Nghe thấy thế, Lâm Huyền Minh nhìn Lâm Huyền Hạc với ánh mắt lạnh lùng rồi hừ lạnh.
“Cậu là đồ ngu à?”, Lâm Huyền Minh tức giận trách mắng: “Bây giờ cụ bà đã tuyên bố Lâm Ẩn là người thừa kế của nhà họ Lâm, đồng thời gọi Lâm Ẩn về Thương Châu. Cậu muốn đi ám sát Lâm Ẩn trong thời khắc quan trọng thế này sao?”.
“Cho dù cậu ám sát Lâm Ẩn thành công thì biết phải ăn nói thế nào với cụ bà? Cụ bà sẽ nghĩ chúng ta như thế nào? Đừng có quên anh cả và con trai của anh ta đã về Thương Châu, đang nhìn chúng ta lom lom như hổ đói rình mồi kia kìa!”.
Gân xanh lồi lên trên trán Lâm Huyền Minh, ông ta ngồi vào ghế bành rồi xoa thái dương: “Cách như thế này mà cũng nghĩ ra cho được, cậu ngu xuẩn quá đi mất! Không biết mấy mươi năm nay cậu sống như thế nào!”.
“Anh hai bớt giận, vì em sốt ruột quá nên mới mụ mị đầu óc nghĩ ra cách hồ đồ như thế này…”, Lâm Huyền Hạc vội vàng xin lỗi, mồ hôi túa ra trên trán ông ta.
Lâm Huyền Minh đảo mắt nhìn người có mặt ở đây với vẻ mặt bất mãn.
Càng nhìn ông ta lại càng cảm thấy bất mãn hơn.
Những người có mặt ở đây đều là tinh anh trụ cột trong nhà họ Lâm, đi ra ngoài cũng là nhân vật có máu mặt.
Nhưng nghĩ lại, không ngờ lại chẳng có ai dùng được, có thể đem đi đấu với thế hệ sau như Lâm Ẩn.
Lâm Huyền Minh là nhị trưởng lão của nhà họ Lâm ở Lang Gia, đường đường là người đứng thứ hai trong gia tộc, ông ta cũng không thể nào đích thân đi đấu đá với Lâm Ẩn được, làm thế thì mất giá quá.
Nhưng nếu muốn Lâm Huyền Minh dằn cơn giận này xuống, chắc chắn ông ta không thể nào cam tâm.
Lâm Ẩn và Lâm Huyền Diệp về thủ đô khiến cho ông ta cảm thấy bất an.
Một tiếng cốc vang lên.
Trong lúc bầu không khí im ắng như tờ, cánh cửa biệt thự chợt mở ra.
Một thanh niên mặc sơ mi xanh da trời ngẩng đầu bước vào trong phòng với phong thái hiên ngang.
Đây là thanh niên mới hai mươi mấy tuổi đầu, có lông mày hình lưỡi kiếm, mắt sáng như sao, diện mạo anh tuấn, đôi mắt sắc sảo, bước chân mạnh mẽ, tương đối có khí phách.
“Cậu Tiếu”.
“Cậu Tiếu”.
Những người nhà họ Lâm đều lần lượt cất tiếng chào hỏi.
Cậu Tiếu là cháu trai cưng của nhị trưởng lão Lâm Huyền Minh, tên là Lâm Tiếu.
Bố mẹ của Lâm Tiếu không hề xuất chúng, hắn ta có thể nổi bật giữa một dàn thiếu niên cao nhủ nhiều như mây ở nhà họ Lâm toàn nhờ vào thiên phú võ học của mình, mới còn trẻ tuổi mà đã chạm đến được trình độ bảng Thiên, mọi người đều cho rằng chắc chắn sau này sẽ trở thành quý tử trên bảng Thiên.
Lâm Tiếu cũng là ứng cử viên cho vị trí người thừa kế, hắn ta và cậu cả được gọi là hai người có tài năng và tiềm năng nhất trong thời đại này, địa vị trong nhà họ Lâm tương đối cao.
