Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 716: Chương 716: Mưa gió sắp đến




Sâu trong dãy núi Thuơng Châu, núi Lang Gia bị che khuất bởi mây mù.

Đột nhiên có tiếng rống lên đầy tức giận bên trong căn biệt thự hơi hướm cổ xưa.

“Các người nói cái gì! Tiếu Nhi chết rồi à?”.

Lâm Huyền Minh ngồi ở ghế bành trong căn biệt thự, gương mặt toát ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt đong đầy vẻ thương xót.

Trưởng lão Từ và trưởng lão Lưu e dè đứng ở bên cạnh, cơ thể bọn họ run rẩy, nhìn nhị trưởng lão với vẻ sợ hãi và tức giận.

“Làm gì có đạo lý này, thật sự làm gì có đạo lý này!”, Lâm Huyền Minh tức giận đạp vỡ chiếc bàn gỗ ở trước mặt, ông ta tức giận quay đầu nhìn hai trưởng lão: “Tại sao các người không ngăn cản Lâm Ẩn lại? Có phải muốn phản bội hay không?”.

“Nhị trưởng lão, chúng tôi đã ngăn rồi nhưng mà lại ngăn không nổi, chúng tôi vốn không ngờ rằng cậu ta sẽ giết cậu Tiếu”, trưởng lão Lưu đanh giọng lại.

“Không ngăn nổi? Ghê gớm thật nhỉ. Bây giờ tôi sẽ đi bắt Lâm Ẩn, đối chất nơi công đường. Không, tôi phải giết quách cậu ta đi!”.

Lâm Huyền Minh nổi giận lôi đình.

“Tôi đã dày công bồi dưỡng Tiếu Nhi mười mấy năm trời mà cứ bị cậu ta giết như thế à. Tôi muốn chém Lâm Ẩn thành ngàn vạn mảnh mới thỏa được cơn hận trong lòng!”.

Chắc chắn cái chết của Lâm Tiếu là tin dữ với nhị trưởng lão.

Lâm Tiếu không những là nhân tài kiệt xuất có khả năng đứng đầu bảng Thiên, mà hắn ta còn là người đại diện của nhị trưởng lão.

Lâm Tiếu vừa chết đi, Lâm Huyền Minh ông ta không còn ai có thể dùng để tranh vị trí người thừa kế với đại trưởng lão nữa.

Kế hoạch ông ta dày công sắp xếp suốt mười mấy năm đều bị hủy trong tay Lâm Ẩn!

Trong lúc nhất thời, đòn đả kích nặng nề như thế này khiến cho ông lớn trong giới võ đạo như Lâm Huyền Minh cũng không chịu nổi.

“Nhị trưởng lão bớt giận! Anh là nhị trưởng lão, làm sao có thể hạ thấp thân phận của mình để đi đuổi giết Lâm Ẩn kia chứ. Cậu Tiếu chết rồi, vốn dĩ kế hoạch đã hỗn loạn, bây giờ đại trưởng lão lại lợi chuyện này để đạt được mục đích của mình, nếu như anh mà manh động thì e rằng ông ta sẽ tấn công vào chỗ yếu”, trưởng lão Lưu khổ sở khuyên can.

“Đừng quan tâm đến anh cả nữa, khỏi phải nói là không màng đến thân phận, cho dù tôi không cần cái mặt già này hay cụ bà phạt nặng tôi, cụ ông mà có xuất quan cũng sẽ không nhúng tay vào nổi đâu. Bây giờ Lâm Ẩn ở chỗ nào, hai chú triệu tập người cho tôi, bây giờ tôi phải ra tay giết chết cậu ta”.

“Tôi không tin Lâm Ẩn cũng có thể khống chế được tôi!”.

Lâm Huyền Minh tức giận mà nói, ông ta gần như rống lên.

Trưởng lão Lưu và trưởng lão Từ câm như thóc, biết rằng cái chết của cậu Tiếu đã làm cho ông ta mất bình tĩnh.

