Bùi Thanh Y trịnh trọng gật đầu: “Ông nội, sợ là Lâm Ẩn đấy không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, cảnh giới võ công của người này cao sâu khó dò, hơn xa cháu nhiều”.
“Ít nhất phải đứng đầu bảng Thiên, chứ bằng không sẽ không thể làm cháu bị thương một cách dễ dàng được đâu”.
Nghe thấy thế, gương mặt Bùi Vô Song trở nên nghiêm túc, lão ta nói: “Nếu là như thế, Lâm Ẩn đúng là có đôi chút tài năng”.
“Không ngờ còn nhỏ tuổi như thế mà lại có thể lên đến bảng Thiên, hơn nữa trước kia lại chưa từng nghe thấy tin tức gì về cậu ta trong giới lánh đời”, Bùi Vô Song vừa nói chậm rãi vừa suy ngẫm về điều gì đấy.
“Thanh Y, cháu có biết những chuyện trong quá khứ và hiện tại của Lâm Ẩn không?”, Bùi Vô Song hỏi hắn ta.
Bùi Thanh Y trầm ngâm một lúc rồi nghiêm mặt mà đáp: “Ông nội, cháu đã cẩn thận tìm hiểu những chuyện trong quá khứ của Lâm Ẩn, những gì người này đã trải qua cũng có thể xem là thần kỳ”.
Sau khi trở về Ký Châu, Bùi Thanh Y đã tìm hiểu kỹ lưỡng về quá khứ của người đứung đầu các phương, đặc biệt là người mạnh mẽ nhất trong Ký Châu như Lâm Ẩn, hắn ta càng dày công tìm kiếm tin tình báo liên quan đến anh.
Sau khi biết được những chuyện trong quá khứ và hiện tại của Lâm Ẩn, Bùi Thanh Y càng cảm thấy kinh ngạc.
“Sao hả? Thần kỳ ở chỗ nào?”, Bùi Vô Song nổi hứng.
Bùi Thanh Y nói chậm rãi: “Ông nội, theo như những gì cháu biết, trong mấy tháng gần đây, Lâm Ẩn mới trở về nhà họ Lâm ở Lang Gia rồi lăn lộn ở giới lánh đời, gầy dựng được tiếng tăm lừng lẫy, trước đó, cậu ta luôn im hơi lặng tiếng trong giới”.
“Ban đầu Lâm Ẩn không sống trong nhà họ Lâm ở Lang Gia, mẹ của cậu ta là cháu gái của cụ bà,Lâm, hồi đó, vì mẹ của Lâm Ẩn tự ý về nhà họ Tề trong thế tục làm dâu trong khi chưa được người lớn trong nhà họ Lâm đồng ý, cụ bà Lâm tức giận nên đã gạch tên mẹ của cậu ta ra khỏi gia phả nhà họ Lâm, đuổi khỏi gia tộc”.
“Rồi sau đó, Lâm Ẩn còn bị nhà họ Tề đuổi ra khỏi nhà, luôn lưu lạc bên ngoài thế tục, không có tin tức gì về cậu ta cả”, Bùi Thanh Y nói chậm rãi: “Cũng không biết có phải nhà họ Lâm âm thầm tiếp tế của Lâm Ẩn hay không, trong hai năm gần đây, cậu ta mới bộc lộ tài năng”.
“Ban đầu, Lâm Ẩn trà trộn trong thương trường và vòng danh lợi ở thủ đô để thay nhà họ Tề báo thù, chấn hưng nhà họ Tề một lần nữa, gầy dựng được cơ nghiệp khổng lồ, rồi lại xây dựng sự nghiệp lớn ở Cảng Thành, vô cùng giàu có”, Bùi Thanh Y nói chậm rãi: “Nhà họ Lâm ở Lang Gia cũng xem trọng tài năng của Lâm Ẩn nên mới gọi cậu ta về gia tộc, nhưng nào ngờ võ công của Lâm Ẩn lại cao cường như thế, vừa về đến nhà họ Lâm đã giết cậu hai nhà họ Lâm, còn nhận được sự ủng hộ từ thế lực Long phủ”.
