Lâm Ẩn mỉm cười, anh không nói gì nhiều.
“Cậu Lâm Ẩn, tôi chỉ có thể nhắc nhở cậu một câu thôi, nhị trưởng lão và đại trưởng lão đều ở trên núi Lang Gia, nhị trưởng lão thích tranh hơn thua với người khác, nhưng nếu so sánh hai người bọn họ với nhau, đại trưởng lão luôn im ắng kia còn đáng sợ hơn nhiều”, Tần Hằng Nguyệt nói.
“Lần này đại trưởng lão và cậu cả từ Kí Châu thắng lợi trở về, nghe nói là vì kiếm được lợi ích khổng lồ cho nhà họ Lâm, uy vọng của ông ta đang lừng lẫy trong gia tộc, cậu Ẩn không thể xem nhẹ được đâu”.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu rồi nói: “Cảm ơn trưởng lão Tần đã chỉ dạy”.
Trưởng lão Tần cũng gật đầu, ông ta tập trung lái xe.
Nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc xe đi sâu vào trong núi Thương Châu, chạy qua những ngọn núi xanh um tùm bóng cây.
Cuối cùng mới dùng dưới chân ngọn núi xanh sừng sững.
Ba người Lâm Ẩn đi xuống xe.
Đứng ở nơi này phóng mắt nhìn ra xa có thể thấy đỉnh núi cheo leo trên cao, hàng cây lớn xanh biếc mọc trên thân núi hiểm trở, con đường dẫn vào trong núi sâu bị mây mù che kín.
Thế núi rộng lớn, ắt có cảnh đẹp bạt ngàn.
“Núi Lang Gia…”, Lâm Ẩn lẩm bẩm, ánh mắt anh nhìn mãi về phía xa xôi.
Vượt ra khỏi cõi trần là cảm nhận đầu tiên mà nơi này mang lại cho anh.
Dường như không nằm ở nhân gian, không nhiễm khói bụi cuộc đời, nghiễm nhiên trở thành chốn thế ngoại đào nguyên.
“Cậu Lâm Ẩn, đến đây thì phải đi bộ lên núi, mời cậu đi theo tôi”, trưởng lão Tần nghiêm mặt mà nói.
Lâm Ẩn nhìn Kỳ Mạt ở bên cạnh mình, cô đang đang đảo mắt nhìn dáo dác xung quanh.
“Đi thôi, Kỳ Mạt”.
Rồi sau đó, bọn họ đi bộ lên trên núi, bước vào vùng được phủ kín bởi mây mù.
Con đường núi ngoằn nghèo trắc trở, sau khi đi vào trong núi lại phải bước qua vài cây cầu treo bằng dây xích đáng sợ lơ lửng giữa vách đá.
Thậm chí Trương Kỳ Mạt còn sợ hãi đến nỗi không dám qua cầu, phải để cho Lâm Ẩn bế cô qua.
Không biết đã đi qua bao nhiêu con đường trong khoảng thời gian nửa tiếng.
Đi suốt một quãng đường vào nơi xa thẳm trong mây mù, không biết nơi đây là nơi nào, đến điện thoại mang theo bên mình cũng không có tín hiệu.
Có thể nói ràng, nếu như không phải võ công của Lâm Ẩn và Tần Hằng Nguyệt hơn người, cho dù người bình thường có biết đường trên núi Lang Gia thì sợ rằng cũng không vào đây nổi.
Trong lòng Lâm Ẩn biết rằng, đại đa số thế lực trong giới lánh đời đều cách biệt với trần thế, huống hồ chi gia tộc đứng đầu trong giới lánh đời như nhà họ Lâm đây.
Núi Lang Gia là một vùng đất quý giá cách biệt với trần thế.
“Cậu Lâm Ẩn, cô Trương, đến nơi rồi”.
Tần Hằng Nguyệt cất tiếng nói.
Vào lúc này, ba người họ đã đi lên đỉnh núi cao, phóng mắt nhìn ra xa có thể thấy những dãy cung điện trắng đứng liền kề nhau, nhìn rất đỗi tráng lệ, trong số đó còn có một tòa lầu cao vút tinh thế mang phong cách cổ xưa, nom như thể đã có lịch sử lâu đời.
