cháu".
“Lâm Hiên gọi điện thoại cho côcháu?”, Lâm Ẩn hứng thú hỏi.
Thông qua biểu hiện của Lâm Vô Tâm có thể nhìn thấy được cô ta thật sự có sai sót trong công việc, cô ta đã không sắp xếp chuyện tiếp đón cẩn thận, chứ không phải cố ý làm khó anh.
Nếu xét về vai vế thì Lâm Vô Tâm là cháu gái của đại trưởng lãocậu cả Lâm Hiên. Nhưng mà Lâm Hiên là con riêng, nên quan hệ giữa hai người cũng không hề thân mật quá.
"Chú ba, vừa rồi cháu cũng nhận được điện thoại của chú cả, nghe nói chú đã đến Thương Châu nên chú ấy có chuyện muốn bàn với chú", Lâm Vô Tâm nghiêm mặt nói.
Lâm Ẩn nói: "Nghe đi".
Lâm Vô Tâm gật đầu rồi trả lời điện thoại.
"Vô Tâm, cháu đã gặp Lâm Ẩn chưa?".
Một giọng nói thản nhiên nhưng vô cùng uy nghiêm truyền tới từ bên kia điện thoại.
“Đã gặp rồi ạ, cháu gặp được chú ba rồi”, Lâm Vô Tâm nghiêm mặt đáp.
"Tốt lắm, nói với Lâm Ẩn chú muốn nói chuyện với cậu ấy".
"Vâng".
Lâm Vô Tâm nhìn Lâm Ẩn nói: "Chú ba, chúhú cả muốn nói chuyện với chú”.
Lâm Ẩn tiện tay nhận điện thoại rồi đặt lại bên tai.
“Cậu ba, anh đang đi nơi khác làm việc, không có ở đây nên không đi đón cậu được”, Lâm Hiên cười nói.
“Có gì thì nói thẳng đi”, Lâm Ẩn thản nhiên nói.
Lâm Hiên nói: "Đến Ký Châu rồi thì cậu chỉ cần quản lý tốt tập đoàn Giang Bắc nhà họ Lâm, trước đây ở thủ đô cậu cũng rất giỏi trong việc kinh doanh, anh ủy quyền cho cậu tất cả công việc của tập đoàn Giang Bắc nhà họ Lâm, còn về những chuyện khác thì cậu không cần quan tâm".
"Tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc nhà họ Lâm kinh doanh tốt thì việc làm ăn trong giới kinh doanh đều là của cậu".
"Ồ? Ủy quyền cho tôi?", Lâm Ẩn mỉm cười: "Anh có ý gì hả?".
Lâm Hiên vừa mở miệng nói thì Lâm Ẩn đã hiểu được ý của anh ta.
Toàn quyền điều hành tập đoàn Giang Bắc nhà họ Lâm, nhưng lại không nhắc tới hội nghị sáu gia tộc trong giới lánh đới sắp tới. Lâm Hiên muốn tách anh ra, để một mình hắn ta xử lý công việc trong giới lánh đời.
Tóm lại chính là muốn anh thỏa hiệp và nhượng bộ ở Ký Châu, chỉ cho anh được chút lợi ích trong giới kinh doanh là đủ rồi.
“Cậu hiểu ý anh chứ”, Lâm Hiên cười nói.
"Cậu cứ ngoan ngoãn làm tốt chuyện trong trách nhiệm và nghĩa vụ của mình là được, cứ nghe theo sự sắp đặt của anh, anh sẽ cho cậu một chỗ đứng trong nhà họ Lâm, để cậu có thể hưởng vinh hoa phú quý suốt đời", Lâm Hiên kiêu ngạo nói: "Thứ không phải của cậu thì đừng có mơ mộng hão huyền, cậu đủ tư cách tranh giành với anh không thì bản thân cậu nên nghĩ cho rõ. Có câu nói thế này, con người quý ở chỗ biết và hiểu rõ vị trí của bản thân".
“Ồ”, Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng: “Nếu tôi không nghe theo lời anh thì sao?”.
“Không nghe lời anh?”, Lâm Hiên cũng cười lạnh một tiếng: “Lúc ở núi Lang Gia anh đã nói rõ với cậu rồi”.