“Nghe nói Tần Hằng Nguyệt đã đi đón Lâm Ẩn lên núi Lang Gia. Cụ bà đã chuẩn bị đón cậu ta rồi”, trưởng lão Lâm nghiêm mặt lại.

“Được rồi, thế thì giết cậu ta trên đường đi”, Lâm Huyền Minh đanh giọng mà nói: “Hai chú đi báo cho Tần Hằng Nguyệt để hỏi coi cậu ta đến đâu rồi”.

“Thế! Làm thế không được đâu, nhị trưởng lão”, trưởng lão Lưu khổ sở khuyên can: “Sợ là anh vừa bước chân ra khỏi cánh cửa này thì đại trưởng lão đã thăm dò được rồi, ông ta sẽ lên kế sách ứng phó ngay tức thì, cho dù anh giết được Lâm Ẩn thì cuối cùng người được lợi vẫn là đại trưởng lão mà thôi”.

Nghe thấy thế, gương mặt Lâm Huyền Minh sa sầm, ông ta nhìn ra ngoài khung cửa sổ với ánh mắt tối tăm, tức giận đến nỗi chòm râu cũng run rẩy.

“Hơn nữa, đại trưởng lão, Lâm Ẩn thật sự không đơn giản như những gì chúng ta tưởng tượng khi trước đâu!”, trưởng lão Lưu nghiêm mặt mà nói: “Người mà cậu ta mang đến ngày hôm qua khá là mạnh mẽ, còn có một cao thủ tên là Tư Không Phú của Giang Bắc nữa”.

“Tôi đã điều tra được vài tin tức rồi, Tư Không Phú ở Giang Bắc ấy là người của Long phủ”.

“Tư Không Phú ở Giang Bắc? Người của Long phủ?”, sắc mặt Lâm Huyền Minh sầm xuống, ánh mắt ông ta lộ ra vẻ kiêng dè: “Tối qua hôm là ông ta ngăn cản hai chú à?”.

Trưởng lão Lưu nói: “Đúng thế, ông ta đúng là người đã cản tôi và anh Từ, chúng tôi khôn tài nào nhúng tay vào cuộc quyết đấu của cậu Tiếu và Lâm Ẩn được”.

“Hơn nữa nếu như tôi đoán không nhầm, những tay cao thủ được Tư Không Phú dắt theo ngày hôm qua là Thanh Long Vệ trong thủ đô”.

“Nhị trưởng lão, chúng ta tính sai rồi. Bây giờ Lâm Ẩn đang phát triển rực rỡ như mặt trời ban trưa trong thủ đô, làm sao không có thế lực mạnh mẽ nào chống lưng cho cậu ta được?”.

“Thủ đô là nơi Thanh Long Vương trông chừng! Chắc chắn sau lưng Lâm Ẩn có Thanh Long trong thủ đô đấy”.

“Thanh Long!”

Xì!

Lâm Huyền Minh hít sâu một hơi khí lạnh, ông ta nhắm chặt mắt lại.

Ông ta cảm thấy miệng mình đắng chát.

Lâm Huyền Minh biết Thanh Long và Tư Không Phú là ai, thậm chí hồi đó ông ta từng gặp mặt Thanh Long.

Thanh Long và Tư Không Phú là hai cao thủ mà đến nhị trưởng lão của nhà họ Lâm như ông ta cũng không đánh bại được.

Ông ta không ngờ rằng thế lực sau lưng Lâm Ẩn lại mạnh mẽ đến nhường này!

“Không ngờ tên súc sinh Lâm Ẩn lại được thần Phật ấy che chở cho! Làm tôi tức chết đi được”, Lâm Huyền Minh gắt gỏng, ông ta siết chặt hai nắm tay.

“Thảo nào, thảo nào anh cả lại không làm gì hết, ông ta chỉ trơ mắt ra nhìn Lâm Ẩn ngồi vào vị trí người thừa kế chứ không phản đối gì cả”, Lâm Huyền Minh lạnh giọng mà nói: “E là anh cả đã biết hai người sau lưng Lâm Ẩn từ lâu rồi, trông ngóng tôi đâm đầu vào họng súng cho toác đầu chảy máu, để anh ta đứng sau lưng hưởng lợi”.

