Lâm Ẩn nói xong thì trực tiếp đi xuống chân núi, anh không để ý đến đám người Lư Nhã Huệ đang sững sờ.
Trong mắt Tưởng Kỳ và Thẩm Tam đều xuất hiện ý cười, bọn họ nhanh chóng đuổi theo anh. Phải biết rằng trong số những người bị đuổi đi đó có không ít kẻ vô cùng oán hận. Chờ đến lúc bọn họ nhắc nhở đám người đó một tiếng, thì gã muốn xem đám người Lư Nhã Huệ làm cách nào để mời đám người đó trở lại.
Đương nhiên cũng không thể làm quá đáng quá, dù sao thì Lư Nhã Huệ cũng là mẹ vợ của cậu Lâm. Mặc dù bọn họ không thích Lư Nhã Huệ, nhưng cũng không có ý kiến gì với Trương Kỳ Mạt.
Lư Nhã Huệ vẫn đứng sững sờ nguyên tại chỗ.
Bà ấy không ngờ thái độ của Lâm Ẩn lại cứng rắn như vậy. Rõ ràng trước kia cũng xảy ra nhiều chuyện tượng tự thế này, nhưng Lâm Ẩn vẫn luôn đối xử với bà ấy như mẹ vợ. Ai ngờ bây giờ Lâm Ẩn lại muốn bà ấy đi xin lỗi những người đó, không những thế mà còn phải mời bọn họ trở lại nữa.
Như vậy thì khác nào là đến tận cửa cho bọn họ làm nhục!
"Nhã Huệ, bây giờ phải làm sao đây!", Lư Thái Hà hỏi nhỏ.
"Làm sao mà tôi biết được? Tôi cũng đâu biết Lâm Ẩn dám đối xử với mình như vậy!", Lư Nhã Huệ nói xong thì nổi giận đùng đùng đi vào trong biệt thự.
Để lại Lô Thải Hà và đám người trong giới lánh đời sững sờ tại chỗ.
Đám gia tộc trong giới lánh đời ở đây cũng không phải gia tộc lớn gì, những gia tộc thật sự có thực lực đều đang nghĩ cách tạo quan hệ với nhà họ Lâm ở Lang Gia, căn bản không ai muốn tới nịnh hót Lư Nhã Huệ.
Nói cách khác Lư Nhã Huệ không xứng để bọn họ nịnh hót.
Chỉ có những gia tộc tán tu và gia tộc không có thực lực sánh ngang với nhà họ Lâm thì mới phải tìm đường tắt để đi, nhưng hiện tại xem thái độ của Lâm Ẩn đối với mẹ vợ thì có vẻ cũng không tốt lắm, có lẽ lần này bọn họ đã tính toán sai rồi.
Hai tán tu bảng Thiên nhìn nhau một cái rồi chạy như điên xuống núi. Cho dù bọn họ là cao thủ bảng Thiên nhưng cũng không muốn tham gia vào mấy chuyện phức tạp này. Lâm Ẩn chỉ muốn những người đã đuổi người của biệt thự Tuyết Long đi làm việc này, cũng không liên quan gì tới bọn họ, nhân lúc Lâm Ẩn chưa tính sổ với bọn họ thì nhanh chóng rời đi mới là điều đúng đắn.
Sắc mặt đám quý bà kia cũng vô cùng khó coi. Gia tộc bảo bọn họ đi nịnh hót vợ và mẹ vợ Lâm Ẩn, nhưng giờ thì hay rồi, không những nịnh hót không thành công mà còn khiến Lâm Ẩn chán ghét nữa.
"Chị Thanh, giờ phải làm sao đây?".
Một quý bà hỏi người phụ nữ trung niên cầm đầu.
"Đi tìm những người đó rồi mời trở về, nhớ là thái độ phải chân thành vào. Nếu không thì chúng ta không chịu nổi cơn giận của Lâm Ẩn đâu!", chị Thanh lắc đầu nói. Bà ta cứ nghĩ rằng Lư Nhã Huệ là một người đầu óc đơn giản, chỉ cần giải quyết được bà ta thì muốn kiếm lời từ chỗ Lâm Ẩn vô cùng đơn giản, nhưng không ngờ lần này lại lỗ vốn lớn như vậy.
Không những không kiếm được gì mà còn mất một đống tiền.
...
Nửa ngày sau Trương Kỳ Mạt mới vội vàng chạy về.
Trước tiên là đến biệt thự Tuyết Long một chuyến, sau đó thì đến khách sạn tìm Lâm Ẩn.
Trương Kỳ Mạt đi vào trong phòng, mắt cô đỏ hoe nhìn Lâm Ẩn nói:
"Lâm Ẩn, anh không gọi cho em là vì đang giận em sao?".
Lần này trở lại Lâm Ẩn cũng không hề thông báo cho cô, hơn nữa nhờ Tưởng Kỳ nói thì cô mới biết Lâm Ẩn đang ở khách sạn.
"Điện thoại của anh bị hỏng ở nước ngoài rồi, vừa mới quay về nên chưa kịp mua để gọi cho em!", Lâm Ẩn cười nhìn Trương Kỳ Mạt. Sau khi anh và Yagyu Muneyoshi đánh nhau một trận thì điện thoại đã bị hỏng, hơn nữa lần này anh không về bao lâu thì đã chuẩn bị vào bí cảnh tu luyện, nên không cần thiết phải mua điện thoại.
