Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 942: Chương 942: Trà xanh




“Ừm, đúng là hơi không biết thức thời!”.

Chú Tần cũng lắc đầu theo.

“Hai người tìm chết à!”.

Hoắc Tân Hiền nhìn Lâm Ẩn và chú Tần, sự lạnh lùng trong mắt càng đậm hơn, mặc dù khi nãy ăn nói ngông cuồng nhưng hắn ta lại không dám đánh nhau với hộ vệ.

Mặc dù hắn ta tỏ vẻ trịch thượng nhưng hắn ta cũng biết sự hùng mạnh của Đăng Thiên Lâu, hai người này hoàn toàn không có khí tức của kẻ mạnh, đúng là đối tượng thích hợp cho hắn ta ra oai.

“Bốp!”.

Còn chưa đợi Lâm Ẩn và chú Tần nói chuyện, thủ lĩnh hộ vệ đã ra tay, gã đột ngột tấn công Hoắc Tân Hiền.

Mặc dù Hoắc Tân Hiền phản ứng kịp thời, hắn ta vung nắm đấm cản lại nhưng vẫn bị cú đấm của thủ lĩnh hộ vệ đánh bay ra xa mười mấy mét, máu tươi ứa ra khỏi miệng, hắn ta nhìn thủ lĩnh hộ vệ với ánh mắt đầy sợ hãi.

Hắn ta không ngờ rằng đến thủ lĩnh hộ vệ trong Đăng Thiên Lâu mà cũng có thực lực mạnh mẽ như thế này.

“Nhóc con, dám gây chuyện ở Đăng Thiên Lâu à, xem ra cậu không biết chữ chết viết như thế nào!”.

Thủ lĩnh hộ vệ nhìn Hoắc Tân Hiền rồi nói với giọng lạnh lùng.

Bây giờ không ít người vây lại cửa Đăng Thiên Lâu, rất nhiều người nhìn Hoắc Tân Hiền với ánh mắt mỉa mai, năm nào cũng có nhiều người đến Đăng Thiên Lâu kiếm chuyện như thằng ngốc này, nhưng thường thì kết cục đều không tốt đẹp cho mấy.

“Anh…”.

Hoắc Tân Thiên lại nôn ra một búm máu, gương mặt hắn ta đỏ bừng, lần này hắn ta đến Đăng Thiên Lâu là để gầy dựng danh tiếng, nếu như được vương tộc hay hoàng tộc thu nhận làm khách khanh để bồi dưỡng thì càng tốt.

Chỉ có điều không ngờ hắn ta vừa mới đến cửa Đăng Thiên Lâu đã bị thủ lĩnh hộ vệ dạy dỗ một chặp, làm sao một người trịch thượng như hắn ta chấp nhận nổi chuyện này.

“Thống lĩnh Cố, hay là nể mặt tôi mà tha cho cậu ta một lần đi?”.

Vào lúc này, giọng nói du dương như chim sơn ca vang lên, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần ung dung đi vào trong với hàng trăm người.

“Là Li Mộng tiên tử!”.

“Trời ạ!”.

“Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được Li Mộng tiên tử, lần này không gây dựng được danh tiếng cũng đáng lắm!”.

Cô gái xinh đẹp tuyệt trần ấy vừa xuất hiện, những người đàn ông đang vây quanh cửa Đăng Thiên Lâu đều cảm thấy phấn khởi, một vài cô gái khác đều nhìn Li Mộng tiên tử chăm chú với ánh mắt ghen tị.

“Nếu Li Mộng tiên tử đã mở lời tất nhiên không có vấn đề gì cả!”.

Thống lĩnh Cố nhíu mày lại, thế nhưng gã vẫn đồng ý với ả, Li Mộng tiên tử được lòng rất nhiều người, nếu như gã từ chối thì rất có thể sẽ làm mích lòng những người theo đuổi Li Mộng tiên tử.

“Thế thì phải cảm ơn thống lĩnh Cố rồi!”.

Li Mộng tiên tử mỉm cười, những người xung quanh cũng lần lượt nở nụ cười theo.

Mỗi lần ả quay đầu ngẩng mắt đều toát ra vẻ xinh đẹp tuyệt trần, khí chất xuất chúng.

Bên cạnh ả có một nhóm nam nữ mặc áo trắng, đến đôi vớ cũng trắng như tuyết, không vương một hạt bụi, còn Li Mộng tiên tử lại hơi khác biệt, ả mặc bộ váy rực rỡ sắc màu, những chàng trai cô gái thiếu khói lửa nhân gian làm tôn lên vẻ độc đáo của ả, trông kiều diễm và sinh động vô cùng.

Hoắc Tân Hiền cũng mê mẩn nhìn Li Mộng tiên tử, thậm chí hắn ta còn thầm nghĩ nếu nhận được một nụ cười của ả thì hắn ta có chết cũng đáng.

“Anh cảm thấy thế nào?”.

Li Mộng tiên tử đi đến bên cạnh Lâm Ẩn, giọng nói của ả rất êm tai, khiến cho lòng người xao động, đến chú Tần đang đứng bên cạnh Lâm Ẩn cũng cảm thấy như có làn gió ấm áp thổi qua.

“Nếu như tôi nói không thì sao!”.

Lâm Ẩn nói hờ hững.

Từ lúc nào đến lượt một người phụ nữ không quen không biết nhúng tay vào chuyện anh làm.

Gương mặt Li Mộng tiên tử cứng đờ, nhưng ả nhanh chóng nở nụ cười, ánh mắt nhìn Lâm Ẩn ánh lên vẻ ngạc nhiên, giọng nói nhẹ nhàng: “Khi nãy anh Hoắc đã làm sai, Li Mộng thay anh ta xin lỗi anh vậy”.

