Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 823: Chương 823: Người cản tôi, chết!




Phía sau biệt thự nhà họ Sở truyền đến tiếng giao đấu vô cùng kịch liệt, Lâm Ẩn biến sắc, vội lao về phía đó.

Long Thành thấy vậy cũng biến sắc, hô lớn:

“Mau ngăn cậu ta lại, chỉ cần đợi sư phụ tôi bắt được lão già họ Sở kia, Lâm Ẩn mặc cho các người xử lý!”.

Mấy cao thủ bảng Thiên mãi không ra tay liếc mắt nhìn nhau, ngăn trước Lâm Ẩn, chỉ cần Lâm Ẩn hơi khác thường, bọn họ sẽ cùng ra tay!

Mục Thanh Viễn ánh mắt nặng nề, người tập võ mặc áo dài xanh kia là cao thủ đứng thứ hai của nhà họ Cao, đã sắp lên tới đỉnh bảng Thiên, sức mạnh của một đấm đủ để nghiền nát một chiếc xe bọc thép.

Một đấm dốc hết sức lực của người tập võ mặc áo dài xanh, cho dù là lão ta cũng phải ứng phó cẩn thận, nhưng Lâm Ẩn chỉ ra một đòn tùy tiện đã đánh chết ông ta.

Hơn nữa trông dáng vẻ thành thạo của anh, có thể một đòn ấy không phải toàn bộ thực lực. Người này thật sự rất đáng sợ, nếu không phải đã lựa chọn làm kẻ địch của Lâm Ẩn, lão ta đương nhiên sẽ xoay người rời đi.

Nghĩ vậy, Mục Thanh Viễn thở dài một tiếng, chắp tay nói với Lâm Ẩn: “Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao! Thực lực của cậu Ẩn mạnh mẽ, ngay cả tôi đối mặt với cậu cũng không chắc có thể thắng. Hôm nay làm kẻ địch của cậu Ẩn là quyết định của một mình tôi, nếu tôi bỏ mạng, xin cậu Ẩn không giận cá chém thớt với Thất Tinh Đường”.

Mục Thanh Viễn vừa dứt lời, xung quanh liền trở nên xôn xao, đường đường Mục Thanh Viễn lại thừa nhận không bằng Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn nhìn Mục Thanh Viễn, lạnh nhạt nói: “Đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy, bây giờ ông cút về Thất Tinh Đường, tôi sẽ tha cho ông một mạng!”.

“Mục Thanh Viễn, chỉ cần ông ngăn cản Lâm Ẩn được mười phút, đợi sư phụ tôi tới đây ra tay, Lâm Ẩn nhất định phải chết!”, Long Thành dùng một chiêu đánh lui trưởng lão nhà họ Lâm, hét lớn.

“Mục Thanh Viễn xin lĩnh giáo cao chiêu của cậu Ẩn!”.

Mục Thanh Viễn giậm chân một cái, liền xuất hiện ở cách Lâm Ẩn ba thước, lão ta lấy chân phải làm trung tâm, giậm nát sàn nhà đá xanh, từng mảng sàn nhà bắn tung lên.

Trong điện bụi mù nổi lên bốn phía, từng mảnh sàn nhà đá xanh phóng lên cao, mà Mục Thanh Viễn liên tục tung đấm xuống sàn nhà.

Sàn nhà bị vỡ vụn thành từng cục đá, giống như viên đạn bắn ra, đang lao nhanh về phía Lâm Ẩn. Những viên đá đó mang theo sức mạng nội công Mục Thanh Viễn khổ luyện hơn bốn mươi năm, cho dù là sắt thép cũng sẽ bị đâm thủng lỗ chỗ.

“Không biết điều!”.

Lâm Ẩn tùy tiện vung tay đã đánh nát những viên đá đang lao đến đó. Cánh tay thon dài của anh tựa như được làm từ một trăm loại thép tinh luyện, bị đá đập phải cũng không để lại chút dấu vết nào.