Vừa nhìn thấy Lâm Tiếu, đôi lông mày nhíu chặt của Lâm Huyền Minh thả lỏng hơn đôi chút, gương mặt ông ta lộ ra nét vui mừng tự nhiên.
“Tiếu Nhi về rồi à? Con đi Hoàng Hải chuyến này có thu hoạch được gì không?”.
Lâm Huyền Minh không còn giữ vẻ uy nghiêm nữa, ông ta hỏi con trai mình với gương mặt hiền hậu và nụ cười ôn hòa.
“Ông nội, bên phía Hoàng Hải không hề thuận lợi, Hoàng Long chân nhân không chịu ra mặt”, Lâm Tiếu nghiêm mặt mà nói.
Lâm Huyền Minh khẽ gật đầu đáp lại: “Hoàng Long chân nhân có thân phận cao quý, không tùy tiện hứa hẹn cũng là lẽ thường tình. Sau này cháu phải năng tới lui với vị cao nhân ấy để giữ gìn mối quan hệ này”.
“Nếu như có sự ủng hộ của Hoàng Long chân nhân nhân, mượn được thế lực của Long phủ thì cháu không cần phải sầu vì thế lực của cậu cả nữa, chắc chắn cháu có thể chiếm được quyền trong nhà họ Lâm, được cụ ông đích thân truyền dạy”.
Lâm Huyền Minh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Cũng có thể nói đứa cháu Lâm Tiếu trong nhà họ Lâm gặp dịp may hiếm có, vô tình được Hoàng Long chân nhân chỉ dạy khi lăn lộn bên ngoài trong lúc còn nhỏ, từ đó võ thuật tiến bộ vượt bậc, bay thẳng một đường lên trời.
Lâm Tiếu cũng nhờ mối quan hệ này mà lọt vào mắt Lâm Huyền Minh, sau khi được bồi dưỡng và dìu dắt, hắn ta đã đã gầy dựng được tiếng tăm vang dội, cũng có thể củng cố địa vị cậu hai trong nhà họ Lâm.
Đến lúc cụ ông xuất quan sẽ kiểm tra con cháu trong nhà họ Lâm, chọn ra một người để truyền dạy võ học, mà Lâm Tiếu và cậu cả là ứng cử viên sáng giá nhất.
Trước giờ Lâm Tiếu luôn cảm thấy áp lực nặng nề khi phải tranh đấu với cậu cả.
Hoàng Long chân nhân là đối tượng xứng đáng để lôi kéo về phe mình. Dù gì lão ta cũng là một trong số năm Long Vương của Long phủ, ai ấy cũng là người có tiếng tăm vang dội trong thiên hạ.
Lần này Lâm Tiếu đi xin gặp Hoàng Long chân nhân để tìm kiếm sự ủng hộ, thế nhưng kết quả lại không vừa ý.
“Ông nội, mặc dù Hoàng Long chân nhân không chịu nhúng tay vào chuyện nhà họ Lâm, nhưng ông ấy cũng đã nói rõ rằng sẽ bảo vệ cho cháu một lần vào thời khắc mấu chốt”, Lâm Tiếu nghiêm mặt mà nói.
“Hay lắm! Đây đúng là tin tốt”, gương mặt Lâm Huyền Minh toát ra vẻ vui mừng: “Hoàng Long chân nhân chịu bảo vệ cháu một lần, cháu có thể yên tâm đi tranh cao thấp với con trai của anh cả, như thế cũng yên tâm hơn được vài phần”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Huyền Minh chuyển đề tài rồi nói tiếp: “Tiếu Nhi, cháu về cũng vừa đúng lúc. Cháu có nghe nhắc đến chuyện xảy ra trong nhà họ Lâm gần đây chưa? Cụ bà khăng khăng chọn thêm người thừa kế thứ ba, tên là Lâm Ẩn, cháu trai của tên mười hai kia, xuất thân từ thủ đô”.
