“Cậu!”.
Bùi Vô Song trừng mắt nhìn Lâm Ẩn, mồ hôi túa ra trên vầng trán lão ta, đến lời nói cũng ấp a ấp úng.
Thân là cụ Bùi, người đã nắm quyền trong gia tộc mấy mươi năm, trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, có chuyện gì mà chưa từng gặp phải.
Có thể nói là, trên đời này hiếm có chuyện này làm kinh động lão ta được.
Nhưng bây giờ trong lòng lão ta lại thấy chấn động, rối loạn trong lòng.
Bởi vì thanh niên trước mắt mình là ác mộng cả đời khó quên của Bùi Vô Song.
“Là… Là cậu sao ạ?”.
Thái độ của Bùi Vô Song lập tức trở nên khiêm tốn, lão ta không khỏi cúi đầu xuống, đến cách xưng hô cũng trở nên cung kính.
Đúng thế, trước mặt Lâm Ẩn, Bùi Vô Song hoàn toàn không dám tỏ ra kiêu ngạo chút nào.
Lão ta không tài nào quên được Lâm Ẩn đã làm lão ta bị thương nặng đến mức nào trong cuộc chiến kinh thiên động địa vài năm trước.
Vào lúc ấy, Lâm Ẩn quá lắm cũng không tới mười tám tuổi mà có thể đánh một người đạt đến thời kỳ đỉnh cao như lão ta bị thương nặng, cảnh giới võ công suy sụt.
Chứ đừng nói đến bây giờ, vài năm trôi qua, thực lực của Lâm Ẩn đã đạt đến trình độ tuyệt diệu.
Trong lòng Bùi Vô Song chỉ kính sợ Lâm Ẩn chứ không hề oán hận anh.
Bởi vì lão ta biết năm ấy Lâm Ẩn đã nương tay, chứ bằng không lão ta đã chết từ lâu rồi.
Năm ấy, Bùi Vô Song và Lâm Ẩn từng ước hẹn với nhau.
Lúc bọn họ gặp lại nhau, lão ta bắt buộc phải phục tùng mệnh lệnh của Lâm Ẩn vô điều kiện.
Bởi vì Lâm Ẩn đã chừa lại mạng sống cho lão ta.
Lúc ấy Lâm Ẩn không để lại họ, chỉ để lại một chữ Ẩn.
Sau đó, Bùi Vô Song từng âm thầm tìm kiếm tung tích của Lâm Ẩn trong giới lánh đời, nhưng nhiều năm sau vẫn không có cao thủ tuyệt thế trong giới lánh đời nào mang tên Ẩn.
Nhiều năm không gặp, không ngờ cậu ba Lâm Ẩn đột nhiên xuất hiện trong nhà họ Lâm lại là thiếu niên thần bí năm ấy.
“Là tôi”, giọng nói của Lâm Ẩn rất lạnh lùng.
“Tôi về rồi”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Bùi Vô Song rồi nói: “Bùi Vô Song, ông có còn nhớ lời đã hứa với tôi hồi đấy không”.
Ánh mắt của Lâm Ẩn khiến cho Bùi Vô Song sợ hãi, cơ thể lão ta run lẩy bẩy.
Bùi Vô Song hít sâu một hơi, lão ta cảm nhận rõ ràng khí phách toát ra từ người Lâm Ẩn, vẫn mạnh mẽ như thế, mạnh mẽ đến mức làm cho lão ta nghẹn thở.
“Cậu Ẩn, tôi chưa từng quên năm ấy cậu đã nương tay”, Bùi Vô Song nói một cách cung kính.
“Tôi không biết là cậu Ẩn nên đã làm việc lỗ mãng, mong cậu thứ tội”.
“Cậu Ẩn, không biết lần này cậu đến nhà họ Bùi là vì chuyện gì?”, Bùi Vô Song nói với vẻ cung kính.
Sau khi gặp mặt Lâm Ẩn, trong lòng lão ta rất ngạc nhiên, hoàn toàn không biết rốt cuộc Lâm Ẩn muốn làm gì.
Hơn nữa, không ngờ rằng thiếu niên thần bí năm ấy lại là người nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Với thực lực của Lâm Ẩn hồi đấy đã đủ để vang danh thiên hạ rồi.
