Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 120: Chương 120: Mày dám đánh không?




“Mấy người là ai?” Gương mặt Lâm Ẩn hoàn toàn không lộ ra chút tình cảm nào cả.

Anh vừa mới đến phòng hồi sức của ông nội, vốn không biết ba người này ở đâu ra, hình như còn đoán được thân phận của mình.

“Ha, cậu muốn đi vào phòng hồi sức của bác trên núi Tử Sơn, có nghĩa cậu chính là thằng con hoang hồi mười mấy năm trước nhỉ?” Người đàn ông trung niên cầm đầu cười lanh, nói với Lâm Ẩn.

“Nghe cho rõ đây, tôi tên là Lục Phi.” Lục Phi nói với gương mặt ngông nghênh: “Xét về vai vế, cậu phải tôi một tiếng anh rể đấy biết không?”

“Còn có, hai người này đều là anh rể của cậu.” Lục Phi giới thiệu, hắn nói với giọng điệu bề trên: “Còn không mau chào hỏi đi? Chào anh rể!”

Lâm Ẩn cười lạnh, ông nội chỉ sinh ra ba người con trai, ba người này tự xưng mình là con rể của nhà họ Tề, quá nửa là con gái trong những nhánh khác của nhà họ Tề về nhà người ta làm dâu, hoặc là bọn họ về nhà vợ ở rể, mấy người này tốn hết công hết sức để nối được một chút quan hệ.

“Anh Lục, anh coi kìa, cái tên này quê mùa đến như vậy, nhận em làm anh rể, em còn sợ mất mặt nữa kìa.” Một người đàn ông trung niên khác nói với vẻ mặt khinh thường.

Một thanh niên mặc cả cây đồ vỉa hè, nhìn chẳng ra thể thống gì, rời khỏi thủ đô mười mấy năm, cũng không biết lăn lộn ở miền quê nào, bây giờ lại nghèo túng như thế, còn muốn quay trở lại nhận tổ quy tông ư?

Mặc dù mấy người bọn họ không có xuất thân hiển hách như nhà họ Tề ở thủ đô, nhưng trong thủ đô, gia tộc của họ cũng đứng hàng nhất, hàng hai, ít nhất tài sản trong nhà cũng lên đến vài tỷ.

Còn cái thằng con hoang Tề Ẩn này, chắc là sống trong hốc hẻm ở miền quê nào đó, mỗi tháng kiếm được vài ngàn thôi nhỉ?

“Đúng đấy, anh Lục, anh nhận thằng con hoang này, nhưng em thì không nhận đâu.” Một người đàn ông khác nói với vẻ mặt đùa bỡn: “Phải biết rằng, bây giờ trong nhà họ Tề ở thủ đô, cũng chỉ có ba người chúng ta thân thiết với cụ Tề mà thôi, đừng để cái thằng con hoang vô dụng này chạy đến nhận thân chứ!”

Gương mặt Lâm Ẩn không bộc lộ chút cảm xúc nào, trong lòng lại lắc đầu, đúng là trò cười.

Ba người họ hàng xa đại bác bắn không đến, chẳng ngờ lại dám giễu cợt mình muốn nhận người thân ngay trước phòng của ông nội kia à?

Những người mang họ Tề ở thủ đô, cho dù dòng chính hay nhánh phụ, ngoại trừ ông nội và mình ra thì đều bị nhà họ Văn giết hết cả rồi.

“Vợ của mấy người chết chưa?” Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi.

“Vợ đã chết rồi, không lo thu xếp hậu sự, còn đứng đây nói hươu nói vượn với tôi?”

“Cậu! Cậu nói cái gì, cậu dám nguyền rủa nhà của chúng tôi à? Có tin sau khi xuống núi Tử Long, bọn tôi sẽ giết chết cậu không!” Ba người nhóm Lục Phi đều nổi cơn thịnh nộ cùng lúc, gương mặt toát ra vẻ tức giận.

“Vợ của mấy người chưa chết, mấy người từ đâu nhảy ra đây? Sao có thể len lỏi vào núi Tử Long được?” Lâm Ẩn hỏi.

Câu hỏi của anh khiến cho ba người nhóm Lục Phi đều á khẩu.

Bọn họ đều là con rể nhánh phụ trong nhà họ Tề, lần trước nhà họ Văn tắm máu nhà họ Tề, bọn họ lập tức kêu vợ mình thay tên đổi họ, chủ động đến nhà họ Văn đền tiền tặng quà, hy vọng nhà họ Văn tha cho họ một con đường sống.

Có thể nhà họ Văn cũng cảm thấy mấy người phụ nữ rác rưởi đã đi lấy chồng của nhánh phụ, cũng không có gì sức uy hiếp gì cả, bèn nhận vài trăm triệu, cũng không đuổi giết bọn họ nữa.

Mấy người Lục Phi đã bồi thường vài trăm triệu cho nhà họ Văn, trong lòng thấy không cam tâm, muốn vớt lại tiền từ nhà họ Tề.

Mặc dù nhà họ Tề đã bị tàn sát, thế lực và của cải đều bị nhà họ Văn cướp đoạt, nhưng cụ Tề vẫn còn sống, mặc dù cụ Tề chỉ là một ông cụ cô đơn, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

Nhưng dù có thế nào, lạc đà gầy cũng lớn hơn ngựa, cụ Tề Vấn Đỉnh đứng tên những tòa nhà và tứ hợp viện có giá trị vài tỷ! Còn có các loại biệt thự và căn phòng sưu tập đồ cổ nữa!

