Chàng Rể Đào Hoa

Chương 315: Chương 315: Cuộc chiến tranh giành tài sản




**********

Hoắc Giang Nhật biết Nhâm Tường Thiên là người của Thiên Phủ, lần này anh ta tới Côn Châu chủ yếu là đi du lịch, cho nên Hoắc Giang Nhật biết anh ta nhất định sẽ về, nhưng mà lại không biết chắc chắn là khi nào anh ta mới qua về, vì vậy Hoắc Giang Nhật phải tìm hiểu thăm dò một tí.

Nếu như bảy ngày sau anh ta mới trở về thì quá tốt rồi, lúc đó đại trận của Ngô Bản Tiên đã được bố trí xong xuôi rồi, như vậy là có thể cho Nhậm Tường Thiên một bài học được. Nhưng mà nếu như anh ta chỉ đi chơi có ba bốn ngày thôi thì Hoắc Giang Nhật phải tìm cớ để kéo dài thời gian của anh ta tới bảy ngày sau, để cho Ngô Bản Tiên có cơ hội dạy dỗ Nhậm Tường Thiên một bài học.

Tối hôm đó, ở phòng bar của Hội sở Entertainment có sự hiện diện của rất nhiều con em nhà giàu cùng với các tinh anh ở Côn Châu. Trước mặt mọi người mà Nhậm Tường Thiên lại cứu con đàn bà mà Hoắc Giang Nhật muốn xử lý đi, còn đẩm anh ta một cái, làm choanh ta mất hết mặt mũi, nếu anh ta không trả thù được thì sau này sao còn mặt mũi để đi lại ở Côn Châu này được nữa chứ.

Nếu lần này Nhậm Tường Thiên bị xử, lúc đó anh ta có thể công bố với mọi người là do anh ta ra tay, cho nên Nhậm Tường Thiên mới bị xử, cũng có thể dựa vào đó cho bọn họ biết rằng, chọc tức Hoắc Giang Nhật tôi đây thì tôi cũng chẳng cần biết bối cảnh của các người hùng hậu như thế, Hoắc Giang Nhật tôi cũng sẽ trả đũa lại hết.

Cho nên sau khi Hoắc Giang Nhật xử lý xong công việc gia đình thì lập tức quay về cho người đi tìm hiểu xem thừ Nhậm Tường Thiên và Trần Hoàng Thiên đang ở đâu.

Ba của anh ta là hoàng đế của cái đất Côn Châu này, chỉ cần biết tên người ở trên mảnh đất Côn Châu nhỏ này thì có thể tìm ra được dễ dàng.

Tìm Trần Hoàng Thiên là bởi vì Trần Hoàng Thiên đi cùng với Cố An Nhiên, anh ta biết rõ, Cổ An Nhiên cần được an ủi sau khi bị lừa, cho nên cô ấy nhất định sẽ ở cùng một nơi với Trần Hoàng Thiên để được an ủi. Mà chỉ cần tìm được Trần Hoàng Thiên thì sẽ tìm được Cổ An Nhiên, Hoắc Giang Nhật định sẽ lợi dụng Cổ An Nhiên để thăm dò thử Nhậm Tường Thiên định sẽ ởCôn Châu bao nhiêu ngày.

Chưa tới một tiếng thì anh ta đã nhận được tin tức, Trần Hoàng Thiên và Nhậm Tường Thiên hiện đang cùng ở một khách sạn. "Đúng là không phải kẻ thù thì sẽ không đụng nhau, nếu như cả hai đều cùng ở một khách sạn thì càng dễ dàng để Cổ An Nhiên đi thăm dò Nhậm Tường Thiên sẽ ở lại Côn Châu chơi mấy ngày."

Hoắc Giang Nhật nghĩ tới liền nở nụ cười đắc ý, anh ta lái chiếc siêu xe chạy nhanh về khách sạn Hoàng Hậu.