Chỉ một nhà họ Lâm ở Lang Gia nho nhỏ, vốn không thể giấu được con rồng thật mang chí lớn này.
Cũng không biết vì sao mấy năm nay Lâm Ẩn im hơi lặng tiếng, đến bây giờ mới trở về nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Lâm Ẩn nhấp ngụm trà rồi nói hờ hững: “Là chuyện gì thì tôi đã kêu ông hai Bùi thông báo cho ông rồi”.
“Dường như ông không hề để tâm đến lời tôi nói”.
“Không dám! Không dám!”, Bùi Vô Song vội vàng xin lỗi, lão ta nói một cách cung kính: “Cậu Ẩn, đó là do tôi không biết cậu…”.
“Nếu như biết cậu đến Ký Châu thì tôi đã dẫn toàn bộ nhà họ Bùi ra đón tiếp cậu một cách long trọng từ lâu rồi”.
“Đây là lỗi của tôi, mong cậu Ẩn đừng trách tội”.
“Cậu Ẩn, nếu như cậu lại ra mặt lần nữa, chắc chắn cậu bảo gì thì tôi làm đó, trên dưới nhà họ Bùi đều để cho cậu Ẩn điều động”.
Bùi Vô Song tỏ vẻ khiêm tốn, cung kính cực kỳ.
Lão ta kính trọng Lâm Ẩn như thần thánh, không hề muốn phản kháng lại anh một chút nào.
Thậm chí, vào lúc nhà họ Bùi gặp nạn, lão ta từng nghĩ đến việc có cơ hội thì sẽ tìm thiếu niên thần bí năm ấy để nhờ giúp đỡ.
Dù gì đi chăng nữa, mặc dù lúc ấy Lâm Ẩn đánh lão ta bị thương nhưng lại là do lão ta chủ động kiếm chuyện trước, cuối cùng còn giữ được mạng.
Hơn nữa sau khi bị thương, Bùi Vô Song từng tìm kiếm thầy thuốc giỏi từ khắp mọi phương đến chữa trị thương thế.
Ai nấy cũng nói vết thương của lão ta không có thuốc nào cứu chữa nổi, chỉ có thể để cho người ra tay lúc ấy dùng chính khí để hóa giải.
Cũng có nghĩa là, ngoại trừ Lâm Ẩn ra, không một ai có thể chữa khỏi vết thương của lão ta.
“Tốt lắm”, Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh tương đối hài lòng về thái độ của Bùi Vô Song.
Năm ấy, sau khi đánh bại hết người trên bảng Thiên, Lâm Ẩn để lại phương án dự phòng trên người của từng kẻ một, cũng sắp xếp kế hoạch này.
Vốn dĩ sau khi luyện xong Long Điển Chí Tôn, đứng ra nắm quyền Long phủ, anh định dùng những phương án dự phòng ấy làm quân cờ để tranh giành thiên hạ.
Nhưng nào ngờ Long phủ lại gặp biến cố sau khi mình bước chân ra đời lần nữa, sư phụ bặt vô âm tín, những phương án dự phòng mình để lại ngày ấy lại trở thành điểm mấu chốt để chiếm đoạt lại Long phủ.
“Bùi Vô Song, chắc hẳn vết thương của ông không chống chịu được bao nhiêu lâu nữa chứ gì?”, Lâm Ẩn chuyển đề tài, anh nói hờ hững.
Đôi mắt Bùi Vô Song tối sầm, lão ta nói: “Thú thật với cậu Ẩn, ngày tháng của tôi không còn dài nữa”.
Lâm Ẩn nói hờ hững: “Bùi Vô Song, ông thật lòng làm việc cho tôi, tôi thay ông rút đi chính khí phản phệ trong cơ thể ông, kéo dài tính mạng tám năm mười năm cho ông không phải là vấn đề”.
Nghe thấy thế, Bùi Vô Song trở nên kích động, gương mặt trắng bệch của lão ta chợt đỏ bừng, ánh mắt đong đầy hy vọng.
