Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 920: Chương 920: Lâm Ẩn trở về




"Tôi là chó, tôi là chó!".

Hai tên vệ sĩ kia đều là nhân viên bảo vệ của các gia tộc trong giới lánh đời, bây giờ đã sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, dập đầu không ngừng, mãi đến khi có máu tươi chảy xuống cũng chưa dừng lại.

"Thẩm Tam, Tưởng Kỳ, hai người muốn thế nào?".

Lâm Ẩn nhìn hai người, hỏi một cách hờ hững.

Thẩm Tam và Tưởng Kỳ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra tia tàn nhẫn, Thẩm Tam vốn xuất thân từ giới bất chính, quản lý thành phố Thanh Vân nhiều năm như vậy, giết người vứt xác là chuyện đã làm không gớm tay, còn Tưởng Kỳ những năm qua làm việc cho Lâm Ẩn, cũng đã tiếp xúc với những chuyện đó không ít.

"Xử gã!".

Hai người bọn họ có địa vị cao nhiều năm, khoảng thời gian này lại bị đám vệ sĩ gây sự đủ kiểu, trong lòng đã tích đầy lửa giận rồi, lúc này có Lâm Ẩn làm chỗ dựa, bọn họ tất nhiên phải báo thù.

Bốp!

Bốp!

Hai người đi tới chỗ hai vệ sĩ kia đấm đá một trận cho chúng no đòn, lúc này lửa giận trong lòng mới coi như là phát tiết ra được một ít. Sau khi hai người dùng suối Sinh Mệnh, tố chất cơ thể cũng tốt lên không ít, hai người vệ sĩ kia cũng lắm cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút, nhưng căn bản là không chịu đựng được hai người tung đòn, bị đánh đến mức nằm thoi thóp.

"Dừng tay lại!".

Lư Thải Hà vừa đi ra từ biệt thự đã thấy Thẩm Tam và Tưởng Kỳ đánh hai vệ sĩ kia, trong lòng nổi lửa giận, khoảng thời gian này người nhà họ Lư bọn họ lại lấy được lòng tin của Lư Nhã Huệ, có thể nói là sống rất sung sướng. Bọn họ có chút không vừa mắt đàn em Thẩm Tam và Tưởng Kỳ của Lâm Ẩn này, huống hồ gì trước đây hai người họ cũng chẳng khách khí với người nhà họ Lư bọn họ là bao.

"Hai người bị điên rồi à? Mấy vệ sĩ này mà hai người cũng dám đánh? Đây đều là vệ sĩ của mấy quý nhân kia đấy, các người cũng coi như có chút danh tiếng ở thành phố Thanh Vân, nhưng phải biết nếu không có Lâm Ẩn, thì các người trong mắt mấy quý nhân kia còn chẳng bằng chó nữa là!".

Thẩm Tam và Tưởng Kỳ nghe vậy cũng dừng tay, những vệ sĩ này tuy đáng ghét, nhưng cũng không buồn nôn bằng nhà họ Lư, trước đây đối xử với Lư Nhã Huệ như thế mà giờ còn trườn cái mặt đến.

"Quý nhân?".

Trong mắt Lâm Ẩn lóe lên tia lạnh lùng, nhìn Lư Thải Hà rồi lạnh giọng nói: "Vậy trong mắt tôi bà còn chẳng bằng một con chó nữa đấy?".

"Cậu đ...".

Khoảng thời gian qua Lư Thải Hà có thể nói là ăn sung mặc sướng, vì thế chẳng thèm xem Thẩm Tam và Tưởng Kỳ ra gì, đang định quay sang mắng chửi thì lại phát hiện người vừa mắng mình là Lâm Ẩn.

"Lâm Ẩn... Cháu về mà sao không nói cho dì năm biết một tiếng...".

Thấy Lâm Ẩn là Lư Thải Hà đã sợ đến mức cà lăm, lần trước Lâm Ẩn trở về đã chẳng thân thiết gì với nhà ngoại bọn họ rồi.

"Dì năm, bà mà cũng xứng à?".

Trong mắt Lâm Ẩn mang theo tia xem thường, anh thật sự không ngờ nhà họ Lư còn có mặt mũi đến đây, hơn nữa còn ra vẻ là chủ của biệt thự Tuyết Long này nữa.

Là ai cho họ tự tin đó?

Lư Thải Hà sợ đến mức run rẩy, suýt nữa đã bật khóc, sớm biết thế đã không ra ngoài rồi, bà ta biết những người này nịnh bợ Lư Nhã Huệ như thế hoàn toàn là vì có được đứa con rể tốt như Lâm Ẩn, bây giờ bà ta chỉ lo Lâm Ẩn giết mình, vì khoảng thời gian qua bà ta đã giúp đỡ Lư Nhã Huệ vẽ đường cho hươu chạy làm rất nhiều chuyện.

"Trương Kỳ Mạt đâu?".

Lúc này trong lòng Lâm Ẩn đã có mấy phần tức giận, gọi thẳng đầy đủ họ tên của Trương Kỳ Mạt.

"Kỳ Mạt đã đến thành phố Tú Thủy bên cạnh bàn chuyện làm ăn rồi!", Lư Thải Hà không dám nhìn thẳng vào Lâm Ẩn, thấp giọng trả lời.

Lâm Ẩn nhíu mày lại, trong nhà đã loạn thành thế này rồi, chẳng biết Trương Kỳ Mạt rốt cuộc có biết không, nếu biết mà còn dung túng cho Lư Nhã Huệ làm như thế, vậy thì khiến anh thất vọng quá rồi.