Lúc này, ở trong một phòng khách của khách sạn Hoàng Hậu. Trần Hoàng Thiên ngồi phịch xuống ghế số pha, tinh thần có vẻ không được ổn định lắm.

Lúc đầu anh định luyện một phần được sửa của Chân Võ tu luyện quyết, định thừa lúc dược liệu còn chưa tới thì tranh thủ tăng tu vi lên một tí, ai ngờ đâu Cổ An Nhiên cứ đi qua đi lại trong phòng, cô ấy lại mặc quần áo ngắn ngủn, bắp đùi thon dài cùng với cái eo con kiến nhỏ nhắn đều lộ ra ngoài, làm cho anh không thể nào bình tĩnh mà tu luyện được.

Nếu như đặt hai phòng riêng biệt thì anh sợ Cổ An Nhiên nghĩ bậy, sẽ tưởng rằng anh chê cô ấy đã bị nhiễm bẩn, chỉ sợ sẽ nghĩ quẩn mà nhảy từ trên tầnglầu khách sạn xuống dưới đất, tới lúc đó, có là thần tiên cũng không thể cứu được cô ấy.

Cho nên chỉ có thể ở cùng một phòng với cô ấy, nhưng mà ở cùng phòng với một người phụ nữ khiêu gợi như vậy thì thật sự không thể nào mà bình tâm được, chỉ sợ sẽ có chuyện xảy ra mất thôi. “Trần Hoàng Thiên, có phải là anh... Chê em bẩn không?"

Cô ấy thấy Trần Hoàng Thiên ngồi xuống ghế số pha, lại không nói một câu gì với mình, thỉnh thoảng lại còn lắc đầu thở dài nữa, Cổ An Nhiên định bắt chuyện anh ta vài lần nhưng lại không mở lời được, cuối cùng cô đành phải hỏi thẳng, hơn nữa còn bổ sung thêm một câu: "Em biết anh vì muốn cứu em mà cố ý nói không chê em, để cho em có thêm hy vọng sống, nhưng thực ra là trong lòng anh đang chê em rất bẩn, có đúng không?" “Không phải đâu An Nhiên à." Trần Hoàng Thiên lắc lắc đầu: "Không phải như em nghĩ vậy đâu. “Vậy thì tại sao anh không nói chuyện với em? Cũng không chạm vào em? Lại còn ngồi đây than ngắn thở dài làm gì?" Cổ An Nhiên hỏi, cô ấy cắn cắn cánh môi đỏ mọng, cô ấy biết Trần Hoàng Thiên nhất định là chê cô ấy."Em có chút chuyện." Trần Hoàng Thiên luống cuống, anh không thể nói là vì cô ấy cứ đi qua đi lại làm cho anh không thể tĩnh tâm được.

Cổ An Nhiên im lặng vài giây, sau đó đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Trần Hoàng Thiên, ngón tay thon dài trắng nõn của cô ấy đặt lên đùi Trần Hoàng Thiên, quyến rũ nói: "Vậy để em giúp anh giải nỗi buồn."

Vừa nói, ngón tay của cô ấy dần dần di chuyển lên trên. "An Nhiên, em đừng như vậy!" Trần Hoàng Thiên lập tức đứng bật dậy.

Cổ An Nhiên nghẹn ngào, đôi mắt xinh đẹp đỏ ứng lên, ngân ngấn nước mắt, tự giễu bản thân cười nói: “Em biết là anh chê em bần, không cho em động vào. Cũng đúng thôi, một con đàn bà bần thỉu như em sao có tư cách động vào anh cơ chứ."

Nói xong, cô ấy thẫn thờ đứng dậy, đi ra ngoài. "An Nhiên."