Người khác mà dám nói kéo dài tính mạng tám năm mười năm trước mặt lão ta, chắc chắn lão ta sẽ sai người đánh cho một chặp rồi lôi ra ngoài.
Nhưng mà Lâm Ẩn nói thế thì chắc chắn khiông phải giả, anh thật sự có thể làm được.
Bởi vì chính khí trí mạng đáng sợ trong cơ thể lão ta là do Lâm Ẩn để lại.
Trên đời này cũng chỉ có một mình Lâm Ẩn cứu được lão ta.
Bộp.
Bùi Vô Song quỳ một gối xuống rồi nói một cách cung kính: “Tôi cảm ơn cậu Ẩn, chắc chắn sẽ không bất chấp tất cả để lên núi đao, xuống biển dầu vì cậu Ẩn”.
“Cậu Ẩn muốn dặn dò điều gì thì xin cứ nói”.
Trong lòng Bùi Vô Song hiểu rõ, Lâm Ẩn đến đây là có mục đích riêng của anh.
Hơn nữa, chắc chắn không chỉ là muốn lấy Huyết Y Thần Công và thế lực của nhà họ Bùi.
Với thực lực của Lâm Ẩn, chắc chắn thứ anh mưu cầu sẽ cao hơn.
Thần phục Lâm Ẩn là bước chuyển biến tốt nhất của nhà họ Bùi!
Lâm Ẩn cười nhạt rồi nói: “Bùi Vô Song, ông đúng là một người thức thời”.
“Chuyện mà tôi muốn ông đi làm cũng không khó, đợi tôi điều động là được”.
“Với bên ngoài, ông chỉ cần tuyên bố trở thành gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Lâm ở Lang Gia là được. Chuyện của tôi, ông không cần phải hỏi nhiều”.
“Vâng! Tôi đã hiểu rồi”, Bùi Vô Song gật đầu một cách cung kính.
Lão ta hiểu rất rõ, Lâm Ẩn lấy thân phận cậu ba nhà họ Lâm ở Lang Gia để đứng ra trong giới lánh đời, chắc chắn phải có ý đồ của anh.
Đây không phải là chuyện mà lão ta có thể hỏi.
Lão ta cũng không thể nói về chuyện riêng của Lam Ẩn, chỉ cần nhất nhất nghe lệnh là được rồi.
“Tôi sẽ giải trừ một phần chính khí cho ông”, Lâm Ẩn nói chậm rãi: “Lát nữa ông theo tôi ra ngoài để tuyên bố quyết định của nhà họ Bùi”.
Đương nhiên Lâm Ẩn không chỉ muốn khống chế nhà họ Bùi mà thôi.
Trong thế cục ở Ký Châu, chỉ còn mỗi một mình Hoàng Long chân nhân vẫn chưa sa vào lưới.
Đi con cờ quan trọng nhất ở đất Ký Châu như nhà họ Bùi, đánh bại Hoàng Long thì sẽ nắm thêm được phần thắng. Việc này cần phải có lòng trung thành tuyệt đối của Bùi Vô Song.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn nhấc tay lên, không khí rít gào, một luồng chính khí vô hình nổ tung, trở thành bàn tay lớn vô hình giữ chặt lấy Bùi Vô Song.
Cơ thể Bùi Vô Song dần dần lơ lửng trên không trung.
Ong ong ong, xương cốt của Bùi Vô Song phát ra âm thanh vang dội như tiếng sét đánh.
Một luồng khói trắng tỏa ra từ người Bùi Vô Song, dần dần lan tỏa khắp căn phòng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Vài phút sau.
Lâm Ẩn buông tay xuống, Bùi Vô Song đáp xuống đất từ không trung.
Gương mặt Bùi Vô Song toát ra vẻ vui mừng, cảm thấy cơ thể mình đã nhẹ nhõm hơn nhiều, dường như bản thân lão ta đã trẻ ra mười mấy tuổi vậy.
Lão ta hiểu rõ, Lâm Ẩn đã thay lão ta vuốt thuận kinh mạch, thu hồi lại chính khí mạnh mẽ trong cơ thể mình.
“Cảm ơn ân lớn của cậu Ẩn!”.
Bùi Vô Song trịnh trọng gật đầu.