Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 188: Chương 188: Ngôi sao lớn mà anh cũng không biết à




Trong quảng trường điện ảnh ở khu thành cũ.

Nơi này cũng nằm trong phạm vi khai phá dự án thành Thế Giới của tập đoàn Hải Dương, đồng thời cũng là khu vực trọng điểm về phim ảnh nổi tiếng ở tỉnh Đông Hải.

Ngoại trừ quảng trường xa hoa thích hợp để mở concert và rạp chiếu phim lớn, nơi này vẫn còn giữ được kiến trúc cổ trên vài con đường.

Năm nào cũng có không ít khách du lịch đến đây, cùng các đoàn làm phim đến quay, đã gầy dựng được chút tiếng trăm trong Long Quốc.

Lần khai phá dự án thành Thế Giới này, quảng trường điện ảnh cũng là khu trọng điểm, trước mắt khu vực này thuộc về quyền sở hữu của nhà họ Vương.

Hai mươi phút sau, chiếc Bugatti Veyron của Vương Hồng Lăng dừng trước quảng trường điện ảnh, mấy người Lâm Ẩn đều xuống xe.

Bây giờ quảng trường điện ảnh vô cùng náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập, nhiều chiếc xe thể thao sang trọng, cùng với vài chiếc xe chuyên dụng của đoàn làm phim đang đậu ở đây, kiến trúc xung quanh đều đang thi công lại.

Người dân thành phố Thanh Vân đều biết, khu thành cũ là vùng kinh doanh trọng yếu mới của thành phố mình, bởi vậy nơi này náo nhiệt hơn trước kia nhiều, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

“Lâm Ẩn, thế nào? Quảng trường điện ảnh này có giá trị khai phá rất cao đấy, cũng rất được chào đón trong giới phim ảnh, nếu như trang trí lại, tương lai như thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được.” Vương Hồng Lăng cười nói, dường như rất đỗi tự hào.

Đây là một trong những điều kiện trao đổi quan trọng trong mối hợp tác giữa cô ta và tập đoàn Hải Dương.

“Cũng được.” Lâm Ẩn khẽ gật đầu.

“Ôi, Hồng Lăng, cậu bàn chuyện phim ảnh với anh ta làm gì? Anh ta có hiểu nổi không?” Tiêu Huyên nói năng một cách sỗ sàng, cô ta rất ghét điệu bộ giả vờ giả vịt của Lâm Ẩnh, rõ ràng chỉ là đồ vô dụng ăn bám mà còn làm ra dáng như mình giỏi giang lắm vậy.

“Được rồi, đừng nói nữa, đi thôi, đi đến con đường cổ xem xem, có một đoàn làm phim đang quay truyền hình gần đây đó.” Vương Hồng Lăng nói, rồi bước qua đó.

Lâm Ẩn im lặng đi theo sau lưng, bọn họ nhanh chóng đến một con đường dài theo hơi hướm cổ xưa, trên con đường ấy đều là những kiến trúc cổ, có một nhóm nam nữ mặc đồ cổ trang đang quay cảnh tình cảm, còn có vài nhân viên chuyên nghiệp giơ máy quay phim.

Gần đây bộ phim cổ trang này vẫn còn chưa lên sóng mà đã quảng bá rình rang trên mạng xã hội, độ hot vô cùng cao. Thỉnh thoảng Lâm Ẩn cũng nghe Trương Kỳ Mạt nhắc đến, dù gì thì anh cũng không mấy khi lên mạng, cũng chẳng quan tâm đến những chuyện này.

“Hồng Lăng, tớ quen với đạo diễn Hồ trong đoàn làm phim này đó. Cậu có từng nghe tới chưa?” Tiêu Huyên nói một cách đắc ý: “Lát nữa tớ gọi đạo diễn sang nói chuyện, để cho cái tên nhà quê nào đó được mở mang tầm mắt.”

Vương Hồng Lăng nhìn Tiêu Huyên, rồi cười cười quay sang nhìn Lâm Ẩn, cũng không nói nhiều. Cô ta muốn xem xem, Lâm Ẩn có thể nhịn đến lúc nào.

