Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 189: Chương 189: Người không phận sự miễn vào




“Không cần anh dẫn đường.” Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

“Vâng, vâng ạ, vậy chúc sếp Lâm chơi ở quảng trường điện ảnh vui vẻ, có chuyện gì thì có thể dặn dò tôi bất kỳ lúc nào.” Hồ Kim Vượng cười cười, nói với anh bằng vẻ mặt hết sức căng thẩng.

Anh ta không dám đắc tội với những người như Lâm Ẩn một chút nào. Trước kia vì một câu nói của sếp Lâm, con đường phát triển trong tương lai của anh ta bị cắt đứt, lần này lại bị Tiêu Huyên lôi ra làm tấm bia, lỡ khiến sếp Lâm không vui, thế không cần phải làm ngôi sao hay thần tượng gì nữa...

“Chuyện gì thế này? Anh Hồ, anh có ý gì?” Tiêu Huyên hỏi với giọng bất ngờ, gương mặt cô ta đỏ bừng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Thái độ của Hồ Kim Vượng làm cô ta sững sờ, hoàn toàn không hiểu nổi, vì sao một ngôi sao lớn như Hồ Kim Vượng, mà lại tỏ ra cung kính với tên Lâm Ẩn vô dụng này chứ?

Phải biết rằng, Hồ Kim Vượng đã biết về gia thế của cô ta lúc còn ở nước M, nhưng lại không khách sáo với mình, mà lại đi xum xoe nịnh nọt cái tên Lâm Ẩn vô dụng này à?

Đúng là chẳng còn lẽ phải nữa!

“Tôi có ý gì hả?” Hồ Kim Vượng hừ lạnh: “Cô Tiêu, tôi đã nói từ lâu rồi, tôi và cô không thân thiết vì nhau.”

“Anh Hồ, tôi không hiểu nổi, sao anh tỏ ra cung kính với Lâm Ẩn, mà lại hung hăng với tôi như thế, có phải anh nhầm lẫn ở đâu rồi không? Lâm Ẩn là chỉ một kẻ ăn bám mà thôi!” Tiêu Huyên nói, cô ta không cam tâm chút nào, phải hỏi cho ra lẽ mới chịu thôi.

Gương mặt Hồ Kim Vượng lộ ra vẻ căng thẳng, sợ phải dính líu vào cái cô Tiêu Huyên ngu ngốc này, không ngờ cô ta không biết sống chết đi đắc tội với sếp Lâm? Nếu như bị sếp Lâm hiểu lầm thì mình cũng phải chịu tội chung.

“Tôi trịnh trọng cảnh cáo cô, cô Tiêu, nếu như cô còn quấn lấy tôi nữa, tôi sẽ gọi vệ sĩ riêng của mình đến, mời cô ra khỏi quảng trường điện ảnh ngay đấy!” Hồ Kim Vượng đanh giọng nói.

Đúng thật là, Phật ngay trước mặt còn không biết đường quỳ, sếp Lâm cứ như một vị thần, không ngờ lại dám nói anh là đồ ăn bám? Mắt mù rồi à?

Đương nhiên, anh ta cũng không dám chủ động nói về thân phận và gốc gác của sếp Lâm, chủ tịch Tưởng đã cảnh cáo anh ta từ lâu rồi, nếu như dám nói lung tung về sếp Lâm, thì sẽ xảy ra chuyện!

“Sếp Lâm, cậu chơi thong thả, tôi phải đi trước đây, cậu thấy thế có được không?”

Hồ Kim Vượng không hề quan tâm đến gương mặt sững sờ của Tiêu Huyên, anh ta nở nụ cười nịnh nọt, nhìn Lâm Ẩn

“Anh đi đi.” Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

“Dạ! Sếp Lâm! Tôi đi trước đây!”

Hồ Kim Vượng thầm thở phào trong lòng, nếu như đã trút được gánh nặng, chỉ e mình sẽ bị vướng phải phiền phức gì Tiêu Huyên.

“Sao anh quen với anh Hồ vậy? Chuyện gì thế này?” Tiêu Huyên nhìn Lâm Ẩn chăm chú, gương mặt sa sầm.

Lâm Ẩn cười nói: “Hình như ngôi sao mà cô quen, lại không quen với cô.”

“Anh!” Sắc mặt Tiêu Huyên đỏ bầm như gan heo, cô ta xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ cho xong.

Cô ta không sao hiểu nổi, tại sao người nào có gốc gác đều nể mặt tên Lâm Ẩn vô dụng này chứ?

Tại sao Lâm Ẩn còn có oai hơn cả cô ta?

“Anh đừng có đắc ý, chẳng qua anh chỉ ỷ vào thế lực của Hồng Lăng ở thành phố Thanh Vân mà thôi! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ vạch trần bản chất của tên vô dụng như anh! Đợi đến khi Hồng Lăng đá anh, thì anh không còn là cái thá gì nữa!” Tiêu Huyên tức giận nói: “Chắc chắn anh họ của tôi sẽ tìm anh tính sổ!”

Rồi sau đó, Tiêu Huyên tức giận giậm chân bỏ đi, không ở lại với Lâm Ẩn và Hồng Lăng nữa.

Vương Hồng Lăng nhìn theo bóng lưng Lâm Ẩn, nở nụ cười đùa bỡn: “Lâm Ẩn, anh nhìn kìa, anh làm một cô gái tức giận bỏ đi rồi.”

Lâm Ẩn nói với giọng lạnh nhạt: “Cô ta chủ động kiếm chuyện với tôi, hình như tôi chưa kịp làm gì đâu nhỉ?”