“Sau khi về đến Ký Châu, Lâm Ẩn lại giết cậu cả Lâm Hiên, có thể nói là đã nắm quyền hành trong tay”, Bùi Thanh Y nói một cách nghiêm túc: “Cuộc đời của cậu ta giống hệt như câu chuyện truyền kỳ”.
Nghe thấy thế, Bùi Vô Song nhíu mày lại, lão ta trầm ngâm ngẫm nghĩ về lời của Bùi Thanh Y.
“Lâm Ẩn xuất thân từ thế tục? Còn trẻ tuổi đã bước chân lên bảng Thiên, còn có thể vượt qua Bùi Thanh Y cháu?”, Bùi Vô Song tỏ vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ cậu ta là thiên tài quái vật tuyệt thế, hoặc là nhà họ Lâm cố ý để cậu ta lưu lạc bên ngoài thế tục để rèn luyện tinh thần.
Trong mắt Bùi Vô Song và Bùi Thanh Y, quá khứ của Lâm Ẩn thật sự quá thần kỳ.
Trong giới lánh đời, vẫn còn chưa nghe có bao nhiêu người lăn lộn nhiều năm trong thế tục mà còn bước chân lên được bảng Thiên.
Ví dụ như Bùi Thanh Y, người có cùng độ tuổi với Lâm Ẩn, từ nhỏ hắn ta đã xuất thân từ nhà họ Bùi, có nền tảng võ học, sau đó được làm học trò điện Lăng Tiêu, cũng được điện Lăng Tiêu truyền dạy lại tinh túy cho.
Được thừa kế từ hai nền võ học chính thống lớn như nhà họ Bùi và Lăng Tiêu, cộng thêm tài năng bẩm sinh hơn người, được thầy giỏi dạy dỗ, Bùi Thanh Y mới có thể bước chân lên bảng Thiên ở độ tuổi này.
Còn Lâm Ẩn, không ngờ võ công của một người lăn lộn giữa công danh lợi lộc còn cao hơn cả Bùi Thanh Y!
Thật sự ly kỳ quá đi mất!
“Ông nội, nói chung là cháu cảm thấy trông Lâm Ẩn có vẻ nguy hiểm lắm, không thể đắc tội với người này được”, Bùi Thanh Y tỏ vẻ thận trọng.
Bùi Thanh Y rùng mình khi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Lâm Ẩn, hắn ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Sát khí toát ra từ nguời Lâm Ẩn có thể khiến cho linh hồn của một người run rẩy.
“Sao hả? Thanh Y, lòng tự tin của cháu đã tự tổn thương rồi sao, không còn tự tin nữa à? Nói năng mà cứ hạ thấp bản thân, tăng uy phong cho người khác là sao?”, Bùi Vô Phong liếc nhìn Bùi Thanh Y với ánh mắt bất mãn rồi lên tiếng dạy dỗ cháu mình.
Thanh Y cúi đầu xuống, hắn ta nói: “Ông nội, đúng là cháu chịu thua cậu ta, chắc chắn cháu không thể với đến nổi thực lực của cậu ta ”.
“Hừ!”, Bùi Vô Song hừ lạnh: “Thanh Y, sau này cháu sẽ nắm quyền trong nhà họ Bùi, kế thừa sự nghiệp của ông”.
“Chỉ một tên Lâm Ẩn mà thôi mà đã dọa cháu sợ đến mức này rồi, sau này cháu còn phải nắm quyền nhà họ Lâm nữa, đối mặt với những tông sư mạnh mẽ từ các phương thì cháu phải đối phó thế nào? Thái độ của cháu làm ông thất vọng lắm”, Bùi Vô Song dạy dỗ.
“Sao? Ông nội, ý của ông là, lẽ nào ông còn muốn đối đầu với Lâm Ẩn?”, Bùi Thanh Y thắc mắc.
“Đó là lẽ hiển nhiên, Lâm Ẩn dám đánh cháu, chẳng phải là xem thường nhà họ Bùi chúng ta sao. Lần này cháu chịu thiệt thòi một chút cũng tốt, biết rằng núi cao còn có núi cao hơn thì sau này sẽ càng chăm chỉ luyện tập võ công, chưa chắn sau này vẫn dưới cơ Lâm Ẩn”.