Trần Hoàng Thiên lập tức bước nhanh tới kéo tay cô ấy lại, thật thà khai: “Anh chỉ muốn bình tâm để tu luyện tăng tu vi, nhưng mà có em ở đây làm cho anh không thể nào tĩnh tâm được, cũng không thể nào tu luyện được, cho nên anh chỉ có thể thở dài." "Anh nói dối." Cố An Nhiên nói: "Nhất định là anhchế em bần, lại sợ em nghĩ bậy cho nên mới ở cùng một phòng với em, nhưng làm thế anh sẽ không được tự nhiên, không sai, em sẽ không nghĩ bậy, cũng sẽ không ở đây khiến cho anh bị ảnh hưởng tâm tình. Cảm ơn anh đã cứu em."

Nói xong, hai hàng nước mắt của cô ấy chảy xuống, cô ấy gạt tay Trần Hoàng Thiên ra, bước về phía cửa phòng.

Thấy cô ấy như vậy, Trần Hoàng Thiên không biết phải nói gì, anh lập tức bước nhanh tới ôm chặt cô ấy lại. Sau đó kéo người cô ấy ngã xuống ghế sô pha, không giải thích được thì chỉ có thể dùng hành động để chứng minh là anh thật sự không có chê cô ấy.

Dù sao thì cô ấy cũng không phải là vợ của anh.

Một tiếng sau, Cổ An Nhiên mặc quần áo lại, cười tưới: "Cảm ơn anh, Trần Hoàng Thiên, anh đã cho em lại hy vọng được sống. Em không làm phiền anh tu luyện nữa đâu, giờ em về phòng ở của mẹ em, nếu anh có cần gì thì cứ gọi cho em, em sẽ không gọi điện thoại tới để làm phiền anh đâu, anh cứ yên tâm mà tu luyện đi nhé, anh chính là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này."

Cô ấy làm hành động cố lên, sau đó cười tươi rời đi.Trong một tiếng đồng hồ vừa qua, cô ấy đã nhận ra được Trần Hoàng Thiên thực sự không có lừa cô ấy, anh thật sự không chê cô ấy bẩn, cho dù anh chỉ cố ý an ủi cô ấy đi nữa thì cũng chỉ vì muốn cô ấy vui vẻ mà thôi, ít ra anh cũng muốn động vào người cô ấy mà. “Thật đúng một tiểu yêu tinh biết dằn vặt người khác mà, nếu như mà là Ninh Vân thì..

Nụ cười trên khoé miệng của Trần Hoàng Thiên cong lên, nhưng lúc cái tên của Dương Ninh Vân vang lên trong đầu anh ta thì nó lại trở nên xấu xí.

Anh không hận cô, mà là vì anh không biết có phải là cô bị oan hay không, nếu như không phải thì thôi, cho qua cũng được. Nhưng mà nếu như thật sự anh nghĩ oan cho cô thì cô nhất định sẽ đau lòng lắm nhì?

Vốn lúc đầu anh đình tu luyện, nhưng vừa nghĩ tới mấy việc này liền mất hết cả tâm trạng tu luyện, trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là Dương Ninh Vân, không thể nào mà tĩnh tâm được.

Không biết thời gian đã qua được bao lâu, đột nhiên tiếng gõ cửa lại vang lên.

Trần Hoàng Thiên tưởng Cổ An Nhiên quên gì nên quay lại lất. Không ngờ vừa mở cửa ra thì lại thấy Hoắc Giang Nhật. “Chậc, anh đang bận làm việc với Cổ An Nhiên à, sao người toàn mồ hôi thế này?" Hoắc Giang Nhật liếc nhìn xuống cơ bụng săn chắc của Trần Hoàng Thiên đang ướt nhẹp, cười nhạt một tiếng, cũng không quên nói thêm một câu: "Cơ ngực và cơ bụng đều thật săn chắc, Cổ An Nhiên bây giờ chắc nửa sống nửa chết rồi nhiề" “Anh muốn gì?" Trần Hoàng Thiên không thèm để ý nói.

Hoắc Giang Nhật không trả lời anh, anh ta đi bước thẳng vào trong phòng, ánh mắt anh ta đảo khắp phòng, sau đó anh ta nhìn thấy một cái bao cao su đã dùng rồi được vứt trong thùng rác, cười một cái rồi nói: “Đừng nói là anh tự kiếm niềm vui bằng chính tay mình đẩy nha? Cho nên cả người mới toàn mồ hôi thế này?"

