Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 941: Chương 941: Phiền phức




“Ông tư, Lâm Ẩn đánh Lê La, nếu như Hiên Viên Long muốn gây phiền phức với Lâm Ẩn thì sao giờ ông? Nếu như Lâm Ẩn đánh Hiên Viên Long thì những người chống lưng cho anh ta có ra tay với Lâm Ẩn không!”.

Vẫn còn chưa đợi Lâm Ẩn lên tiếng, Hiên Viên Tiểu Tuyết đã nói khẽ.

“Tiểu Tuyết, đừng ăn nói lung tung!”.

Nhân Tiên đứng bên cạnh Hiên Viên Vô Địch đảo mắt nhìn xung quanh, ông ta hạ giọng nói với Tiểu Tuyết, ông ta là bố của Hiên Viên Tiểu Tuyết nên hiển nhiên sẽ đứng về phía cô ta, nhưng Hiên Viên Long có uy thế không nhỏ trong gia tộc, rất có thể hắn sẽ là người đứng đầu gia tộc đời tiếp theo, nếu như để những lời này lọt vào tai hắn, không biết sẽ xảy ra chuyện hỗn loạn thế nào nữa.

Hiên Viên Vô Địch cũng nhìn Hiên Viên Tiểu Tuyết với ánh mắt ngạc nhiên, Hiên Viên Long hành xử quá mức ngang ngược, cụ ta cũng biết con cháu trong gia tộc sợ hắn hơn là kính trọng hắn, nhưng không ngờ Hiên Viên Tiểu Tuyết lại cho rằng Hiên Viên Long không phải là đối thủ của Lâm Ẩn, cụ ta thừa nhận Lâm Ẩn có thực lực, thế nhưng vẫn còn kém hơn Hiên Viên Long đôi chút.

Sau khi im lặng trong chốc lát, Hiên Viên Vô Địch nói:

“Nếu như Hiên Viên Long gây phiền phức cho cậu thì tôi sẽ không ra tay, nhưng tôi có thể đảm bảo những người chống lưng cho hắn sẽ không đụng đến cậu”.

“Được!”.

Lâm Ẩn nói hờ hững, mặc dù chưa từng gặp mặt Hiên Viên Long lần nào, nhưng dám chắc một người làm cho cao thủ Địa Tiên cẩn thận đối đãi phải có thế lực không nhỏ, mặc dù anh không nghĩ rằng mình vô địch trong cảnh giới này, nhưng nếu đánh thua thì vẫn có khả năng bỏ chạy.



Sau khi nói chuyện với Hiên Viên Vô Địch một lúc, Lâm Ẩn bèn theo chú Tần rời khỏi nơi này.

Mặc dù đây là nơi ở của nhà họ Hiên Viên, nhưng thường thì chỉ có người trong gia tộc Hiên Viên mới sống ở đây mà thôi, còn những người khác đều ở trong thành nhỏ.

Lúc Lâm Ẩn bước ra, đám người Hiên Viên Bằng đã đi rồi, chỉ còn chú Tần đang đợi ở đó.

Tòa thành nhỏ không hề phồn hoa, cũng chỉ có thời gian trăm năm trôi qua mới trở nên náo nhiệt mà thôi.

Chú Tần đưa Lâm Ẩn đến con đường phồn hoa nhất, ông ấy cười rồi nói:

“Lâm Ẩn, tôi dẫn cậu đi hóng kịch hay, cũng để cho cậu biết đối thủ của mình trong Thiên Vực là ai”.

Bây giờ thái độ của chú Tần với Lâm Ẩn đã hiền hòa hơn nhiều, nếu như Hiên Viên Vô Địch đã thừa nhận Lâm Ẩn thì anh chính là người nhà của mình.

“Ồ? Đi đâu?”.

Lâm Ẩn hỏi khẽ, không phải bây giờ người trong các gia tộc đang tích cực chuẩn bị cho cuộc chiến sao, vẫn còn có thời gian nhàn rỗi để đi dạo khắp nơi à?

“Đăng Thiên Lâu!”.

