“Ha ha”, ông ta bật cười hai tiếng rồi nói: “Tôi tên là Tư Không Phú, đã nghe đến uy danh của cậu Ẩn từ lâu, bây giờ được gặp mặt, quả đúng là xuất chúng hơn người”.
“Không cần phải khách sáo nữa, ông có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi, ông tìm tôi với mục đích gì?”, Lâm Ẩn nói hờ hững.
Anh chỉ cần nhìn Tư Không Phú là biết ngay lai lịch của người này không bình thường.
Trông Tư Không Phú rất cao thâm, tiếng hít thở cũng theo quy luật lạ thường, rõ ràng ông ta đã từng luyện một môn võ công bị thất truyền đáng gờm nào đấy.
Nhưng lại không nhìn ra đặc trưng rõ ràng nào của cao thủ võ cổ truyền trên người ông ta.
Rõ ràng là có trình độ võ công nhất định.
Ít nhất thì võ công của người này cũng không kém hơn Hồ Thương Hải.
“Được, cậu Lâm thật thẳng thắn”, Tư Không Phú vừa cười vừa nói: “Tôi tìm cậu Lâm là vì muốn tặng cho cậu một cơ hội”.
“Tôi muốn mở vài lối đi trong thủ đô. Ngoài ra cũng có mối làm ăn muốn hợp tác với cậu Lâm Ẩn ở sáu tỉnh Giang Bắc”, Tư Không Phú nói chậm rãi.
“Tôi có thể giúp cậu Lâm Ẩn đứng vững gót chân trong nhà họ Lâm ở Lang Gia, xem như là điều kiện trao đổi, thậm chí còn có thể đưa cậu ngồi vào chiếc ghế người thừa kế”.
Nghe thấy thế, Lâm Ẩn lập tức trở nên cảnh giác, anh nhìn sâu vào mắt Tư Không Phú.
Trông ông ta có vẻ rất bình thường nhưng lời nói lại kinh thiên động địa như thế, ăn nói cũng rất ngạo mạn.
Vừa mở miệng đã bảo sẽ giúp mình ngồi vững trên chiếc ghế người thừa kế của nhà họ Lâm?
Có thể tự tin vậy à?
Lâm Ẩn trầm ngâm một lúc.
Cụ bà nhà họ Lâm đã tuyên bố mình là người thừa kế trong nhà họ Lâm với giới lánh đời, chắc chắn sẽ gây ra nhiều chấn động trong giới, khiến cho nhiều người để ý đến sự tồn tại của mình.
Nhưng nhanh như thế đã có người đến lôi kéo mình, Lâm Ẩn cũng chẳng ngờ đến điều này.
Tư Không Phú biết rất rõ hành tung bình thường của anh.
Cũng có tin tình báo nhanh nhẹn.
Mục đích của Tư Không Phú đơn giản như vậy ư?
Chỉ là muốn kiếm lợi ích từ thành Thiên Long và mở đường làm ăn ở Giang Bắc sao?
Lâm Ẩn thầm suy nghĩ trong đầu một lúc rồi nhanh chóng ý thức được một điều, ông lão trước mắt muốn nhúng tay vào nhà họ Lâm, biến bản thân mình thành điểm đột phá.
“Ông Tư Không, ông đang nói đùa kiểu gì thế?”, Lâm Ẩn nói hờ hững: “Tạm thời không nói đến việc tôi có muốn giao dịch với ông hay không. Cứ nói đến chuyện ông dám nhúng tay vào chuyện trong nhà họ Lâm Lang Gia à?”.
“Ha ha ha”, Tư Không Phú phá ra cười ngạo nghễ: “Xem ra cậu Lâm rất cẩn thận thì phải. Lo tôi không chịu nổi nhà họ Lâm à?”.
“Đúng là thế lực của nhà họ Lâm Lang ở Gia rất lớn. Nhưng tiếc rằng trong mắt tôi cũng chỉ có như vậy. Không có cụ ông nhà họ Lâm trông chừng thì chẳng qua nhà họ Lâm chỉ như một vốc cát rời rạc, thế lực hạng hai mà thôi”.
Nghe Tư Không Phú nói vậy, Lâm Ẩn nhíu mày lại.
Tư Không Phú rất ngông cuồng, hơn nữa không phải cố ý tỏ ra ngông cuồng, từ thái độ của ông ta là có thể nhận ra ông ta không hề sợ hãi nhà họ Lâm một chút nào cả.
Trên đời này cũng chỉ có một vài gia tộc có đủ tự tin để xem nhẹ thế lực của nhà họ Lâm Lang Gia mà thôi…
“Ông Tư Không đến từ đâu?”, Lâm Ẩn nhìn Tư Không Phú chăm chú rồi hờ hững hỏi ông ta.
Tư Không Phú nhìn thẳng vào mắt Lâm Ẩn, ông ta nhếch môi mỉm cười.
“Cậu Lâm, nói như thế nghĩa là cậu cũng động lòng rồi ư?”, Tư Không Phú nói từ tốn, ông ta lại nhấp một ngụm cà phê.
“Hai mươi phần trăm thị phần trong thành Thiên Long, cộng với việc cùng hưởng chung tất cả tài nguyên trong giới kinh doanh sáu tỉnh Giang Bắc. Cậu có bằng lòng bỏ ra cái giá này không?”, Tư Không Phú hỏi với vẻ nghi ngờ.
Lâm Ẩn bật cười rồi nói: “Thành Thiên Long nằm trong tay tôi, tôi muốn cho bao nhiêu thị phần cũng được. Tôi là hội trưởng của hội thương mại thủ đô, cho dù ông muốn kinh doanh ở mảng nào, muốn làm ăn trong giới kinh doanh ở sáu tỉnh Giang Bắc cũng chỉ cần một cú điện thoại là xong”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn nhấp một ngụm trà.