Trần Hoàng Thiên trừng mắt, tức giận nói: “Có việc gì thì mau nói đi."

Hoắc Giang Nhật cười ha hạ một tiếng, sau đó nói: “Là Cổ An Nhiên sao?" “Mới vừa đi rồi, anh có việc gì sao?" Trần Hoàng Thiên lạnh nhạt nói.

Đến lúc này thì Hoắc Giang Nhật mới biết được, hoá ra là Trần Hoàng Thiên và Cổ An Nhiên vừa mới xong việc xong, sau đó Cổ An Nhiên đã rời đi rồi. Cho nên anh ta nói: “Nói với Cổ An Nhiên, bảo cô ta đi dụdỗ Nhậm Tường Thiên, hỏi thử anh ta định ở Côn Châu bao lâu, tôi điều tra thấy anh ta chỉ thuê phòng ở khách sạn này có ba ngày thôi, tôi cần cầm chân anh ta ở đây bảy ngày, đến lúc đó tôi có thể trừng trị anh ta được rồi." “Vì sao lại cần bảy ngày?" Trần Hoàng Thiên to mò hỏi.

Hoắc Giang Nhật nghĩ nghĩ một chút, anh ta nghĩ mình và Trần Hoàng Thiên hiện đứng chung một phe, cả hai đều không muốn Nhậm Tường Thiên có kết cục tốt, cho nên mới nói ra lý do. “Thì ra là vậy." Trần Hoàng Thiên nghĩ thì ra là như vậy.

Hoắc Giang Nhật vỗ vỗ lên vai anh một cái, nói: “Dù sao anh cũng không chê Cổ An Nhiên bản, thế thì để cô ta bẩn thêm một tí. Bảo cô ta dẫn Nhậm Tường Thiên đi chơi thêm vài ngày, chờ bày ngày sau, đại trận đã được bày trí xong, chỉ cần giết chết được Hứa Kỳ Xương thì có thể tùy tiện xử lý Nhậm Tường Thiên rồi.

Nói xong, anh ta trao đổi số điện thoại với Trần Hoàng Thiên, sau đó đắc ý rời đi.

Sau khi Hoắc Giang Nhật đi, Trần Hoàng Thiên liền gọi điện cho Cổ An Nhiên, trước khi anh vào ở khách sạn thì đã có mua một bộ di động và thẻ simmới, thời buổi này, không có điện thoại di động thật là không tiên chút nào. "Sao thể, mới đó mà đã thèm nữa rồi à?" Bên kia điện thoại truyền đến tiếng vui mừng của Cổ An Nhiên.

Trần Hoàng Thiên cười cười, tiện thể nịnh cô ấy vài câu cho ấy vui vẻ, nói: “Em không những đẹp mà vóc người lại còn rất cân xứng, sao không thèm được cơ chứ."

Quả nhiên, Cổ An Nhiên nghe thể thì rất vui vẻ, cô ấy cười hì hì nói: “Em đã về tới cửa nhà rồi, để em về xem mẹ như thế nào rồi sẽ quay lại cho đã thèm nhé."

Trần Hoàng Thiên câm nín: "…"

Quay lại liền hả, ai chịu cho nồi chứ.

Anh vừa định bảo không cần thì đột nhiên liền nghe được giọng của một người đàn ông được truyền ra từ bên kia điện thoại. “An Nhiên, tôi ở đây đợi cô cả buổi, rốt cuộc thì cô cũng về rồi."