Người bảo vệ Li Mộng tiên tử nhìn Lâm Ẩn trân trân với ánh mắt khó chịu, nếu bây giờ không ở trước cửa Đăng Thiên Lâu thì bọn họ đã ra tay với Lâm Ẩn từ lâu rồi.

“Kêu hắn ta tự mình xin lỗi!”.

Ánh mắt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, anh phớt lờ ánh mắt nhìn mình lom lom như hổ đói của những người xung quanh.

Vốn dĩ anh không hề để ý đến Hoắc Tân Hiền, chỉ có điều anh không thích tác phong làm việc của Li Mộng tiên tử mà thôi, rõ ràng ả không quen không biết với Hoắc Tân Hiền, thế nhưng bây giờ lại cố ý đứng ra nói giúp cho hắn ta ở trước cửa Đăng Thiên Lâu hòng thu hút sự chú ý.

Nếu ở thế giới ngoài kia, rõ ràng ả chính là một ả trà xanh.

“Nhóc con, đừng quá quắt!”.

Một người đàn ông đứng sau lưng Li Mộng tiên tử lên tiếng với giọng lạnh lùng.

Hắn không hề che giấu khí tức trên người mình, mặc dù tuổi tác không lớn nhưng cũng có thực lực nửa bước vào Nhân Tiên.

“Li Mộng chịu nói chuyện với cậu là đã nể mặt cậu lắm rồi, đừng có được voi đòi tiên!”.

Một người đàn ông mặc áo trắng đột ngột bước đến, hắn cũng là một người bước nửa chân vào Nhân Tiên, hai người bọn họ chính là kẻ mạnh nhất trong số những người bảo vệ Li Mộng tiên tử.

“Đây là chuyện giữa tôi và tên đó, liên quan gì đến hai con chó các người!”.

Lâm Ẩn nói hờ hững.

Cho dù là ở thế tục hay giới lánh đời đều không có ai dám ra lệnh cho anh làm gì.

“Cậu tìm đường chết đấy à!”.

Hai người bọn họ đều xông về trước cùng một lúc, hai luồng áp lực mạnh đè lên người Lâm Ẩn.

“Hừ!”.

Không đợi Lâm Ẩn lên tiếng, chú Tần hừ lạnh, ông ấy bước về trước một bước, khí thế trên người đều phô ra. Lâm Ẩn là người được Hiên Viên Tiểu Tuyết đưa về nhà, nào có đến lượt đám nhãi ranh này bắt nạt.

“Ọe!”.

Hai tên bảo vệ Li Mộng tiên tử đều nôn ra môt bụm máu tươi, cơ thể chúng đột ngột lùi về sau nhiều bước mới có thể đứng vững.

Hai người bọn họ đều nhìn chú Tần với ánh mắt nghiêm túc, ông ấy chỉ dùng đến khí thế thôi đã khiến cho bọn họ bị thương nhẹ, chắc chắn người đàn ông trung niên này có thực lực Nhân Tiên.

Mặc dù thực lực của bọn họ đều khá cao, nhưng vẫn không tự cao tự đại đến mức đánh nhau với cao thủ Nhân Thiên, hơn nữa trông chú Tần cũng không giống với cao thủ Nhân Tiên bình thường.

“Xin tiền bối tha tội!”.

Li Mộng tiên tử đột ngột lùi về sau rồi che chắn cho hai người bảo vệ ấy sau lưng mình, ả nhẹ giọng nói chuyện với chú Tần, mặc dù cao thủ Nhân Tiên rất mạnh, nhưng ả là học trò của cao thủ Địa Tiên, vẫn đủ tự tin mình có thể thoát thân khi đối mặt với cao thủ Nhân Tiên.

“Li Mộng tiên tử, chú Tần là khách khanh của gia tộc Hiên Viên!”, thống lĩnh Cố đứng ở một bên, gã thì thầm với ả.

Mặc dù gã cảm thấy khó chịu khi Li Mộng tiên tử nhúng tay vào chuyện này, nhưng ở đây là cửa Đăng Thiên Lâu, nếu như làm lớn chuyện ở đây thì gã cũng khó lòng ăn nói.

Nghe thấy thế, Ly Mộng Thiên Tử sầm mặt xuống.

Nếu là gia tộc khác thì vẫn còn có thể xoay chuyển một hai, nhưng ả và gia tộc Hiên Viên không hề qua lại với nhau, hơn nữa đắc tội với gia tộc Hiên Viên chỉ vì một tên Hoắc Tân Hiền lại không thỏa đáng.

Li Mộng tiên tử quay lưng đi đến bên cạnh Hoắc Tân Hiền rồi thấp giọng mà nói: “Anh Hoắc, anh đi xin lỗi đi, chúng ta không thể đắc tội với gia tộc Hiên Viên được đâu”.

Gương mặt Hoắc Tân Hiền trắng bệch, nhưng hắn ta vẫn đi đến bên cạnh Lâm Ẩn rồi nói khẽ: “Xin lỗi!”.

“Cút đi!”.

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn bèn quay lưng đi vào trong Đăng Thiên Lâu.

Gương mặt Hoắc Tân Hiền trở nên khó coi tột cùng, hắn ta không còn mặt mũi để tiếp tục ở lại đây nữa, nhưng nếu rời đi như thế lại cảm thấy không cam tâm.

“Nếu như anh Hoắc không chê thì đi vào với tôi đi, vừa khéo tôi cũng có vài người bạn, nhân dịp này mọi người cũng có thể tụ tập với nhau”.

Li Mộng tiên tử mỉm cười rồi nói với hắn ta.

“Cung kính không bằng tuân mệnh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.