Khiến cho người tác lập tức cảm thấy ngẩn ngơ như được bước vào trong Hoàng cung thời cổ đại.
Bốn phương tám hướng đều được bao phủ bởi mây trắng, ba người bọn họ như thể đứng giữa biển mây, có thể nhìn thấy loáng thoáng núi xanh nước biếc, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Một tấm bảng đầy khí thế được dựng lên trước tòa cung điện.
Nhà họ Lâm ở Lang Gia!
Bốn chữ lớn cứng cáp như rồng bay phượng múa!
Bên dưới tấm bảng, những thanh niên mặc sườn xám nam xếp hàng đón bọn họ, gương mặt ai ấy cũng có vẻ rất nghiêm túc.
Lâm Ẩn dẫn Trương Kỳ Mạt đi vào trong.
Trương Kỳ Mạt ngập ngừng muốn nói lại thôi, cô nhìn dáo dác bốn phía như thể rất ngạc nhiên, muốn hỏi Lâm Ẩn gì đó.
Dù gì cô chỉ là người bình thường, trước giờ chưa từng tiếp xúc với gia tộc lánh đời. Sau khi đến núi Lang Gia, cô không khỏi cảm thán một phen.
Những thanh niên mặc sườn xám nam không nói gì, chỉ nghiêm mặt dẫn đường đằng trước.
Bọn họ đến trước một tòa lầu mang hơi hướm cổ xưa.
“Cậu Lâm Ẩn, ông ngoại Huyền Diệp của cậu đang đợi cậu trong lầu đấy, cậu ôn lại chuyện cũ với ông ấy trước đi, đợi đến cụ bà gọi cậu vào gặp mặt thì tôi sẽ dẫn cậu sang sảnh chính”, Tần Hằng Nguyệt nghiêm mặt mà nói.
“Anh Huyền Diệp, cháu ngoại Lâm Ẩn của anh đến rồi đây!”.
Tần Hằng Nguyệt gọi với vào trong lầu, rồi sau đó, ông ta giơ tay ra hiệu cho Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh dẫn Trương Kỳ Mạt đi vào trong cái sân mang phong cách cổ.
Trong sân có bày sẵn chiếc bàn đá, một ông lão mặc áo luyện võ trắng đang chậm rãi uống trà.
Vào giây phút Lâm Ẩn dẫn Trương Kỳ Mạt đi vào trong, gương mặt ông ấy hơi thay đổi, ông ấy nhìn ngắm Lâm Ẩn một hồi lâu.
“Cháu là Ẩn Nhi à?”, giọng nói của ông lão run run, ông ấy nói với vẻ kích động.
Lâm Ẩn nhìn ông lão ấy, cũng thấy hơi xao động, anh hỏi thử: “Ông ngoại Huyền Diệp?”.
“Đúng, đúng thế”, Lâm Huyền Diệp mỉm cười gật đầu.
Lâm Ẩn cũng quan sát ông ngoại Lâm Huyền Diệp một lát, diện mạo của ông ấy có vài nét giống với mẹ mình, nhất là ánh mắt hiền hậu ấy.
Trông Lâm Huyền Diệp có vẻ rất chất phác, làn da ngả vàng, hai tay đều nổi nốt chay, trông giống hệt như một ông nông dân làm vườn bình thường vậy.
“Đây là vợ của cháu Ẩn Nhi, Trương Kỳ Mạt à?”, Lâm Huyền Diệp nhìn Trương Kỳ Mạt rồi thắc mắc.
“Cháu chào ông ngoại”, Trương Kỳ Mạt chào hỏi một cách lễ phép.
“Tốt, tốt, đến là tốt”, Lâm Huyền Diệp mừng rỡ gật đầu.
“Ngồi đi, các cháu đều ngồi đi”.
Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt ngồi xuống ghế đá ở hai bên Lâm Huyền Diệp.