Vừa khéo có Tiêu Huyên, thiên kim trong gia đình tài phiệt ở nước ngoài dập bớt khí thế hung hăng của Lâm Ẩn, để cho anh ta hiểu rằng, không có sự giúp đỡ của mình thì anh ta chẳng là cái thá gì cả.

“Ồ? Quen biết với một đạo diễn cổ trang, thì không phải nhà quê nữa à?” Lâm Ẩn hỏi với vẻ hứng thú.

Tiêu Huyên cười giễu, rồi cất tiếng nói: “Nói anh nhà quê mà anh còn không tin? Anh đau lòng rồi chứ gì? Cảm thấy mất mặt trước Hồng Lăng rồi chứ gì? Bất tài thì nhận bất tài, còn cần người khác chứng minh cho anh coi à?”

“Hồng Lăng, cậu có thấy chưa, cái tên Lâm Ẩn này không được tích sự gì cả.” Tiêu Huyên thừa thế nói tiếp, vẻ mặt lộ ra vẻ chê bai: “Tớ bảo mình quen với đạo diễn là nói sự thật mà thôi, đối với bọn mình thì đây chỉ là chuyện nhỏ. Anh ta lại cảm thấy tớ đang khoe khoang, thực chất là do sự tự ti về cái nghèo của anh ta đang tác oai tác quái!”

“Loại người có địa vị kém xa bọn mình như anh ta, làm gì có tư cách đi ra ngoài chơi với bọn mình kia chứ? Vậy mà cậu còn nể mặt anh ta nữa?”

Vương Hồng Lăng cười cười, đôi mắt híp lại, cô ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ đùa bỡn.

Lâm Ẩn lắc lắc đầu, trong mắt loại người như Tiêu Huyên, ngoại trừ so sánh cũng chỉ có so sánh mà thôi, chỉ mong tất thảy mọi người đều biết cô ta quen biết nhiều đến mức nào, tài giỏi đến ra sao.

Chuyện này làm anh nhớ đến lời nói nhảm nhí của một tác giả người nước ngoài, mỗi hành vi, cử chỉ của người ở giai cấp cao, đều sẽ bị người nghèo hiểu lầm thành khoe khoang, tự cho mình hơn người, trên thực tế chỉ vì sự tự ti của những người vô dụng tác oai tác quái mà thôi.

Nói hay thật, đã vẽ nên được tư tưởng buồn nôn của lối sống tư sản.

“Cô Tiêu, chào cô, sao hôm nay cô lại có thời gian rảnh rỗi ghé thăm quảng trường điện ảnh thế?”

Vào lúc này, một thanh niên ăn mặc thời trang bước đến, anh ta mỉm cười nhìn Tiêu Huyên.

“Ha, anh Hồ à, hôm nay em vừa khéo tới quảng trường điện ảnh chơi với bạn.” Ánh mắt Tiêu Huyên sáng rực, cô ta cười nói.

“Hồng Lăng, người này thì chắc tớ không cần phải giới thiệu với cậu đâu nhỉ? Ngôi sao lớn nổi đình nổi đám trong giới phim ảnh dạo gần đây, Hồ Kim Vượng!” Gương mặt Tiêu Huyên toát ra vẻ tự hào, bắt đầu giới thiệu với Vương Hồng Lăng.

Hồ Kim Vượng đã nổi tiếng đến mức người người nhà nhà đều biết, gần như không có người trẻ tuổi nào là không biết anh ta cả.

Lần trước Hồ Kim Vượng mở concert bên nước M, cô ta đã quen biết với anh ta trong buổi tiệc của giới doanh nhân.

“Ồ, chào anh, anh Hồ.” Vương Hồng Lăng nói với gương mặt bình tĩnh.

Hồ Kim Vượng mỉm cười, nom có vẻ dè dặt, khẽ gật đầu.

