Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 121: Chương 121: Sao mày chỉ huy được lính cảnh vệ?




“Sợ chết khiếp rồi chứ gì? Không dám nhúc nhích rồi chứ gì? Tao thấy mày không chỉ là thứ con hoang thôi đâu, mà còn là đồ chết nhát chưa mọc trứng nữa.” Lục Phi nói với vẻ khinh thường: “Mau cút đi cho ông, chứ bằng không sau khi xuống núi Tử Long sẽ xử đẹp mày, đồ con hoang!”

Lục Phi vừa mới nói xong, Lâm Ẩn đã cử động.

Bốp!

Lâm Ấn giáng một nắm đấm vào mặt Lục Phi, khiến cho hắn ta phun máu ngay tại chỗ, vài cái răng rơi lông lốc trên mặt đất, gương mặt hắn ta lộ ra vẻ bất ngờ.

Hai người đàn ông trung niên còn lại vẫn đang kinh ngạc, Lâm Ẩn lại bay vút lên không trung, đá bọn chúng xoay ba trăm sáu mươi độ, ngã chúi đầu xuống mặt đất, lỗ mũi xịt máu, vài cái răng gãy rụng.

“Mày! Mày dám đánh tụi tao à cái đồ con hoang? Mày dám đánh người trên núi Tử Long ư?” Lục Phi vừa kinh ngạc vừa tức giận, gương mặt đong đầy nét sợ hãi, bởi vì răng của hắn ta rụng mất, miệng bê bết máu, lúc nói chuyện cảm thấy như có gió lùa vào trong.

Cái tên Tề Ẩn này điên rồi hay sao? Dám đánh người trên núi Tử Long, chỉ tội danh này thôi đã đủ để kéo anh ra ngoài xử bắn rồi!

“Xong đời mày rồi! Đồ con hoang, mày phải ngồi tù cho đến chết, hoặc là chờ bị xử bắn đi!” Lục Phi tức giận rống lên.

Bốp bốp!

Lâm Ẩn xông đến giáng vài cái tát, ba người đám Lục Phi bị đánh đến nỗi choáng váng, hoa cả mắt, đầu óc kêu ong ong.

“Thích nói năng mất dạy chứ gì?” Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

Sau khi dứt lời, Lâm Ẩn lại xông đến nắm tóc Lục Phi, anh kéo đầu Lục Phi lên, chọc hai ngón tay vào trong cổ họng hắn ta.

Sau khi bị anh nhổ, hai cái răng của hắn ta lại văng ra ngoài.

“Ối! Á!”

Lục Phi gào thảm như heo bị chọc tiết, hắn ta trừng to mắt nhìn hai cái răng của mình bị nhổ đi, đau đến nỗi toàn thân co rút, mồm miệng đầy máu.

“Á! Mày! Đồ ma quỷ!”

Hai người đàn ông trung niên kia sợ đến nỗi run lẩy bẩy, người thanh niên trước mắt toát ra sát khí, đúng là một tên đại ma đầu, khí thế đáng sợ quá đi mất!

“Dám chửi thêm một câu đồ con hoang nữa, tao sẽ rút lưỡi bọn bây.” Lâm Ẩn lạnh lùng nói. Ba người nhóm Lục Phi sợ đến nỗi chảy lỏng tỏng ướt quần.

“Mày, mày, mày, sao mày dám.” Gương mặt Lục Phi tràn trề vẻ đau đớn, dù gì anh ta cũng không tin, chẳng ngờ cái tên Tề Ẩn này lại hung ác đến như vậy?

Lẽ nào anh ta không biết núi Tử Long là một nơi như thế nào ư?

“Xảy ra chuyện gì ở đây thế?”

Vào lúc này, một nhân viên vũ trang của tổ chức bảo vệ an ninh bước đến.

Trên vai có đeo quân hàm thiếu tá, hắn chính là người đội trưởng đã chào hỏi Lâm Ẩn trước cửa.

