Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 824: Chương 824: Trận chiến võ thuật đỉnh cao




“Lâm Ẩn, cậu mau đi tìm Sở Sở, Sở Sở sẽ đưa cậu đi lấy thứ sư phụ cậu để lại!”, ánh mắt Sở Tế Thương lộ ra vẻ lo lắng.

“Tôi sẽ ngăn cản lão lại, cậu đi trước đi!”.

Lâm Ẩn là học trò của bạn chi giao, cũng là ân nhân của cụ ấy. Hôm nay, nếu để Lâm Ẩn chết ở đây, sau này xuống nơi chín suối, cụ ấy cũng không còn mặt mũi nào đi gặp phủ chủ tiền nhiệm.

“Ha!”.

Trần Tùng Dương cười khinh thường, nói: “Sở Tế Thương, nếu không phải vì thứ phủ chủ tiền nhiệm để lại, ngay cả mười chiêu của tôi ông cũng không thể tiếp nổi, ông dựa vào cái gì để ngăn tôi lại?”.

“Hiện giờ thực lực của cậu cũng chỉ miễn cưỡng mới có thể chiến đấu với cao thủ phía trên bảng Thiên, lấy tính mạng của cậu tôi chỉ cần ba chiêu”.

“Nhưng mà khiến tôi không ngờ tới chính là Lâm Ẩn cậu lại là người thừa kế của phủ quân tiền nhiệm. Nếu ông ấy không mất tích, tôi có thể còn phải gọi cậu một tiếng phủ quân, đáng tiếc bây giờ phượng hoàng rụng lông không bằng gà, giờ Long phủ đã nằm trong lòng bàn tay của ngài Cố”.

“Nếu thức thời giao Long Điển Chí Tôn ra đây, tôi sẽ đồng ý tha cho cậu và Sở Tế Thương một mạng!”.

Lâm Ẩn mặt không biểu cảm nhìn Trần Tùng Dương, nói: “Ông cho rằng ai cũng có tư cách xem trộm bí kíp của Long phủ sao?”.

“Cho dù tôi giao cho ông, ông dám nhận sao? Sư phụ của tôi cũng chưa chắc đã mất tích!”.

Long Điển Chí Tôn đã ở trong đầu anh, chỉ cần anh muốn là có thể nói cho Trần Tùng Dương, nhưng Trần Tùng Dương là cái thá gì chứ? Cùng lắm chỉ là kẻ phản bội Long phủ, có tư cách gì xem trộm Long Điển?

“Lâm Ẩn à Lâm Ẩn!”.

Trần Tùng Dương lắc đầu, nói: “Nếu không phải nể mặt phủ quân tiền nhiệm, tôi đã sớm ra tay, hi vọng cậu tự biết điều!”.

Trần Tùng Dương bước ra một bước, cả người hóa thành một cơn gió mạnh khiến người ta sợ hãi, xuất hiện cách Lâm Ẩn mười mét.

Tuy rằng phủ quân tiền nhiệm để lại nhà họ Sở thứ ông ấy muốn, nhưng ông ấy càng muốn Long Điển Chí Tôn hơn, đó chính là thứ dẫn dắt ông ất trong con đường võ thuật.

“Muốn Long Điển Chí Tôn, tới lấy bằng thực lực đi”.

Lâm Ẩn thản nhiên nói.

Trần Tùng Dương cũng không nói chuyện nữa, hừ lạnh một tiếng, nện một quyền về phía Lâm Ẩn.

Ông ấy cũng biết, Lâm Ẩn có thể được phủ quân tiền nhiệm chọn là người thừa kế, đương nhiên sẽ có thiên phú hơn người, chỉ nói suông bằng miệng sẽ không thể thuyết phục được anh, chỉ có thể bắt Lâm Ẩn trước, sau đó dần dần lấy thứ ông ấy muốn.

Hơn nữa, đã mười mấy năm ông ấy chưa đánh một trận ra trò, hi vọng truyền nhân của phủ quân tiền nhiệm đừng làm ông ấy thất vọng!

“Ầm!”.

Nơi Lâm Ẩn đang đứng bị đánh thành một cái hố sâu, mà cơ thể Lâm Ẩn đã xuất hiện trên một tảng đá lớn trong hồ nhân tạo cách đó hàng chục mét.

Hồ nhân tạo này nằm trên sườn núi Vân Lung, đã được nhà họ Sở cải tạo từ mấy đời nay, dài nghìn mét, rộng hàng trăm mét, là nơi nhà họ Sở luyện võ.

“Uỳnh!”.

Trần Tùng Dương bước ra một bước, rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, trong phút chốc, toàn bộ hồ nước nhân tạo hơi rung động.

Cả người Trần Tùng Dương giống như một thanh kiếm sắc bén, lao vút lên, kéo ra một vệt nước trắng xóa dài hàng chục mét trong hồ nhân tạo.

Nó giống như một chiếc thuyền ca nô, phá vỡ mặt hồ, tạo ra một con sóng lớn.

“Ầm!”.

Một tiếng ầm thật lớn vang lên, tảng đá nơi Lâm Ẩn đang đứng đã bị đập nát.

“Không hổ là kẻ mạnh nổi danh đã lâu, quả nhiên thực lực phi phàm!”.

Ánh mắt Lâm Ẩn trở nên nặng nề, Trần Tùng Dương là kẻ địch mạnh nhất anh từng gặp trong cuộc đời này. Chẳng trách ông nội lại đáng giá cao Trần Tùng Dương, hi vọng ba mươi năm sau có cao thủ võ công theo kịp cụ.

Vừa rồi cái va chạm kia của Trần Tùng Dương nhìn thì bình thường, nhưng cao thủ phía trên bảng Thiên bình thường cũng rất khó tránh thoát.