Vương Hồng Lăng nhìn Lâm Ẩn, rồi nói: “Tôi không ngờ luôn đấy, đến ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí như Hồ Kim Vượng mà anh cũng quen biết à? Xem ra anh quen biết rộng thật.”

“Nhưng mà, Tiêu Huyên chỉ giở trò hờn dỗi của đám con gái thôi, còn anh họ của cô ấy không phải người bình thường đâu, nếu như thật sự đến kiếm chuyện với anh, xem anh giải quyết như thế nào.” Vương Hồng Lăng nói.

Lâm Ẩn đáp: “Anh họ của Tiêu Huyên muốn theo đuổi cô, đây là chuyện của cô mới đúng chứ.”

“Hừ!” Vương Hồng Lăng hừ lạnh: “Sao hả? Bây giờ anh biết hối hận rồi à? Tôi còn nghĩ anh không sợ trời, không sợ đất kia đấy. Vừa nghe đến cổ đông của tập đoàn Latinh, lá gan đã nhỏ lại rồi.”

Lâm Ẩn nhìn Vương Hồng Lăng, rồi nói: “Cô đừng có giở trò tính toán vặt, đổ vỏ cho người khác.”

“Ha ha, đổ vỏ cho người khác? Người ta còn chưa đến mà anh đã sợ hãi đến như vậy rồi à? Anh có còn là Lâm Ẩn mà tôi quen nữa không đấy?” Vương Hồng Lăng nói với vẻ mặt đùa bỡn, dường như cô ta chỉ sợ việc không được xé to: “Tôi thật sự rất tò mò, nếu như Tiêu Trang đến tìm anh, anh định làm gì?”

Lâm Ẩn cười lạnh, anh không biết Vương Hồng Lăng và tập đoàn Tiêu thị của nước M có quan hệ gì với nhau, cũng không có hứng thú tìm hiểu. Suy nghĩ của Vương Hồng Lăng khác hẳn những cô gái bình thường khác.

“Nếu như anh ta đến tìm tôi, đương nhiên tôi sẽ xử lý anh ta.” Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp.

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn quay người đi ra con đường cổ, định đi xem xem khu vực trọng điểm của phim ảnh xây dựng đến đâu rồi, dù gì đây cũng là chuỗi cung ứng dưới quyền của mình.

“Đợi tôi một lát, Lâm Ẩn, anh đi đâu đấy?” Vương Hồng Lăng thấy Lâm Ẩn quay người đi, bèn vội vàng gọi anh lại, chạy theo sau lưng anh.

Lâm Ẩn lại không hề quan tâm đến Vương Hồng Lăng đang đuổi theo mình, anh chậm rãi bước ra đầu con đường cổ.

Bấy giờ trên con đường cổ có một đoàn phim đang quay, hình là là cảnh ở quán rượu nhà trọ gì đấy.

“Xinh anh dừng bước! Nơi này đang quay phim.”

Lâm Ẩn vừa định đi vào con đường dài này để khảo sát thử, một cô gái trẻ trung mặc vest, gương mặt nghiêm túc cản anh lại.

“Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến đoàn làm phim mấy người, chỉ vào xem con đường này thôi.” Lâm Ẩn nghiêm mặt nói.

“Xin lỗi, người không phận sự không được vào.” Cô gái ấy nói bằng giọng điệu hết sức nghiêm khắc.

“Người không phận sự?” Lâm Ẩn nhìn cô gái mặc vest, trông cô ta kiêu ngạo vô cùng.

“Để tôi tự giới thiệu, tôi là Dương Lệ, người quản lý dự án khu vực trọng điểm về phim ảnh trong thành Thế Giới này. Đây là nơi tập đoàn Hải Dương của chúng tôi khai phá, tôi có quyền ngăn anh lại.” Dương Lệ nói với vẻ khó chịu: “Anh mau đi đi, anh không có tư cách vào đây.”

“Vậy phải làm sao mới có tư cách đây?” Lâm Ẩnh cảm thấy hứng thú, anh bèn hỏi lại cô ta.

Tổ quản lý dự án à? Đây chẳng phải là dự án thành Thế Giới mà mình đề ra à, bên dưới còn xây phòng làm việc nữa?

“Sao anh nói nhiều thế? Nói anh không có tư cách, nghĩa là anh không có tư cách, còn rề rà ở đây làm gì? Mau đi đi.” Dương Lệ nói sỗ sàng, cô ta không còn kiên nhẫn nữa, vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Lâm Ẩn là biết ngay người này nghèo rớt mồng tơi, nên lười chẳng muốn nói chuyện.

Lâm Ẩn hỏi: “Lãnh đạo công ty của cô dạy cô đối xử với khách bằng thái độ này à?”

“Anh lớn miệng thật, lãnh đạo công ty tôi dạy tôi thế nào thì liên quan gì đến anh?” Dương Lệ tức giận nói: “Vừa nhìn đã biết ngay anh là hạng vô dụng nghèo túng đến hóng hớt rồi, muốn quay lén nữ diễn viên chứ gì? Coi chừng tôi gọi bảo vệ ra tóm cổ anh đấy, đồ hay dòm ngó!”

Vào lúc này, Vương Hồng Lăng cười thầm rồi đi đến, nhìn Dương Lệ.

“Cô Vương! chào cô, cô đến đây chơi ạ?” Dương Lệ nhận ra Vương Hồng Lăng, bèn vội vàng đổi sắc mặt.

“Đúng vậy, sẵn tiện đường nên qua tổ làm phim của mọi người xem xem.” Vương Hồng Lăng gật đầu một cách thận trọng.

“Cô Vương, tôi thay mặt tổ quản lý dự án khu vực trọng điểm về phim ảnh của Thành Thế Giới, chào mừng cô ghé thăm.” Dương Lệ nói với vẻ nịnh nọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.