“Thế nào? Tên nhà quê như anh sững sờ luôn rồi chứ gì? Có phải cảm thấy ngôi sao lớn xuất hiện trước mặt mình, là chuyện hết sức kinh ngạc không?” Tiêu Huyên nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt khinh thường, ánh mắt toát lên vẻ kiêu ngạo.

Gương mặt Lâm Ẩn chẳng khác gì mọi khi, anh nhìn Hồ Kim Vượng.

Tiêu Huyên nhìn Lâm Ẩn chăm chú với vẻ mặt bỡn cợt: “Ồ, nhìn điệu bộ của anh kìa, không biết chứ gì? Đến ngôi sao lớn mà cũng không biết? Hay là sợ mất mặt, nên giả vờ chưa từng nghe đến tên tuổi của anh ấy?”

Tiêu Huyên nhìn Lâm Ẩn với vẻ đắc ý, cảm thấy trong lòng rất thoải mái, quen biết ngôi sao lớn thì sẽ nở mày nở mặt lắm.

“Anh Hồ, khó khăn lắm chúng ta mới gặp nhau ở Long Quốc một lần, hay là chụp chung một tấm hình làm kỷ niệm nhé.” Tiêu Huyên đề nghị, cô ta nhìn Lâm Ẩn, rồi đưa điện thoại của mình cho anh: “Anh xê ra đi, giúp ba người tụi tôi chụp hình, đây mới là chuyện anh nên làm.”

“Hồng Lăng, tớ không nói gì sai chứ? Anh ta ăn bám cậu, thì ra ngoài phải biết làm chút chuyện chứ.” Tiêu Huyên nói với vẻ mặt kiêu ngạo.

Lâm Ẩn nhìn Hồ Kim Vượng, rồi lạnh lùng hỏi: “Muốn tôi chụp hình giúp anh à?”

Vầng trán Hồ Kim Vượng nhễ nhại mồ hôi, ánh mắt trở nên hoang mang, anh ta nhìn Lâm Ẩn như nhìn bố ruột của mình, nụ cười nịnh nọt nở trên gương mặt.

“Không! Tôi không dám làm phiền sếp Lâm.” Hồ Kim Vượng vội vàng nói.

“Sếp Lâm? Anh Hồ? Anh quen với tên ăn bám này hả?” Tiêu Huyên nhíu mày thật chặt, nhìn Hồ Kim Vượng với vẻ khó chịu.

Hồ Kim Vượng hoảng hốt bất an, sắc mặt trắng bệch. Lâm Ẩn là một tên ăn bám à? Đây là người dùng một câu nói thôi cũng có thể thay đổi vận mệnh của anh ta!

“Cô Tiêu, cô là con gái, xin cô tự trọng một chút, tôi với cô đâu có thân thiết gì với nhau.” Hồ Kim Vượng lạnh lùng nhìn Tiêu Huyên: “Tôi cảnh cáo cô, đừng tùy tiện tỏ ra thân thiết với tôi!”

Anh ta biết thân phận của Tiêu Huyên, cô ta có chút huyết thống với tập đoàn Tiêu thị ở nước M, trên thực tế chỉ xuất thân từ một gia đình tinh anh mà thôi, đến chủ tịch Tưởng của tập đoàn Đông Hải còn kém xa, chứ đừng nói đến sếp Lâm!

“Anh nói cái gì đó?” Gương mặt Tiêu Huyên đỏ gay, cô ta ngạc nhiên nhìn Hồ Kim Vượng, sao anh ta lại không nể mặt cô một chút nào vậy? Lần này mất thể diện quá.

“Tôi có nói gì cũng không liên quan đến cô, xin cô để ý hình tượng của mình.” Hồ Kim Vượng nói thẳng thừng, rồi quay sang nhìn Lâm Ẩn với vẻ xum xuê nịnh nọt: “Sếp Lâm, cậu đến quảng trường điện ảnh chơi à? Tôi tương đối quen thuộc nơi này, có cần tôi dẫn đường cho cậu không? Có gì dặn dò thì cậu cứ nói là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.