“Ầm ầm ầm” một tiếng, giống như sấm sét nổ vang.

Trong hồ nổi lên một cơn lốc gió xoáy dữ dội, nước trong hồ cuộn trào, sương khói bốc lên mù mịt.

Đứng nhìn từ xa, Sở Tế Thương chỉ thấy hai bóng người xuyên qua nhau như tia chớp, đánh nước hồ cuộn chảy về phía núi rừng, phát ra tiếng động như sấm.

Tốc độ của Trần Tùng Dương tấn công nhanh mạnh như sấm, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, giống như người cá, đuổi theo sát phía sau Lâm Ẩn. Một lần lao tới, mỗi lần ra chiêu đều chấn động như rồng cuộn gió cuốn, cuộn nước hồ dâng lên hàng chục thước.

Áo dài đen của ông ấy không có gió mà tự động bay, quanh cơ thể có khí công ngưng tụ thành thực thể, kẻ mạnh bảng Thiên bình thường chỉ cần dính một tia sẽ lập tức bị xé thành mảnh vụn.

Mà xung quanh cơ thể Lâm Ẩn cũng có khí công màu trắng bảo vệ, tốc độ linh hoạt, lửng lơ mờ hồ, giao đấu với Trần Tùng Dương mấy chục hiệp, lại không hề rơi vào thế yếu.

Cuộc chiến giữa hai người đã không thể tưởng tượng nổi, trong chớp nhoáng, đã đánh mực nước trong hồ nhân tạo giảm xuống gần chục mét.

Ngay cả Sở Tế Thương cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ động tác của hai người, mà hai kẻ mạnh bảng Thiên của nhà họ Sở chạy tới sau lại trợn mắt há hốc mồm, ngay cả hồ nhân tạo cũng không dám tới gần.

Còn ai đang chiếm thế thượng phong, họ thật sự không thể đoán được.

“Lâm Ẩn, cậu quả nhiên không làm tôi thất vọng!”.

Trần Tùng Dương cười ha ha, giang hai tay ra trên không trung như đại bàng tung cách, hai luồng khí công màu trắng ở phía sau ông ấy hình thành một đôi cách. Trần Tùng Dương bay lượn trên không trung, rơi trên mặt nước cách xa hàng chục mét.

Trong chớp nhoáng, một thanh kiếm bằng nội công chém xuống nơi Trần Tùng Dương đang đứng.

“Uỳnh!”.

Chỉ thấy hồ nhân tạo bị thanh kiếm màu trắng của Lâm Ẩn rạch ra, lộ cả nước bùn dưới đáy hồ.

“Hay, hay lắm!”.

Trần Tùng Dương nở nụ cười, lạnh nhạt nói: “Tới cảnh giới như tôi và cậu rồi, cậu chắc cũng biết, phụ nữ chỉ là một bộ xương khô màu hồng, người thân chỉ là trở ngại trên con đường luyện võ, chỉ có không ngừng tiến bộ, leo lên cảnh giới đỉnh cao của võ thuật, mới là tâm nguyện của người luyện võ chúng ta!”.

“Lâm Ẩn, vừa rồi đúng là tôi đã xem thường cậu, cậu đáng để tôi dốc toàn lực ra tay, đợi tôi giết cậu rồi sẽ đi khiêu chiến Lâm Kình Thiên!”.

“Ồ? Nói như vậy, vừa rồi tôi giết đồ đệ của ông, cũng không phải chuyện lớn gì sao?”, Lâm Ẩn đứng trên mặt hồ, thản nhiên nói.

“Ha!”.

Trần Tùng Dương cười khinh thường, nói: “Long Thành tự mình học hành không đến nơi đến chốn, bị cậu giết cũng không thể trách người khác được. Hơn nữa, nó chỉ là đồ đệ của tôi, nó chết thì có liên quan gì tới tôi đâu”.

“Tôi vốn định một năm sau sẽ đi khiêu chiến Lâm Kình Thương, trước khi đi khiêu chiến ông ta, có thể gặp được cao thủ như cậu, để tôi kiểm chứng trình độ võ thuật một chút, thật sự là chuyện may mắn!”.

Uỳnh uỳnh!

Nói xong, Trần Tùng Dương giang đôi cánh bằng khí công sau lưng, chém về phía Lâm Ẩn trên mặt hồ.

Mà nước trong hồ cũng bị khí công của Trần Tùng Dương cuộn lên, chậm rãi dâng lên, tạo thành một con sóng lớn mấy chục trượng, lao về phía Lâm Ẩn.

Con sóng lớn từ hồ nước này hoàn toàn bị cuộn lên từ nội công trong cơ thể của Trần Tùng Dương, nước hồ trở nên cứng rắn hơn sắt thép mấy chục lần. Lúc này cho dù một ngọn núi lớn ở trước mặt cơn sóng này, cũng sẽ bị nó san thành đất bằng.

“Rầm!”.

Lâm Ẩn khép ngón tay thành kiếm, một thanh kiếm bằng nội kình màu trắng lóe lên, chém con sóng do Trần Tùng Dương cuộn lên thành hai nửa.

Con sóng lớn cứng như sắt lại không thể ngăn được một đòn này của Lâm Ẩn.

Cơn sóng thần một lần nữa khiến nước trong lòng hồ vòng qua Lâm Ẩn, chảy về phía hai bên núi rừng.

Nhưng lúc này chiêu thứ hai của Trần Tùng Dương đã lao đến.

Chỉ thấy sau lưng ông ấy như mọc ra một đôi cánh tay thứ ba, trong nháy mắt đánh ra mấy trăm quyền, từng quyền cước vô hình tung hoành giữa núi rừng, lao qua không trung, đánh về phía Lâm Ẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.