Trương Kỳ Mạt nhào vào ngực Lâm Ẩn, mắt cô long lanh nước: "Lâm Ẩn, em thật sự là không biết mẹ lại làm chuyện quá đáng như vậy".
"Anh biết"
Thẩm Tam và Tưởng Kỳ đã nói cho Lâm Ẩn hết mọi chuyện. Trương Kỳ Mạt đã đến thành phố Tú Thủy hơn nửa tháng, mà người của biệt thự Tuyết Long mới bị đuổi đi hai ngày trước. Hơn nữa Lư Nhã Huệ còn cấm người của bên này thông báo cho Trương Kỳ Mạt, chờ mọi chuyện đã xong xuôi thì mới nói cho Trương Kỳ Mạt biết.
"Nhưng lần này bà ấy đã làm hơi quá đáng, nhất định phải trừng phạt một chút, nếu không sau này bà ấy sẽ ngày càng quá đáng hơn!", Lâm Ẩn vuốt lưng Trương Kỳ Mạt, anh khẽ nói.
"Vâng!", Trương Kỳ Mạt nằm trong ngực Lâm Ẩn gật đầu.
Lâm Ẩn nhìn Trương Kỳ Mạt rồi khẽ nói: "Kỳ Mạt, sắp tới anh lại phải đi rồi, không biết bao giờ mới quay lại".
"Bao giờ thì đi?", Trương Kỳ Mạt ngẩng đầu nhìn Lâm Ẩn. Kể từ khi biết thân phận của Lâm Ẩn và giới lánh đời thần bí kia, thì cô đã biết Lâm Ẩn không thể luôn ở bên cạnh mình, bởi vì Lâm Ẩn có rất nhiều người theo sau.
"Ba ngày sau đi".
Trong mắt Lâm Ẩn chứa đầy sự áy náy. Mặc dù anh rất muốn ở bên cạnh Trương Kỳ Mạt một thời gian nữa, nhưng không biết bao giờ nhà họ Bạch thần bí kia sẽ phát hiện ra Bạch Hạo đã chết. Nếu anh không thể tăng lên Tiên cảnh, thì không chỉ anh mà những người thân xung quanh anh đều sẽ chết.
"Lâm Ẩn, hôm nay chúng ta ngủ chung đi!".
Trương Kỳ Mạt ngẩng đầu lên, giống như là cô vừa quyết định một chuyện vô cùng quan trọng vậy. Cô nhìn Lâm Ẩn nói.
"Em nói gì?".
Lâm Ẩn không kịp phản ứng, anh không ngờ là Trương Kỳ Mạt sẽ nói ra những lời này. Bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là ôm hôn mà thôi, hôm nay...
"Anh không muốn sao?".
Trương Kỳ Mạt trừng mắt nhìn Lâm Ẩn, trên người cô không còn chút dáng vẻ nào của người phụ nữ mạnh mẽ trong giới kinh doanh, mà trông giống một cô gái đang giận dỗi hơn.
"Không... Không có!".
Lâm Ẩn lắc đầu giống như trống lắc.
"Vậy thì tốt!".
Trương Kỳ Mạt hừ một tiếng, sau đó cô trực tiếp cởi quần áo ngay trước mặt Lâm Ẩn, cho đến khi chỉ còn lại đồ lót.
"Ối...", Lâm Ẩn ngơ ra, sau đó anh lập tức có phản ứng như một người đàn ông khỏe mạnh bình thường.
"Hừ!", Trương Kỳ Mạt cũng xấu hổ đỏ mặt, cô hừ lạnh một tiếng, sau đó thì đắc ý mắt nhìn Lâm Ẩn, cô xoay người đi vào phòng tắm.
Vừa mới xoay người thì gương mặt Trương Kỳ Mạt lập tức đỏ bừng như gấc chín. Mặc dù cô là vợ của Lâm Ẩn, nhưng cô chưa bao giờ làm hành động to gan như vậy trước mặt Lâm Ẩn.
Đây là lần đầu tiên.
Nhưng mà xấu hổ thì xấu hổ, hành động tiếp theo của Trương Kỳ Mạt còn bạo dạn hơn!
Sau khi cô tắm xong cũng không mặc gì, chỉ khoác áo choàng tắm xuất hiện trước mặt Lâm Ẩn.
Giây phút đó Lâm Ẩn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
"Tên ngốc này, nhìn cái gì vậy!".
Trương Kỳ Mạt đỏ mặt nhìn Lâm Ẩn, cô rất hài lòng với biểu hiện của anh.
"Nhìn em!".
Lâm Ẩn khó thở, anh bỗng nhiên bật dậy bế Trương Kỳ Mạt lên đi về phía giường.
Thỉnh thoảng trong phòng lại vang lên âm thanh vô cùng hài hòa.
Hôm sau, mãi đến khi mặt trời lên cao thì cả hai mới bị tiếng gõ cửa mạnh mẽ làm giật mình tỉnh lại, Lâm Ẩn sử dụng thần thức lướt qua đã biết người bên ngoài là ai.
Chính là mẹ vợ của anh, vừa thấy qua đã biết là hết tiền nên lại tới đây gây chuyện.