“Vừa nhớ đến gương mặt của anh cả trong hội trưởng lão là tôi khó lòng kềm chế cơn tức giận được”.

“Nhị trưởng lão, vào lúc này chúng ta phải xử sự bình tĩnh mới phải. E làm phải tính kế lâu dài để trả thù cho cái chết của cậu Tiếu. Tôi đề nghị anh có thể nói chuyện này lại với người ở tỉnh Hoàng Hải kia”, trưởng lão Lưu đề nghị.

“Đương nhiên tôi sẽ báo cho Hoàng Long ở Hoàng Hải biết học trò của ông ấy đã chết rồi. Cái chết của hắn ta còn liên quan đến kẻ thù của ông ấy. Hoàng Long dù không bực mình, thì chẳng lẽ không cần mặt mũi nữa sao?”, Lâm Huyền Minh đanh mặt mà nói.

“Năm ấy người dưới trướng Hoàng Long đã hại chết đứa con trai duy nhất của Tư Không Phú. Vốn dĩ Tư Không Phú là một kẻ mưu mô xảo quyệt, chỉ sợ là vừa đến Thương Châu đã nhắm vào Tiếu Nhi! Lâm Ẩn dám giết Tiếu Nhi, chắc chắn có phần của ông ta”, Lâm Huyền Minh lạnh giọng mà nói: “Nếu như tôi biết ông ta có quan hệ với Lâm Ẩn thì đã không để cho Tiếu Nhi ra mặt rồi! Đáng hận đáng buồn thật!”.

“Không những phải giết Lâm Ẩn, ở Thương Châu, tôi còn phải tìm ông ta để báo món nợ này cho rõ ràng!”, Lâm Huyền Minh nói với ánh mắt nham hiểm độc ác.

“Hôm nay Lâm Ẩn sẽ lên núi Lang Gia đúng không? Được lắm, tôi không đi tìm cậu ta nữa. Các người mời ông Trầm Phong đến đây, tôi có việc muốn thương lượng với lão!”.

“Vâng!”, trưởng lão Lưu gật đầu hiểu ý, biết rằng nhị trưởng lão đã bình tĩnh trở lại, muốn làm như thế nào.



Một hướng khác, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt ngồi đằng sau xe, Tần Hằng Nguyệt đích thân cầm lái, đưa hai người họ lên dãy núi Thương Châu dài đằng đẵng.

Dãy núi Thương Châu vốn là khu rừng cổ nguyên sinh lâu đời, còn là khu vực bảo hộ thiên nhiên, thưa thớt bóng người.

“Cậu Lâm, hôm qua cậu đã gây ra chuyện lớn rồi đấy. Tôi sợ đến mức cả đêm không ngủ nổi này”, Tần Hằng Nguyệt than thở.

“Cái chết của cậu Tiếu đã khiến khắp nơi hỗn loạn, sáng nay cụ bà đã mở cuộc họp trưởng lão, trưởng lão ở các nhánh đều tỏ thái độ nghiền ngẫm cân nhắc”.

“Thái độ của cụ bà như thế nào?”, Lâm Ẩn hỏi hờ hững.

“Còn chưa biết chắc, trước giờ cụ bà đều không thể hiện buồn vui ra ngoài mặt”, Tần Hằng Nguyệt nghiêm mặt mà nói: “Trước giờ cụ bà luôn xem trọng cậu Tiếu. Sợ là sẽ phạt nặng cậu Ẩn đấy”.

Lâm Ẩn nói hờ hững: “Thế trưởng lão Tần nghĩ rằng hôm nay tôi phải làm sao?”.

“Ha ha”, Tần Hằng Nguyệt bật cười: “Cậu Lâm Ẩn đúng là không phải người bình thường. Lá gan của cậu lớn thật. Nếu như là tôi thì đã lên máy bay rời khỏi Thương Châu ngay trong hôm nay rồi, làm gì còn dám lên núi Lang Gia đâu chứ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.