Số tài sản đó là của cải riêng của cụ Tề Vấn Đỉnh, cho dù nhà họ Tề đã bị tàn sát, nhà họ Văn cũng không dám nuốt, dù gì bọn họ đã lấy đủ tiền bạc và thế lực của nhà họ Tề, không quan tâm đến chút của cải này nữa, không muốn làm chuyện mạo hiểm, đến núi Tử Long giết hại công thần dựng nước.

Nhà họ Tề đã mất, cụ vẫn chưa tỉnh lại, nhìn số tài sản trị giá vài tỷ, bọn họ bèn vội vàng móc nối quan hệ, không ngờ lại dám giở trò vô liêm sỉ với hộ khẩu nhà họ Tề của vợ mình, chuyển hộ khẩu của bà ấy sang hộ khẩu con trai cả cụ Tề, để vợ mình trở thành con riêng của cụ, đợi đến khi cụ Tề mất đi, bọn họ có thể chia di sản một cách danh chính ngôn thuận.

Nhưng nào ngờ hôm nay lại nghe người làm ở khu hồi sức báo tin, nói là có người đến thăm cụ, còn gọi Tề Vấn Đỉnh là ông nội.

Ba người họ bèn vội vã chạy sang bên này, cũng đụng mặt Lâm Ẩn.

“Khụ khụ, chắc cậu là Tề Ẩn đúng không.” Lục Phi ho khan hai tiếng, hắn ta làm bộ làm tịch nói: “Chuyện của cụ, cậu không cần phải lo lắng, bọn tôi sẽ xử lý ổn thỏa, một thằng con hoang như cậu, nên trở về đâu thì về đó đi.”

“Đúng đấy, anh rể Lục của cậu nói đúng lắm, thân là anh rể của cậu, tôi cũng khuyên thứ con hoang như cậu một câu, mau chóng cút đi đi.” Một người đàn ông trung niên khác hùa theo.

“Xem ra cậu thiếu tiền xài chứ gì? Thế này nhé, bọn anh rể cũng thấy cậu đáng thương, cho cậu chút tiền ăn vặt.” Lục Phi tỏ vẻ khí phách, rút xoẹt một xấp giấy đỏ trong túi ra, ném xuống chân Lâm Ẩn một cách phóng khoáng, chắc hẳn tầm một trăm ngàn.

“Thằng con hoang, cậu mau cầm một trăm ngàn này đi đi, mau cút, mua bộ đồ đàng hoàng một chút mà mặc, đừng để bị mất mặt.” Lục Phi gắt gỏng.

Nhìn bộ dạng nghèo túng của Lâm Ẩn, cho cậu ta trăm ngàn tệ thôi cũng cảm thấy đau lòng lắm rồi, nếu không phải hắn ta lo lắng thằng con hoang này sẽ phá chuyện thừa kế di sản của mình, đến một tệ hắn ta cũng sẽ không cho!

Ánh mắt của Lâm Ẩn càng lạnh lùng hơn, ba tên hề nhảy nhót không biết sống chết là gì.

“Sao đấy? Còn chê tiền ít à? Một thằng con hoang như cậu kiếm được bao nhiêu tiền một tháng chứ?” Lục Phi bắt đầu bực bội, lại móc thêm một xấp giấy đỏ ra: “Cho cậu thêm hai trăm ngàn nữa, tự nhặt lên rồi cút đi, tôi mà nhìn thấy cậu ở trong thủ đô nữa, tôi sẽ đánh chết cậu! Nghe chưa!”

Sau khi cất tiếng dọa dẫm, Lục Phi cảm thấy rất khó chịu, một thằng con hoang quê mùa từ mười mấy năm trước lại chạy đến nhận người thân, đưa cậu ta mấy trăm nghìn tệ xem như cho chó ăn vậy.

Vào lúc này, đáng lý cái thằng nhà quê Lâm Ẩn phải nằm rạp xuống đất lượm tiền như chó, gọi bọn họ là anh rể, rồi ngoan ngoãn bỏ đi mới đúng, sao lại dám đứng đây một cách ngông nghênh kia chứ?

“Tôi cho các người mười giây, tự mình cút đi, nếu như còn dám đến núi Tử Long nữa, tôi sẽ giết hết cả nhà các người.” Lâm Ẩn nói với giọng bình tĩnh.

“Giết hết cả nhà tôi? Ha ha, thằng con hoang, có phải cậu coi phim nhiều quá không?” Lục Phi ôm bụng, phá ra cười lớn: “Cũng không nhìn lại bộ dạng nghèo túng của mình, còn muốn đến chia chác gia tài, ông thương mày nên ông mới cho mày ba trăm ngàn tệ, mẹ mày đừng có mặt dày mày dạn!”

“Đúng là đồ ngu, có tiền mà không cần à? Một đứa con hoang như mày mà con muốn chia gia tài? Mày có đủ tư cách sao?”

“Đúng đấy, mày còn kiếm chuyện ở đây nữa thì ông sẽ đập mày một trận, mau nhặt tiền lên rồi cút đi cho tao! Bọn tao cầm tiền cũng có thể đập chết thằng con hoang như mày!”

Hai người đàn ông còn lại cũng điên cuồng quát lớn.

“Sao đấy? Nói mày là đồ con hoang, mày không phục, muốn đánh nhau ư?” Vẻ mặt Lục Phi hết sức ngông cuồng: “Có biết đây là đâu không? Đây là nơi khu quân sự quan trọng trong núi Tử Long! Ông đứng ở đây, mày có dám đánh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.