"Thuận theo anh thì sống, mà chống anh thì chết".
Lâm Hiên nói với giọng điệu tràn đầy sát ý.
Lâm Ẩn hờ hững nói: "Anh muốn chơi thế nào thì tôi cũng chiều theo anh".
Lâm Ẩn nói xong thì cúp điện thoại rồi trả lại cho Lâm Vô Tâm.
Vẻ mặt của Lâm Vô Tâm trở nên nghiêm túc, sau khi nghe cuộc đối thoại giữa Lâm Ẩn và Lâm Hiên thì gương mặt cô ta càng nặng nề hơn.
Cô ta có thể nhận ra Lâm Ẩn có mâu thuẫn với chú cả, hai người có vẻ không hợp nhau lắm.
Mặc dù Lâm Vô Tâm là cháu gái của đại trưởng lão, nhưng trên thực tế quan hệ với Lâm Hiên cũng rất bình thường.
Cô ta tuyệt đối không muốn dính líu vào trận chiến giữa hai người này.
"Chú ba, bây giờ trở về công ty sao? Tối nay cháu muốn mời chú ăn một bữa, cũng để cho những nhân vật nổi tiếng ở Ký Châu biết chú đã tới đảm nhận việc quản lý tập đoàn Giang Bắc nhà họ Lâm", Lâm Vô Tâm nói một cách thận trọng.
Lâm Ẩn hờ hững nói: "Được thôi. Giờ trở về công ty, vừa hay tôi có chút chuyện muốn cô xử lý".
Một lát sau.
Lâm Vô Tâm ân cần đi cùng Lâm Ẩn trở về tập đoàn Giang Bắc nhà họ Lâm.
Cả hai đi cùng nhau về công ty đã khiến mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là nữ nhân viên ở quầy lễ tân, cô ta sợ đến mức quai hàm cũng sắp rơi xuống đất.
Vừa rồi bọn họ đều thấy cảnh Hoàng Lỵ gây khó dễ cho Lâm Ẩn. Bây giờ lại nhìn thấy Lâm Ẩn đi cùng cô cả Lâm trở về công ty, mà Hoàng Lỵ lại ủ rũ đi theo phía sau, tất cả bọn họ đều thầm kinh ngạc trong lòng.
Năm phút sau, bên trong văn phòng tổng giám đốc trên tầng sáu mươi tám.
Đây là văn phòng làm việc của Lâm Vô Tâm, trang trí và nội thất bên trong rất tao nhã và tinh tế, trong văn phòng làm việc vẫn còn thoang thoảng hương thơm mát dịu.
“Chú ba, cháu vẫn đang chuẩn bị phòng làm việc cho chú, nên tạm thời chú cứ sử dụng văn phòng của cháu”, Lâm Vô Tâm đứng trước bàn làm việc nghiêm túc nói.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh ngồi thẳng trên ghế, chậm rãi thưởng thức một ngụm cà phê.
"Chú ba, tối nay cháu sẽ chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng chú ở câu lạc bộ Tử Kim, cháu cũng đã mời các đối tác lớn trong giới kinh doanh đến chúc mừng chú nhậm chức, mong chú sẽ tới", Lâm Vô Tâm nghiêm nghị nói.
“Được thôi”, Lâm Ẩn gật đầu: “Đúng rồi, tất cả tư liệu hợp tác giữa tập đoàn và nhà họ Bùi ở đâu? Đưa qua đây hết đi”.
"Chuyện này …", Lâm Vô Tâm khó xử nói: "Chú ba, mấy ngày trước chú cả đã niêm phong hết tất cả tư liệu dự án hợp tác giữa nhà họ Lâm và nhà họ Bùi rồi. Cháu cũng không có quyền xem xét".
Lâm Ẩn gật đầu: "Vậy cháuCô ra ngoài trước đi".
“Vâng”, Lâm Vô Tâm chào một tiếng rồi bước ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại.
Lâm Ẩn dựa vào ghế, anh nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ rồi châm một điếu thuốc.
Sau khi cân nhắc một lúc thì anh gọi điện cho Triệu Thừa Kiền, ngoài ra còn gửi tin nhắn cho Tư Không Phú bằng điện thoại có mật khẩu nữa.