Chú Tần biết Lâm Ẩn vẫn còn không hiểu một vài chuyện trong bí cảnh Côn Luân, nhưng nghĩ đến việc Lâm Ẩn đi theo cao nhân tu hành trong núi, tuổi tác còn nhỏ mà đã có thực lực như thế này, anh không hiểu biết về thế tục phồn hoa cũng là chuyện bình thường mà thôi.

“Đăng Thiên Lâu cũng được xem như là nơi nổi tiếng nhất gần Thiên Vực, đến vương tộc và hoàng tộc cũng phải nể mặt chủ nhân Đăng Thiên Lâu vài phần, bây giờ chắc hẳn người đến đây đều đã tập trung ở Đăng Thiên Lâu hết rồi, đó là nơi dễ dàng gầy dựng tiếng tăm nhất”.

“Chú nói thế làm tôi cũng cảm thấy hơi hứng thú rồi đấy!”, Lâm Ẩn gật gật đầu.

Đăng Thiên Lâu rất lớn.

Mặc dù mang hơi hướm cổ xưa.

Nhưng vẫn dồi dào khí thế.

Chiếm cứ hết cả một con đường.

Chỉ mỗi cánh cửa chính thôi đã bằng cả quảng trường rộng lớn, có hai mươi hộ vệ đứng canh chừng trước cửa, ai nấy đầu có tu vi Thần cảnh.

Cho dù ở trong bí cảnh Côn Luân, cao thủ Thần cảnh cũng không phải là cải thảo, chẳng qua một vài người đứng đầu của những gia tộc nhỏ cũng chỉ có tu vi Thần cảnh mà thôi, bây giờ kẻ tập võ lên đến Thần cảnh lại đứng gác cửa cho Đăng Thiên Lâu, có thể thấy Đăng Thiên Lâu hùng mạnh đến mức nào.

“Thực lực của Đăng Thiên Lâu có thể so sánh với vương tộc không?”.

Lâm Ẩn thấp giọng hỏi chú Tần, sau mấy ngày nhìn thấy và nghe thấy, chắc chắn vương tộc hoàng tộc là những ông trùm có thế lực lớn mạnh nhất trong bí cảnh Côn Luân, không ngờ lại có một Đăng Thiên Lâu hùng mạnh nhường này dưới mí mắt tám vương tộc và bốn hoàng tộc.

“Chỉ với một mình Đăng Thiên Lâu thì tất nhiên không phải là đối thủ của vương tộc và hoàng tộc, nhưng chắc hẳn Đăng Thiên Lâu có quan hệ với thứ ở dưới Thiên Vực”, chú Tần đảo mắt nhìn xung quanh rồi đáp lại khe khẽ.

Từ sau khi bước vào nhà họ Hiên Viên, tất nhiên ông ấy sẽ biết chuyện mà những gia tộc nhỏ không biết.

“Thế à?”.

Lâm Ẩn trầm ngâm suy nghĩ, anh nảy sinh đôi chút hứng thú.

Chú Tần ở một bên tiếp tục nói: “Bởi vì Đăng Thiên Lâu mạnh mẽ, có thể không nể mặt vương tộc và hoàng tộc nên có rất nhiều cao thủ đều gia nhập vào Đăng Thiên Lâu, với lại trong Đăng Thiên Lâu có nhiều thuốc bí truyền lắm, bọn họ còn hợp tác với các gia tộc lớn nữa”.

“Hơn nữa trong Đăng Thiên Lâu, kẻ tập võ bình thường chỉ có thể ăn cơm ở tầng một, chín tầng trong Đăng Thiên, mỗi khi muốn lên một tầng thì phải vượt qua một bài kiểm tra mới được”.

“Mà bây giờ kẻ mạnh trong thế hệ hệ thanh niên ở bí cảnh Côn Luân đều tụ tập trong Đăng Thiên Lâu, tất nhiên ngồi càng cao, danh tiếng sẽ càng vang dội”.

Chú Tần có hiểu biết đôi chút về Đăng Thiên Lâu.

Ông ấy kể tường tận cho Lâm Ẩn nghe.

Hai người vừa nói vừa bước qua cửa Đăng Thiên Lâu.

“Tần Gia!”.