Người đội trưởng này không chỉ là đội trưởng đội vũ trang, mà còn kiêm luôn chức quản lý của khu hồi sức, đang đi tuần ở dưới lầu, đột nhiên nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn biết Lâm Ẩn vào khu hồi sức, vội vàng xua đội viên đi, một mình vào đây thăm dò tình hình, để tránh chọc giận anh sếp lớn này.

“Oái, đội trưởng đội vũ trang đến rồi! Đội trưởng, có kẻ dám ra tay đánh người ở đây! Anh mau bắt giữ nó đi!” Lục Phi vội vàng bò về phía đội trưởng, gương mặt toát ra vẻ vui mừng như thể nhìn thấy vị cứu tinh.

Bọn họ không dám ở đây một mình với tên đại ma đầu Lâm Ẩn này, ai mà biết trong nháy mắt sẽ chuyện gì sẽ xảy ra, ở lại thêm một giây thôi, đến tính mạng cũng khó giữ.

“Sao thế?” Đội trưởng hỏi.

“Đội trưởng, anh phải giúp chúng tôi đấy! Tôi chỉ chửi nó có một câu đồ con hoang thôi, nó đã bẻ răng của tôi luôn rồi, răng của tôi không còn nữa!” Lục Phi nức nở, đường đường là đàn ông đàn ang, bây giờ lại ôm đùi đột trưởng khóc rống, gương mặt giàn giụa nước mắt.

Sắc mặt đội trưởng sa sầm.

“Đội trưởng đã lên cơn tức giận, thằng khốn mày chết chắc rồi, chuẩn bị dựa cột đi!” Lục Phi nhìn mặt đội trưởng để đoán ý hắn, thấy gương mặt đội trưởng sa sầm, trong lòng tin chắc rằng hôm nay mình sẽ báo thù thành công.

Đội trưởng của núi Tử Long là người như thế nào? Lai lịch thần bí, không ai biết được tên của hắn, chỉ gọi hắn là đội trưởng.

Là người quản lý của nhà điều dưỡng, kiêm chức đội trưởng đội vũ trang, mặc dù chỉ đến quâm hàm thiếu tá, nhưng đây là một chức vị đặc biệt, đến thiếu tướng cũng không lớn bằng!

Đội trưởng lấy máy điều khiển màu bạc trông hết sức tiên tiến từ trong túi áo ra, rồi bấm nút.

Sau đó, tất cả camera và những tia hồng ngoại quét đến quét lui trong tòa biệt thự hồi sức đều bị tắt đi.

“Đội trưởng, anh, anh định làm gì thế?” Lục Phi ngạc nhiên hỏi.

Bốp!

Đội trưởng Lục giáng một cái tát lên mặt Lục Phi, khiến hắn ta văng xa ra mười mấy mét, thiếu tá này khỏe đến kinh người.

Đội trưởng tiếp tục nhìn sang phía hai người đàn ông trung niên, tung hai đấm bôm bốp vào mặt bọn chúng, răng chúng đều rụng sạch, hắn không hề nương tay, đánh còn ác hơn cả Lâm Ẩn.

Sau khi đánh xong, đội trưởng lạnh lùng nhìn ba người chung nhóm Lục Phi.

“Dám mắng chửi trưởng quan Lâm à? Chúng bây muốn chết đúng không?”

Câu nói ấy giống như sấm sét nổ đùng trong đầu ba người cùng nhóm với Lục Phi, gương mặt bọn họ trở nên trắng bệch trong tích tắc, gương mặt toát ra vẻ kinh ngạc.

Nói đùa kiểu gì thế? Cái tên đại ma đầu này lại là cấp trên của đội trưởng ư? Anh ta mới có bao nhiêu tuổi đâu?

Chuyện gì thế này?

Ba người phe Lục Phi đều sững sờ, đội trưởng của núi Tử Long lại đánh bọn họ trên núi Tử Long?

“Đội, đội trưởng, anh đang nói gì vậy? Anh ta là sếp của anh à?” Lục Phi ngạc nhiên.

