“Tôi thật sự không có số điện thoại của anh ta, tôi thật sự không có mà, tôi bị anh ta lừa, anh ta chơi tối ba ngày, sau đó lại nói sẽ không giúp tôi, kết quả này anh đã hài lòng chưa hả? Không có ai có thể cướp được gia sản của anh cả, anh có thể tha cho chúng tôi được không? Nếu anh còn chưa hài lòng, anh có thể đánh chết tôi cũng được, chỉ cần anh tha cho mẹ và em trai tôi là được rồi.”
Cổ An Nhiên cảm thấy mình sắp bị đánh chết rồi, nhưng mà vì mẹ và em trai mình. Cô ấy vẫn cắn răng, dùng hết toàn bộ sức lực của mình nói hết, chỉ cần mẹ và em trai còn sống thì cô ấy không thèm để ý việc Cổ Anh Tài biết những chuyện mất mặt của cô ấy. “Ha ha ha ha!”
Cổ Anh Tài nghe xong thì ngửa đầu lên trời cười lớn: “Bia tiếp đi, mày cứ bịa chuyện tiếp đi, mày nghĩ nói vậy là tao có thể bỏ qua cho mày à? Vì sao Hoắc Giang Nhật không nói cho tao biết là Nhậm Tường Thiên chơi mày ba ngày nhưng cuối cùng lại khôngchịu giúp mày chứ hả?” “Nếu như Nhậm Tường Thiên thật sự không giúp mày thì Hoắc Giang Nhật sao có thể không biết được cơ chứ? Hoắc Giang Nhật biết, hơn nữa còn nói tạo phải cẩn thận một chút, để tránh bị Nhậm Tường Thiên giúp mày cướp lại gia sàn”
Anh ta không hề nghi ngờ Hoắc Giang Nhật, bởi vì anh ta biết Hoắc Giang Nhật cùng một phe với anh ta, hơn nữa mối quan hệ của hai người bọn họ cũng rất tốt, bọn họ ngày xưa cùng nhau uống rượu, cùng nhau chơi gái, còn so thử xem ai lợi hại hơn ai. Tình nghĩa anh em sâu nặng như vậy, anh ta tin tưởng Hoắc Giang Nhật sẽ không lừa anh ta, cho nên anh ta tình nguyện tin tưởng lời của Hoắc Giang Nhật, cũng sẽ không tin tưởng Cổ An Nhiên. “Tôi thật sự không có bia chuyện, tôi thật sự không có lừa anh, nếu anh không tin, anh hãy gọi cho Hoắc Giang Nhật đi, anh hỏi anh ta, anh ta là người biết rõ nhất, người nói dối không phải là tôi, mà là Hoắc Giang Nhật. Lúc Nhậm Tường Thiên nói sẽ không giúp tôi, Hoắc Giang Nhật cũng có mặt ở đó, hơn nữa anh ta cũng tận mắt nhìn thấy tôi nhảy xuống biển, anh có thể hỏi anh ta, cũng có thể hỏi Trịnh Thành Huy, lúc đó mấy người họ đều có ở đó.”
Vì để giữ được mạng sống của mẹ và em trai, côấy chỉ có thể nói hết toàn bộ sự thật chuyện xảy ra ngày hôm đó, mặc dù cô ấy biết lúc Hoắc Giang Nhật nghe Trần Hoàng Thiên nói, cố ý lừa gạt Cổ Anh Tài, cô ấy cũng hy vọng Cổ Anh Tài sẽ bị xử, không muốn bán đứng Trần Hoàng Thiên, nhưng mà lúc này cô ấy đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi.
Vì gia sản của nhà họ Cổ, Cổ Anh Tài có thể ra tay ác độc đến mức nào, cô ấy biết rõ, ngay cả ba ruột của mình mà anh ta cũng có ghìm chết chứ đừng nói chỉ là mấy đứa em cùng cha khác mẹ là cô ấy và em trai cô ấy, mà mẹ của cô ấy ở trong mắt anh ta còn chẳng bằng một con chó, cô ấy tin chắc rằng nếu như cô ấy còn giấu giếm gì nữa thì cả nhà cô thật sự chỉ có con đường chết mà thôi. “Mày thật đấy chứ?”
Hiện tại thì Cổ Anh Tài có chút tin tưởng lời của Cổ
An Nhiên, anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hoắc Giang Nhật. “Có chuyện gì mà cậu Cổ lại gọi tôi thế này?”
Hoắc Giang Nhật cười hỏi.