Sắc mặt Lâm Tiếu hơi thay đổi, hắn ta gật đầu rồi nói: “Ông nội, lúc cháu ở Hoàng Hải đã nghe thấy chuyện này rồi”.
“Ừm”, Lâm Huyền Minh nói từ tốn: “Thế cháu có lòng tin sẽ khử được cậu ta không?”.
Lâm Tiếu nghiêm mặt mà đáp: “Ông nội, Lâm Ẩn đã làm ông mất mặt, cháu sẽ xử lý cậu ta cho ra trò”.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Lâm Tiếu trở nên lạnh lùng, sát khí mãnh liệt toát ra từ người hắn ta.
Hắn ta đã từng nghe nhắc đến chuyện của Lâm Ẩn.
Trong lòng Lâm Tiếu tương đối bất mãn về Lâm Ẩn.
Mắc gì Lâm Ẩn có thể trở thành người thừa kế một cách dễ dàng?
Lâm Tiếu hắn ta phải vất vả biết bao nhiêu, cố gắng biết bao nhiêu, lên núi đao xuống biển dầu vì nhà họ Lâm mới có thể trở thành ứng cử viên.
Huống hồ chi ông nội Lâm Huyền Minh và Lâm Huyền Diệp là kẻ thù của nhau, đối với hắn ta, Lâm Ẩn chính là hậu họa lớn.
“Được, Tiếu Nhi, có cháu đi làm chuyện này thì ông nội cũng yên tâm”, Lâm Huyền Minh nói với vẻ vui mừng.
…
Trong thủ đô, thành Thiên Long.
Một trung tâm đá quý được xây dựng trong phố thương mại số mười tám, quy mô tương đối lớn.
Cả con phố đều là các cửa hàng có liên quan đến trang sức và các tòa nhà làm việc của những công ty đá quý.
Có vài công ty đá quý thương hiệu quốc tế cũng tham gia vào đây.
Chuỗi ngành nghề tương đối hoàn thiện, đã gây dựng được tiếng tăm vang dội trong Long Quốc.
Lâm Ẩn giao nơi này lại cho Trương Kỳ Mạt quản lý.
Để cho Kỳ Mạt xây dựng đế quốc đá quý thuộc về bản thân theo cách mà cô muốn.
Vào một buổi trưa nọ, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt nồi đối diện nhau trong quán cà phê, cùng uống trà chiều.
Dường như ban sáng Trương Kỳ Mạt đi dạo nhiều quá nên cảm thấy hơi buồn ngủ, cô tựa vào vai Lâm Ẩn rồi thiếp đi.
Lâm Ẩn dựa vào lưng ghế sô pha mềm mại, anh bưng tách trà, chậm rãi thưởng thức, thoải mái hưởng thụ thời khắc nhàn nhã này.
Lúc bấy giờ, có một ông lão gầy gò mặc đồ luyện võ trắng dẫn theo hai thanh niên mặc sườn xám nam đi vào trong quán cà phê.
Ánh mắt của ông ta rất sắc sảo, bước chân bước chân mạnh mẽ, trông có vẻ tràn trề khí thế, còn có tinh thần hơn những người trẻ tuổi gấp trăm lần.
Ông ta ung dung ngồi xuống đối diện Lâm Ẩn, bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm rồi khẽ híp mắt lại, mỉm cười nhìn Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn cảm thấy khá là hứng thú, điệu bộ và cách ăn mặc của ông ta hoàn toàn không hợp với quán cà phê này.
“Cậu Lâm”, ông ta ấy đặt tách cà phê xuống rồi nói hờ hững: “Tôi có một mối làm ăn muốn bàn với cậu, không biết cậu có hứng thú không?”.
Lâm Ẩn phì cười rồi nói với ông ta: “Trong thủ đô, người muốn tìm tôi bàn chuyện làm ăn có thể xếp hàng đến tận nước Pháp, ông có gì để chắc chắn rằng tôi sẽ làm ăn với ông?”.