Đội trưởng xông đến túm Lục Phi lên, quật mạnh vào trường, một tiếng ầm thật lớn vang lên, may mà bức tường này làm từ vật liệu đặc biệt, đến đạn cũng không thể bắn xuyên quan, chứ bằng không với sức mạnh của đội trưởng, bức tường xi măng bình thường đã vỡ nát.

Sau đó, Lục Phi bị đánh bầm dập như con chó chết, rồi bị đội trưởng lôi về một cách tàn bạo.

Lục Phi thoi thóp hơi tàn, thè lưỡi thở dốc như con chó, không còn cái răng nào, mặt mũi của hắn ta trông hết sức buồn cười.

“Á á! Sao mày lại có thể chỉ huy đội trưởng đội vũ trang ở đây?” Lục Phi suy sụp tinh thần, gương mặt toát ra vẻ sợ hãi.

Lâm Ẩn nhìn đội trưởng, nói: “Tôi không hy vọng sau này có bất cứ ai đến quấy rầy cụ Tề.”

“Dạ! Thưa trưởng quan!” Đội trưởng giơ tay chào, eo thẳng tắp: “Tôi đã không làm tròn nhiệm vụ! Đảm bảo sẽ không có lần sau!”

Lâm Ẩn khẽ gật đầu, quay người đi vào phòng hồi sức của Tề Vấn Đỉnh - ông nội mình.

Chỉ còn ba người đám Lục Phi nằm sõng soài trên mặt đất, há hốc miệng vì sợ hãi, để lộ ra hàm trống không, chẳng có cái răng nào, nom rất đỗi khôi hài.

Đội trưởng giáng mạnh ba cái tát liền, tiếng bôm bốp vang lên, đánh bọn họ ngã nhào xuống đất cùng lúc, cơ thể run lẩy bẩy, đến tận bây giờ vẫn còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, cảm giác như thể mình đang nằm mơ vậy

Sao lại thế được! Đội trưởng đánh chúng ta! Còn gọi tên oắt vắt mũi chưa sạch đó là sếp nữa?

Bọn họ cảm thấy thế giới quan của mình đã vỡ vụn.

Đội trưởng bóp chặt cổ họng Lục Phi, gằn giọng nói: “Tôi cảnh cáo cậu, nếu sau này cậu dám bén mảng đến núi Tử Long nữa thì tôi sẽ bắn chết cậu ngay tại chỗ!”

“Ối! Em không dám đến nữa, không dám đến nữa đâu.” Lục Phi dập đầu như giã tỏi, sợ hãi muốn chết, ngọn núi này giống như vùng đất trong cơn ác mộng, làm sao hắn ta dám đến đây lần nữa?

“Nếu như dám hé lộ một chút gì về chuyện xảy ra trên núi Tử Long trong ngày hôm nay, không chỉ có rụng hàm răng của bọn mày bị rụng sđâu.” Đột trưởng lạnh lùng nói.

“Dạ! Dạ! Thưa đội trưởng, bọn em sẽ không dám hé lộ gì cho mọi người hết.” Lục Phi luôn miệng xin tha, chủ động quỳ trên mặt đất van nài, hai kẻ còn lại cũng quỳ sụp trên nền đất, van nài một cách điên cuồng.

Hắn là đội trưởng trên núi Tử Long, chứ không phải là đội trưởng đội bảo vệ trong tiểu khu tầm thường nào đó.

Nếu như bị đội trưởng ghim, góc tối trong gia tài mấy tỷ bạc của gia đình mình bị lật tẩy ra thì sao? Bản thân mình chết thế nào cũng không biết.

“Vậy thì cút đi!”

Đội trưởng sút Lục Phi văng đi, chụm ba người nằm rũ rượi như chó chết ở dưới đất lại, kéo ra ngoài bằng một tay, lôi bọn họ rời khỏi khu hồi sức.

Ở phía bên kia, Lâm Ẩn đi vào trong phòng hồi sức, nhìn ông cụ đầu óc trắng xóa hôn mê trên giường bệnh, vẻ mặt anh có vẻ phức tạp. Anh lấy một chiếc hộp bạc từ trong túi ra, rút vài cây kim châm có độ dài không đều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.