Mục Thanh Viễn không hề thay đổi sắc mặt, cơ thể không ngừng biến ảo, bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau Lâm Ẩn. Sau lưng lão ta xuất hiện một cơn sóng khí cuồn cuộn, ngưng tụ lại thành hai bàn tay rất lớn, lao thẳng về phía Lâm Ẩn.

Hai chường này hoàn toàn được ngưng tụ từ nội công ở trong cơ thể của Mục Thanh Viễn. Nội công của lão ta mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi, có thể rời khỏi cơ thể mấy trượng, còn cứng rắn hơn cả sắt thép. Cho dù một chiếc xe bọc thép có ở đây thì cũng bị một chưởng trời giáng này đập nát.

“Đùng!”.

Âm thanh như tiếng chuông đồng trống to truyền đến, giống như một người khổng lồ dốc hết sức vung chùy gõ lên chuông lớn. Một đợt sóng âm vô hình lấy Lâm Ẩn và Mục Thanh Viễn làm trung tâm, lan tỏa ra xung quanh.

Đám người Thượng Quan Phi, Trần Thiên Hoa đứng gần Lâm Ẩn và Mục Thanh Viên vội vàng che lỗi tai, lui về phía sau.

“Thế nào?”.

“Là anh Mục thắng sao?”.

Mọi người đều dùng ánh mắt trông mong nhìn trong sân, hồi hộp mong được biết kết quả.

Hai vị trưởng lão nhà họ Lâm và đám người Long Thành cũng vội vàng thu tay lại, nhìn vào trong sân tràn ngập bụi mù.

“Sao có thể?”.

Long Thành sợ hãi kêu lên.

Mà hai vị trưởng lão nhà họ Lâm lại mỉm cười.

Bụi mù dần dần tan đi, chỉ thấy Lâm Ẩn vẫn đứng sừng sững ở đó, mà Mục Thanh Viễn đã nằm trên mặt đất, không còn động đậy.

Người xem cuộc chiến hít vào một hơi, Mục Thanh Viễn thành danh nhiều năm, thậm chí có thể chạy thoát khỏi tay cao thủ phía trên bảng Thiên, thế mà lại chết trong tay một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi.

“Chạy thôi!”.

Long Thành hô to một tiếng, cơ thể giống như một con chim lớn, lao ra khỏi phòng tiệc.

Những người khác thấy thế cũng theo sát phía sau, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lâm Ẩn có thực lực mạnh mẽ như vậy, bọn họ căn bản không phải là đối thủ.

Long Thành lên tiếng nhắc nhở cũng không phải vì cảnh cáo bọn họ, mà chỉ hi vọng bọn họ có thể phân tán sự chú ý của Lâm Ẩn, để ông ta tranh thủ một đường sống mà thôi.

Hai vị trưởng lão nhà họ Lâm bước ra định đuổi theo những người chạy trốn. Những kẻ này muốn giết người thừa kế của nhà họ Lâm ở Lang Gia, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?.

“Để tôi!”.

Lâm Ẩn nhìn những người chạy trốn, lạnh nhạt nói.

Hai vị trưởng lão nghe vậy thì dừng bước.

“Vù!”.

Lâm Ẩn bước về phía trước một bước, ngón tay khép lại thành kiếm, từ tay bắn ra một thanh kiếm bằng nội công màu trắng, giống như rút dao chém nước, đột nhiên chém về phía những người đang chạy trốn.

Sóng khí màu trắng hình thành thanh kiếm quét tới, chạm phải là chết, mắc vào là bị thương, cả bàn ghế, đồ dùng trong nhà, bình hoa bị quét qua dường như đều bị chặt ngang thành hai đoạn.

Còn Long Hiên và Cao Thiên Lâm chạy chậm bị chém thành hai khúc.

Người tham gia vây đánh Lâm Ẩn cơ bản đều là cao thủ bảng Thiên, cũng chỉ có hai kẻ này kém cỏi nhất, cho nên chết sớm nhất.

Long Thành thấy con trai chết thảm, không những bước chân không dừng lại, mà tốc độ lại còn nhanh hơn mấy phần.

“Chạy sao?”.

Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm lao nhanh hơn ba trượng, anh múa thanh kiếm bằng nội công hơn mười mét, trong nháy mắt những cao thủ bảng Thiên đang chạy trốn bị chém thành hai khúc.