Sau đó liền nghe một tiếng la to của Cổ An Nhiên từ đầu dây bên kia: "ÁM"

Sau đó thì chỉ nghe tiếng: “Tút, tút, tút.." truyền ra từ điện thoại. “An Nhiên! An Nhiên!"Trần Hoàng Thiên gọi cô ấy vài tiếng nhưng đã không có ai trả lời, anh tắt máy rồi gọi lại, nhưng điện thoại không có ai nhắc máy, anh biết Cổ An Nhiên gặp chuyện không may rồi. “Mẹ kiếp, không biết nhà cô ấy ở đâu, làm sao mà đi cứu được đây"

Trần Hoàng Thiên lo lắng sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại trong phòng không biết phải làm sao.

Đột nhiên, anh sực nhớ ra điều gì, lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Giang Nhật.

Hoắc Giang Nhật nghe máy, nói: “Đã tìm hiểu được gì rồi à?"

Trần Hoàng Thiên trả lời: "Vẫn chưa, tôi gọi điện thoại cho Cổ An Nhiên nhưng mà không có ai nghe máy cả, cô ấy bảo là về nhà mẹ, anh biết nhà mẹ cô ấy ở đâu không? Cho tôi địa chỉ, tôi qua đó tìm cô ấy, bảo cô ấy đi tìm hiểu chuyện đó cho anh. “Anh tìm tôi là đúng rồi đấy." ắc Giang Nhật tiếp báo địa chỉ nhà mẹ của Cổ An Nhiên cho Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên ghi chép địa chỉ lại rồi vội vã chạy nhanh ra khỏi phòng.

Mà lúc này, ở một căn phòng nhỏ nào đó ở trongmột khu nhà cũ nát. "Mẹ mày, dám dùng thân thể để làm giao dịch với Nhậm Tường Thiên, muốn nhờ anh ta giúp mày tranh giành lại gia sản, mày không muốn sống nữa rồi đúng không. Tao muốn xem thử mày có mấy cái mạng”

Cổ Anh Tài nắm lấy đầu tóc của Cổ An Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó nắm đầu cô ấy đập mạnh lên tường.

Bốp! Máu phun ra.

Rầm rầm rầm

Anh ta lại nắm đầu Cổ An Nhiên đập thêm ba cái, Cổ An Nhiên bị đập choảng tới mức không thể nào kêu la được nữa, máu trên đầu cô chảy đầy mặt. “Đừng mà! Anh Tài! Đừng mà!" “Anh cả, anh hãy tha cho chị của em đi. Hãy tha cho chị của em!"

Mẹ và em trai của Cổ An Nhiên bị trói trên băng ghế, vừa khóc vừa kêu la. “Câm mồm hết cho tao!"

Cổ Anh Tài la lớn: “Dám mơ ước gia sản của tao, tụi mày đều phải chết."

Nói xong, anh ta đẩy mạnh Cổ An Nhiên xuống dưới đất, dùng chân giẫm lên mặt cô ấy, ngồi xổmxuống, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh giọng nói: "Đây chỉ mới là món khai vị mà thôi, mày có số điện thoại của Nhậm Tường Thiên đúng không? Mau gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta bảy ngày sau giúp mày giành lại gia sản."

Anh ta sợ đại trận còn chưa kịp bố trí xong thì

Nhậm Tường Thiên đã tới giúp Cổ An Nhiên rồi, như vậy thì ba vợ của anh ta là Ngô Bán Tiên sẽ đánh không lại, cho nên anh ta cần phải kéo dài thời gian, anh ta cũng không biết chuyện Nhậm Tường Thiên vốn không có ý định giúp đỡ Cổ An Nhiên. “Tôi không có số điện thoại của anh ta, với lại..." "Mày còn dám nói láo tao hả, mày đã ngủ cùng với anh ta ba ngày mà còn dám nói không biết số điện thoại của anh ta, mày lừa con nít đấy à?” Cổ Anh Tài không chờ Cổ An Nhiên nói xong thì đã đạp mạnh vào người Cổ An Nhiên mấy cái, vừa đạp vừa chửi: "Rốt cuộc là mày có chịu gọi cho Nhậm Tường Thiên hay không đây? Nếu mày không gọi thì tao sẽ giết mày trước, sau đó sẽ tới lượt mẹ và em trai mày."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.