Tất nhiên tên thủ lĩnh hộ vệ nhận ra chú Tần, gã cười cười rôi dẫn chú Tần và Lâm Ẩn vào trong.

Chú Tần gật đầu với thủ lĩnh hộ vệ rồi mới hỏi: “Bây giờ có bao nhiêu người vào đây rồi?”.

“Khoảng chừng hai ngàn người vào rồi, nhưng bên trong vẫn còn nhiều chỗ lắm”, giọng nói của tên hộ sĩ thủ lĩnh toát ra vẻ ngạo mạn.

Gã để lộ sự hùng mạnh của Đăng Thiên Lâu trong câu nói của mình.

Giống như có thứ khổng lồ tọa lạc ở đây vậy.

“Ồ?”.

Chú Tần cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Hôm nay vắng thế à?”.

Chuyện này hơi kỳ lạ, dù là lúc bình thường, đáng lý ngày nào phải có vài ngàn vị khách kéo lại đây vào giờ này chứ, huống hồ chi bây giờ lại đúng lúc Thiên Vực khởi động, phải nhiều hơn thế này mới đúng.

“Li Mộng tiên tử đến rồi, rất nhiều người chờ đợi đi cùng với Li Mộng tiên tử đấy!”, thủ lĩnh hộ vệ gãi đầu.

“Thảo nào”.

Chú Tần gật gật đầu rồi dẫn Lâm Ẩn đi vào trong Đăng Thiên Lâu.

Mặc dù Li Mộng tiên tử không phải là người trong Vương tộc và Hoàng tộc, nhưng cũng là cao thủ Địa Tiên đỉnh cao, cộng thêm dung nhan của ả xinh đẹp nên được rất nhiều người theo đuổi, ả đến rồi thì tất nhiên sẽ có rất nhiều người đi theo.

Vào lúc này, một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên xộc đến.

“Nhường đường nhường đường!”.

Lúc mới cất lên âm thanh vẫn còn ở đằng xa, khi chữ cuối cùng vừa mới thốt ra, người cất tiếng nói đã đến trước cửa Đăng Thiên Lâu.

Chú Tần chỉ nhìn thấy một thanh niên mặc đồ bình thường đi đến trước mặt hộ vệ.

“Tôi là Hoắc Tân Hiền, học trò trên núi Đại Hoang, là cao thủ đỉnh cao Thần cảnh, các người phải nhớ rõ mặt tôi đấy, sau này tôi sẽ thường ghé đến đây chơi, đến khi ấy đừng hòng cản tôi!”.

“Núi Đại Hoang, chưa từng nghe nhắc đến bao giờ!”.

Thủ lĩnh hộ vệ nhìn Hoắc Tân Hiền với ánh mắt lạnh lùng, mặc dù gã chỉ là thủ lĩnh hộ vệ, nhưng đến người trong vương tộc và hoàng tộc cũng không dám vênh mặt hấn hàm sai khiến gã, một kẻ đến từ góc hẻo lánh nào đấy mà cũng dám gây rối trong Đăng Thiên Lâu à.

“Có lẽ hôm nay anh chưa từng nghe thấy, nhưng kể từ hôm nay về sau chắc chắn tên tuổi của tôi sẽ vang vọng khắp Côn Luân!”.

Hoắc Tân Hiền nhìn thủ lĩnh hộ vệ rồi nói một cách ngạo mạn.

“Đi thôi!”.

Lâm Ẩn lắc lắc đầu, chẳng qua chỉ là một kẻ không biết sống chết là gì, không đáng để anh quan sát. Khí tức trên người Hoắc Tân Hiền rất hỗn loạn, lên xuống phập phồng, rõ ràng hắn ta là một kẻ tập võ vừa mới đột phá đỉnh cao Thần cảnh, còn chưa kịp ổn định cảnh giới của mình, chắc hắn thủ lĩnh hộ vệ Đăng Thiên Lâu mạnh hơn hắn ta, mặc dù tuổi tác của gã hơi lớn, nhưng đã rèn luyện nhiều năm ở đỉnh cao Thần cảnh, chỉ cách Nhân Tiên một bước mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.