Mấy cao thủ bảng Thiên đứt lìa thành hai thân, theo quán tính nên nửa người trên bay ra cửa phòng tiệc mới kêu thảm thiết mà chết.

Chỉ có Long Thành chạy trốn đầu tiên, nên chạy ra được bên ngoài phòng tiệc.

Ông ta định phóng xuống chân núi, lại phát hiện bóng dáng Lâm Ẩn xuất hiện ngay trên con đường phải đi qua khi xuống núi.

“Ngưng nội kình thành vũ khí, Lâm Ẩn đã ở phía trên bảng Thiên rồi!”.

Long Thành ép bản thân bình tĩnh lại, nói: “Lâm Ẩn, sư phụ tôi là Bạch Long Vương của Long phủ, bây giờ cậu trốn còn kịp, nếu dám giết tôi, sư phụ tôi sẽ không tha cho cậu!”.

“Sư phụ tôi chính là kẻ mạnh có thể giao đấu với cụ ông nhà họ Lâm, Lâm Kình Thương!”.

“Vậy thì sao?”.

Lâm Ẩn nói xong, không khí nứt toạc, một thanh kiếm từ nội công bỗng lao tới, chém luôn cơ thể Long Thành thành hai nửa.

Lâm Ẩn cũng không quay đầu lại, vội vàng lao về phía giao đấu bên trong biệt thự nhà họ Sở.

Mọi người tham gia bữa tiệc trố mắt nhìn nhau.

Lâm Ẩn thế mà lại là kẻ mạnh phía trên bảng Thiên, tin tức này nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ chấn động toàn bộ giới lánh đời. Nhà họ Lâm có hai vị cao thủ phía trên bảng Thiên, hơn nữa Lâm Kình Thương còn được gọi là một trong những người mạnh nhất trong lớp cao thủ phía trên bảng Thiên.

Lâm Ẩn trẻ như vậy đã có thành tựu phía trên bảng Thiên, địa vị của nhà họ Lâm trong giới lánh đời là không thể rung chuyển nổi.

Lâm Ẩn nhảy lên mấy cái, chạy về nơi Sở Tế Thương và Trần Tùng Dương đang giao đấu. Lúc này cuộc chiến đã sắp tới hồi kết, Sở Tế Thương đã bị thương chồng chất, nội trong mười chiêu nữa sẽ thua.

“Sở Tế Thương, mau giao thứ phủ quân tiền nhiệm để lại cho tôi, tôi sẽ để cho ông được toàn thây!”.

Trần Tùng Dương như đang tản bộ trong sân vắng, một chưởng đánh vào ngực Sở Tế Thương, căn bản không thèm để ý đến Lâm Ẩn đang chạy tới.

“Phụt!”.

Sở Tế Thương phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lui lại hơn mười mét, dựa vào một gốc cổ thụ mới ổn định, Sở Tế Thương cười cười, nói:

“Trần Tùng Dương, thứ kia là phủ quân tiền nhiệm để lại cho người thừa kế của ông ấy, tôi đưa ông dám nhận sao?”.

“Ha!”.

Trần Tùng Dương cười nhạo một tiếng, nói: “Hạng người như phủ quân tiền nhiệm, Lâm Kình Thương chỉ là ỷ vào tu luyện trước tôi hai mươi năm nên mới có thể cưỡi lên đầu tôi. Bây giờ tôi và Lâm Kình Thương, phủ quân tiền nhiệm ai mạnh ai yếu vẫn còn chưa biết đâu!”.

“Thứ ông ấy để lại tại sao tôi không dám lấy?”.

Nói xong, Trần Tùng Dương quay đầu nhìn về phía Lâm Ẩn, nói: “Nhưng mà Lâm Ẩn cậu còn nhỏ tuổi như vậy đã bước lên phía trên bảng Thiên, tôi không bằng, Lâm Kình Thương cũng không bằng cậu!”.

“Nếu có thời gian, cậu chưa chắc đã không thể đuổi kịp tôi và Lâm Kình Thương”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.