Lúc này đã có người âm thầm báo cáo cho Lư Nhã Huệ, Lư Nhã Huệ dẫn theo mấy người phụ nữ trang có chút tu vi bước chậm rãi đến, thấy Lâm Ẩn thì mắt sáng rực lên, quay sang nói với mấy người phía sau: "Mấy vị phu nhân, đây là con rể tôi - Lâm Ẩn, nếu mọi người có chuyện gì, con rể tôi chắc chắn sẽ giúp mọi người sắp xếp ổn thỏa".

"Con nói vâng đi Lâm Ẩn!".

Nói xong, Lư Nhã Huệ còn mặt mày hớn hở nhìn Lâm Ẩn, còn hai tên vệ sĩ bị Thẩm Tam và Tưởng Kỳ đánh gần chết kia hoàn toàn không lọt vào trong mắt bà ta.

Bà ta ỷ vào những người muốn nịnh bợ anh mà hưởng được không ít lợi lộc, bây giờ chỉ cần con rể Lâm Ẩn tuyệt vời của bà ta phối hợp một chút, là bà ta có thể kiếm chác thêm bao la lợi ích từ những con người này.

"Chào cậu Ẩn!".

Những người phụ nữ đi theo cạnh Lư Nhã Huệ không dám nói chuyện tùy ý với Lâm Ẩn như thế, bọn họ đều khom người đứng phía sau Lư Nhã Huệ, tỏ vẻ căng thẳng.

Họ đang đối mặt với một thần thoại trong giới lánh đời, là cao thủ vừa chém giết ba vị Thần cảnh ở núi Đại Nhật, trong mắt bọn họ, Lâm Ẩn không khác gì thần ma cả.

Sắc mặt của Lâm Ẩn âm trầm như nước, lạnh lùng nhìn Lư Nhã Huệ rồi nói: "Người trong biệt thự Tuyết Long là do mẹ đuổi đi?".

"Đúng vậy đấy!".

Lư Nhã Huệ dửng dưng như không mà nói: "Lâm Ẩn à, con phải để ý thân phận của con hiện tại, mấy người kia sao xứng ở chung một chỗ với con cho được, mẹ đã thay con đuổi những kẻ kia đi, đến lúc thích hợp toàn bộ biệt thự Tuyết Long sẽ được xây dựng lại, cả khu biệt thự này đều là nhà của chúng ta, như thế mới xứng với thân phận của con được".

"Hơn nữa, việc xây lại cũng không cần chúng ta bỏ tiền ra!".

Nói xong, trên mặt Lư Nhã Huệ đã tràn trề nụ cười vui vẻ.

"Đúng vậy đấy cậu Ẩn, tiền xây lại biệt thự bọn tôi sẽ bỏ ra!".

"Đúng đúng đúng, cậu Ẩn yên tâm nhé, chúng tôi sẽ đảm bảo chất lượng tuyệt đối!".

Người đứng phía sau Lư Nhã Huệ cũng nhỏ giọng phụ họa thêm.

"Lâm Ẩn tôi không có tiền à?".

Lâm Ẩn liếc mắt nhìn những người xung quanh, lạnh lùng nói: "Các người cảm thấy Lâm Ẩn tôi thiếu chút tiền này của mấy người?".

"Tất nhiên là không phải rồi, cậu Ẩn thì sao mà thiếu tiền được".

Mấy gia tộc tên tuổi trong giới lánh đời vội vàng nói, trong lòng bọn họ cũng có hơi hối hận, không nên đuổi mấy hộ gia đình xung quanh đi khi vừa nghe mấy lời ám chỉ của Lư Nhã Huệ, bây giờ chọc phải Lâm Ẩn mất rồi.

"Lâm Ẩn, con nói cái gì đó!".

Lư Nhã Huệ trừng mắt với Lâm Ẩn, rồi lại đến cạnh anh nhỏ giọng nói: "Lâm Ẩn, con đâu có ngốc đâu, xây lại biệt thự Tuyết Long cần vài trăm triệu lận đấy, bọn họ nguyện ý làm mỏ vàng chịu chi, sao con lại cực mình tự bỏ tiền ra chứ".

Trong lòng Lư Nhã Huệ, tiền của Lâm Ẩn chính là tiền của bà ấy, nếu Lâm Ẩn rút mấy trăm triệu ra, chẳng phải sẽ khiến bà ấy đau lòng chết mất sao.

"Lư Nhã Huệ, những gia đình bị đuổi đi kia, tự mẹ đi mời từng hộ một về lại đi, nếu không mẹ đừng hòng lấy từ tôi một hào một cắc nào cả, hơn nữa tất cả thẻ ngân hàng của mẹ hiện có, tôi sẽ khóa lại hết, mẹ tự mà liệu lấy!", Lâm Ẩn nhìn Lư Nhã Huệ rồi lạnh lùng nói.

"Lâm Ẩn!".

Lư Nhã Huệ giật cả mình, bà ấy không ngờ rằng Lâm Ẩn lại muốn mình mời những người kia về, lúc đó bà đã tận mắt thấy mấy hộ gia đình kia bị đuổi đi như thế nào, có rất nhiều người bị vũ lực ép dọn đi, bây giờ bà ấy mà đến cửa mời từng người một về, thế chẳng phải là rước nhục về cho thân sao.

Lư Nhã Huệ chống nạnh một tay, chỉ vào Lâm Ẩn quát to: "Mẹ là mẹ của con đấy, con có tin mẹ bảo Kỳ Mạt ly hôn với con không!".

"Mẹ của tôi à? Bà không xứng!", Lâm Ẩn nhìn Lư Nhã Huệ rồi lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi không ra tay với bà xem như đã là nể mặt Kỳ Mạt rồi, bà với đám người phía sau phải xử lý chuyện này ổn thỏa trong vòng ba ngày, nếu không đừng trách tôi không nể tình!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.