“Vâng”, Bùi Thanh Y cung kính gật đầu, cũng không dám làm trái ý cụ nhà họ Bùi.
Ánh mắt Bùi Vô Song dần trở nên sâu thẳm, lão ta nói chậm rãi: “Lâm Ẩn mạnh mẽ là thật. Nhưng cậu ta vẫn còn chưa đạt đến trình độ khiến ông đắc tội với người trong thiên hạ vì mình!”.
“Lâm Ẩn cứng rắn chèn ép hào kiệt các phương trong Ký Châu, đó chính là tự kiếm đường chết, đi ngược lại với tình thế chung”.
“Lần này ông sẽ đích thân đi nhắc nhở cậu ta một chặp, để cho cậu ta biết rằng núi cao còn có núi cao hơn”.
“Thanh Y, đi với ông, ông muốn hỏi Lâm Ẩn xem vì sao cậu ta lại dám làm việc một cách ngông cuồng như thế”.
Ánh mắt Bùi Vô Song trở nên lạnh lùng, lão ta chắp tay sau lưng mà bước đi, dẫn theo Bùi Thanh Y đi đến sảnh phụ nơi Lâm Ẩn đang chờ.
Lão ta đã quyết định phải phá lệ, đích thân ra tay một lần để uy hiếp Lâm Ẩn.
Khiến cho Lâm Ẩn biết khó mà lui, nhượng bộ mới được.
Chứ bằng không, để mặc cho Lâm Ẩn thôn tính nhà họ Bùi, thế thì sau này nhà họ Bùi làm sao đứng vững gót chân trong giới lánh đời nữa đây?
…
Vài phút sau, Bùi Vô Song dẫn Bùi Thanh Y đi đến sảnh phụ, lão ta kêu Bùi Thanh Y đợi ở bên ngoài rồi đi vào trong một mình.
“Cậu Lâm Ẩn, tôi là Bùi Vô Song, đến đây để xin chỉ bảo. Muốn hỏi cậu Lâm Ẩn một câu, cậu đánh cháu trai Bùi Thanh Y của tôi, còn ép nhà họ Bùi giao Huyết Y Thần Công giao là sao?”.
Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
Giọng nói mạnh mẽ của Bùi Vô Song vang vọng.
Ngữ điệu của lão ta đậm vẻ cảnh cáo.
Giọng nói của lão ta chứa đựng nội lực, nghe có vẻ vô cùng uy nghiêm, nếu là người khác đã kinh ngạc mà quỳ xuống từ lâu rồi.
Lâm Ẩn ngồi ở ghế xoay, sắc mặt của anh vẫn bình tĩnh như không, bàn tay cầm tách trà, đang thong thả thưởng thức.
“Ha”, Lâm Ẩn cười nhạt, anh tự mình thưởng trà.
“Bùi Huyết Y, tôi kêu ông tự mình đến gặp tôi, thế mà ông còn làm giá gọi cháu trai của ông đến, tôi không phế đi võ công của anh ta là đã nể mặt ông lắm rồi”.
Lâm Ẩn nói hờ hững.
Ánh mắt Bùi Vô Song trở nên lạnh lẽo, gương mặt của lão ta toát ra vẻ tức giận.
“Lâm Ẩn, cái thằng ranh này, cậu ăn nói ngông cuồng thật, dám vô lễ như thế sao, dù là ông cố của cậu có gặp tôi cũng phải nhường nhịn đôi ba phần”.
Ít nhiều gì thì Bùi Vô Song vẫn hơi khinh thường Lâm Ẩn.
Dù gì xét theo vai vế của lão ta, lão ta có thể ngồi ngang hàng bình đẳng với cụ ông nhà họ Lâm.
“Năm ấy ông cũng làm ra vẻ như thế này, chẳng lẽ ông đã quên kết cục như thế nào rồi sao?”.
Lâm Ẩn cười nhạt, anh quay sang nhìn Bùi Vô Song.
Bùi Vô Song nhìn thẳng vào mắt anh, đồng tử của lão ta lập tức co rút lại, ánh mắt toát ra vẻ sợ hãi, vầng trán lấm tấm mồ hôi.