Lâm Huyền Diệp lấy chiếc vòng ngọc trắng khắc phượng hoàng từ trong lòng ra, đặt nó vào tay Trương Kỳ Mạt rồi nói: “Ông ngoại không có món quà quý hiếm gì, cháu nhận cái này đi, đây cũng là thứ mà bà ngoại cháu đeo lúc cưới ông, xem như là truyền thống của nhà ta đấy”.
Trương Kỳ Mạt nhận lấy chiếc vòng rồi đáp: “Cháu cảm ơn ông ngoại”.
“Tốt, tốt lắm”, gương mặt Lâm Huyền Diệp toát ra vẻ vui mừng: “Có thể gặp được Ẩn Nhi và cháu dâu thì đời này của ông ngoại đã đủ lắm rồi”.
Lâm Ẩn cũng hiểu tấm lòng của ông ngoại, dù gì ông ấy cũng chỉ có một cô con gái là mẹ mình là thôi, bà ấy lại bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu, ông ngoại cũng bị nhà họ Lâm phạt nặng, bị giam cầm trong một thành phố nhỏ nào đó ở Thương Châu, không nói đến việc gạt đi thân phận người nhà họ Lâm và cao thủ trong giới lánh đời, ông ta chỉ là ông lão bơ vơ khốn khó mà thôi.
Lâm Ẩn nhìn chiếc vòng ngọc trắng khắc phượng hoàng trên tay Kỳ Mạt, đột nhiên anh nhớ ra chuyện gì, ánh mắt chợt thay đổi.
“Ông ngoại, ông?”, Lâm Ẩn thắc mắc.
Lâm Huyền Diệp bật cười rồi nói: “Ẩn Nhi, ông đã nghe kể về một vài chuyện liên quan đến cháu, chắc hẳn mấy năm nay cháu gặp được nên duyên rồi gầy dựng nên chút danh tiếng. Cháu cũng nhận ra nó đúng không? Đây là vòng ngọc Lăng Tiêu, bà ngoại của cháu được gả đến đây từ Lăng Tiêu, đây là thứ bà ấy đã để lại trước lúc ra đi đấy”.
“Đây là di nguyện của bà ngoại cháu, nói là nếu như có duyên gặp con trai của Thục Cầm thì giao nó lại cho cháu, bà ngoại muốn tặng chiếc vòng cho cháu dâu tương lai của mình”.
“Nhưng, thế”, Lâm Ẩn muốn nói lại thôi, anh vốn không hề muốn để cho Kỳ Mạt nhận chiếc vòng này, nhưng nó lại là di nguyện của bà ngoại, cũng không tiện từ chối.
Đây không phải là vòng ngọc bình thường mà là vòng ngọc “Lăng Tiêu” đại diện cho thân phận và địa vị.
Lăng Tiêu hay còn mang tên điện Lăng Tiêu là một thế lực lớn khác trong giới lánh đời, vào thời kỳ đỉnh cao, bọn họ gần như đuổi theo Long phủ sát nút.
Một phủ có hai điện, bốn môn sáu gia tộc.
Câu này là để chỉ mười thế lực đầu tiên trong giới lánh đời Long Quốc, có thể thấy địa vị quan trọng của điện Lăng Tiêu.
Kỳ Mạt nhận lấy chiếc vòng ngọc thì sẽ dính líu đến Lăng Tiêu.
Dù gì trước giờ giới lánh đời luôn có nhân ắt có quả, quan trọng chuyện thừa kế.
“Ẩn Nhi, cháu đừng nghĩ nhiều nữa. Bây giờ cháu đã là người thừa kế mà cụ bà khăng khăng lựa chọn, vào thời khắc mấu chốt, ông ngoại không có căn cơ gì trong nhà họ Lâm. Lăng Tiêu là nhà mẹ của bà ngoại cháu, còn vương được chút tình thân”.
“Nếu như cháu không cần đến sự trợ giúp của Lăng Tiêu, Kỳ Mạt đeo chiếc vòng ngọc này thì những kẻ xấu không dám đến gần con bé, cháu cũng có thể yên tâm làm việc”.
Lâm Huyền Diệp mỉm cười rồi nói với anh, dường như ông ấy đã đoán ra được suy nghĩ của Lâm Ẩn.