“Chỉ không biết vật trao đổi trong tay ông Tư Không đáng giá đến đâu”.
Lâm Ẩn nói đúng.
Với sức ảnh hưởng của hội trưởng hội thương mại thủ đô như anh, trong sáu tỉnh Giang Bắc cận kề thủ đô, cho dù là bất kỳ ngành nào cũng có thể thông qua.
Đây là sức ảnh hưởng tuyệt đối của hội thương mại trong thủ đô, không thể nghi ngờ vào đâu được.
Dù gì mỗi một thành viên trong hội thương mại thủ đô đều là nhà tài phiệt cực giàu, đồng thời cũng rất có máu mặt trong các tỉnh Giang Bắc.
Tư Không Phú bật cười, ông ta nhìn Lâm Ẩn chăm chú rồi nói: “Tôi là Tư Không Phú, sứ giả môn Mưu của Thiên vương Cố”.
Nghe thấy thế, đồng tử của Lâm Ẩn khẽ co rút, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Thiên vương Cố, sứ giả môn Mưu?
Đương nhiên Thiên vương Cố là để chỉ ngài Cố, phủ quân đương nhiệm của Long phủ.
Môn Mưu vẫn là một trong năm môn mười hai đường của Long phủ.
Lâm Ẩn hết sức quen thuộc những thứ này.
Môn Mưu là bộ phận nòng cốt của Long phủ, cũng có thể nói đây chính là cơ quan tình báo tham mưu.
Người trong môn Mưu chuyên phụ trách thu thập tình báo, mạng lưới tình báo trải rộng khắp toàn cầu.
Còn ngài Cố, người từng là môn chủ trong môn Thiên đã lén đoạt chiếc ghế phủ quân, dùng máu tanh để trấn áp Long phủ.
Từ những tư liệu mà Hắc Long Vương để lại, anh có thể biết rằng ngài Cố luôn âm thầm tìm kiếm tung tích của mình.
Người này cũng là kẻ địch mạnh nhất của mình khi trở về Long phủ trong tương lai.
Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Tư Không Phú, anh không nói năng tiếng nào.
Anh lập tức trở nên cảnh giác.
Bởi vì anh còn chưa biết được mục đích thật sự của Tư Không Phú là gì, muốn thăm dò mình sao?
Cũng không biết Tư Không Phú dẫn theo bao nhiêu người đến thủ đô, ngài Cố ấy có ở thủ đô hay không?
Trong lúc nhất thời, cảm giác bất an mãnh liệt dậy lên trong lòng Lâm Ẩn.
“Ha ha, cậu Lâm, cảm thấy ngạc nhiên lắm chứ gì”, Tư Không Phú nở nụ cười đắc ý: “Cậu không cần phải nghi ngờ thân phận của tôi. Tôi sẽ để cho cậu nhìn thấy thực lực thật sự của bản thân mình”.
Tư Không Phú âm thầm mừng rỡ, ông ta luôn quan sát sự thay đổi trên nét mặt Lâm Ẩn, cảm nhận được sự kinh ngạc của anh, ông ta cứ nghĩ rằng anh kinh ngạc là vì thân phận của mình.
Xem ra chẳng qua Lâm Ẩn chỉ là người trong thế tục mà thôi, cho dù là con cháu của nhà họ Lâm Lang Gia thì rốt cuộc vẫn chưa trải đời.
Vừa nhắc đến ngài Cố là đã mất bình tĩnh ngay.
Cũng phải, tên tuổi của ngài Cố rực rỡ như mặt trời ban trưa, có thể trấn áp cả giới lánh đời, còn oai phong hơn cả tên tuổi cụ ông trong nhà họ Lâm!
Xem ra suy đoán Lâm Ẩn có quan hệ với phủ quân tiền nhiệm hồi trước đã sai rồi.
Tư Không Phú ngẫm nghĩ một lúc rồi nói từ tốn: “Lâm Ẩn, tôi cò lòng muốn ủng hộ cậu bước lên địa vị cao trong nhà họ Lâm, phải xem xem ý của cậu thế nào. Đương nhiên, cũng không giấu gì cậu, tất nhiên có tính toán về nhà họ Lâm ở Lang Gia”.
“Đối với cậu thì mối làm ăn này chỉ có hời mà thôi”.
Sau khi nói dứt lời, Tư Không Phú tự nhiên cầm tách cà phê lên uống, trông có vẻ tự tin ngời ngời như thể đã tính trước hết mọi việc.
Đúng là Lâm Ẩn không có lý do gì để từ chối chuyện tốt tìm đến tận nơi như thế này.
Có sự ủng hộ hết mình của Long phủ cũng đủ để giúp cho Lâm Ẩn tung hoành ngang dọc trong nhà họ Lâm.
“Chuyện này quá quan trọng, để cho tôi suy nghĩ thêm”, Lâm Ẩn nói hờ hững, gương mặt anh vẫn điềm tĩnh như giếng cổ không gợn sóng.
Tư Không Phú khẽ nhíu mày, ông ta nhìn Lâm Ẩn một lúc nhưng lại không nhận ra bất kỳ manh mối nào từ gương mặt của anh.
“Cũng được, cậu Lâm, chuyện này rất hệ trọng, cậu có thể tạm hoãn lại. Đến lúc cậu đi Thương Châu, tôi sẽ cho cậu thấy thành ý của mình”, Tư Không Phú nở nụ cười thần bí rồi đứng dậy bỏ đi.