Cổ Anh Tài hỏi: “Tôi hỏi anh, Cổ An Nhiên nói Nhậm Tường Thiên lừa cô ta, chơi cô ta ba ngày nhưng cuối cùng lại từ chối giúp cô ta giành lại gia sản, chuyện này có thật hay không?”Hoắc Giang Nhật im lặng mấy giây rồi “Bây giờ anh đang cùng với Cổ An Nhiên à?” “Đúng.” Cố Tài gật đầu: “Tôi đang chỗ mẹ của cô ta, đập cho cô một trận gần chết, cô nói anh lừa rốt cuộc anh tôi hay cô ta lừa tôi đây? Nói đi, nếu không tôi sẽ đi khác, nếu như thật sự là anh lừa tôi mà còn chối thì tình nghĩa anh của chúng ta cũng chấm dứt được rồi đấy”
Hoắc Giang Nhật nghe ta nói như vậy thì cười hì nói: “Cậu Cổ anh cũng biết chúng anh em tốt mà, đúng Nhậm Tường Thiên đã nói sẽ không giúp Cổ An Nhiên, nhưng mà tôi lại sợ Cổ An Nhiên vẫn không chịu từ bỏ gia ta giúp ta, cho Nhưng mà tôi thề lời nói dối của tôi không có ý xấu gì tôi chỉ hy vọng anh có thể chuẩn bị tiêu diệt Nhậm Tường Thiên Thiên Cổ nữa, mềm lòng giúp thì anh cũng sẽ không nằm Chuyện này cho nên mới nói vậy, hy vọng anh thể hiểu cho tôi
Anh Tài lặng một lúc rồi nói: “Anh làm rất đúng, biết rồi.”Nói xong, anh ta cúp điện thoại, nhìn Cố An Nhiên nói: “Mặc dù mày không có lừa tao, Nhậm Tường Thiên cũng thật sự sẽ không giúp mày, nhưng mà vì cho chắc chắn. Tao phải giết mày, như vậy thì Nhậm Tường Thiên cũng sẽ không còn thèm cơ thể của mày nữa, cũng sẽ không có ý định giúp mày nữa, tao cũng sẽ không cần lo ngại gì nữa.”
Nói xong, anh ta cầm lấy một cái ghế gỗ lên. “Đừng mà!”
Mẹ của Cổ An Nhiên và em trai cô ấy đều kêu lên đau khổ
Nhưng mà dù có thể cũng không làm Cổ Anh Tài dừng tay lại. “Chết đi đồ con điểm!”
Vừa dứt câu thì Cổ Anh Tài đã giơ cái ghế lên cao, sau đó đập mạnh xuống.
Ngay giây phút cái ghế gần đập tới đầu của Cổ An Nhiên thì đột nhiên có một tiếng gió quét tới, một hình bóng nhanh như chớp bay vọt vào trong phòng trọ, chính là Trần Hoàng Thiên, anh đạp Cổ Anh Tài một cú thật mạnh.
Ám!
Cổ Anh Tài cảm giác như mình bị xe tải tông trúngvậy, cả người anh ta bay xa ra ngoài, đập lên tưởng sau đó rớt xuống dưới thêm đất, máu phun ra đầy đất. “An Nhiên, em không sao chứ?”
Trần Hoàng Thiên lập tức ngồi xổm xuống, đỡ Cổ An Nhiên dậy, nhìn thấy trán cô ấy lúc này máu me be bét, máu chảy đầy mặt. Nhìn trông rất kinh dị, vô cùng thể thăm, trong phút chốc, Trần Hoàng Thiên tức giận đến mức mất đi lý trí, sát khí của anh lập tức tràn đầy căn phòng. “Mẹ nó chứ, mày dám đánh cô ấy nặng như vậy, mày nhất định phải chết.”
Trần Hoàng Thiên nổi giận đùng đùng, anh đỡ Cổ
An Nhiên lên một chiếc ghế, nắm tay nắm chặt nắm đám.
Răng rắc, răng rắc! Tiếng nắm tay như tiếng pháo nổ vang lên. “Trần Hoàng Thiên, đừng!”
Cổ An Nhiên dùng hết sức lực còn sót lại của mình, kéo Trần Hoàng Thiên lại. Lắc lắc đầu, yếu ớt nói: “Không thể đánh anh ta, nếu không thì anh sẽ không thể sống được ở trên đất Côn Châu này, nếu như anh giết anh ta, anh sẽ chết rất thê thảm, em không muốn anh xảy ra chuyện. Anh hãy nghe em, Trần Hoàng Thiên, hãy nghe em...”Cô đứng lên, ôm Trần Hoàng Thiên lại, sở anh xông tới đánh Cổ Anh Tài.
Trần Hoàng Thiên không muốn cô ấy lo lắng, cho nên đành phải buông nắm đấm tay ra. “Mẹ nói”
Lúc này, Cổ Anh Tài đã đứng lên, chỉ tay vào Trần Hoàng Thiên quát lớn: “Mày là thắng nào đấy, mày muốn chết à, tao sẽ cho mày toại nguyện.” “Mày có ngon thì tới đây.” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói, nếu như Cổ An Nhiên không ngăn cản anh lại thì anh đã đánh chết Cổ Anh Tài rồi. “Mẹ mày, để tạo xem mày còn chảnh chó được bao lâu.” Cổ Anh Tài tức hộc máu, quát lớn lên: “Người đâu, mau bắn chết nó cho tạo, đánh chết nó cho tao”
Mấy tên vệ sĩ lập tức đánh về phía Trần Hoàng Thiên.
Rầm rầm rầm. Tiếng động chạm nhau vang lên ôn ào, sau đó mọi người thấy mấy tên vệ sĩ bị đánh hộc máu, bay ra ngoài. “Cái gì...
Cổ Anh Tài sự ngây người, anh ta thực sự không dám tin những gì mà anh ta vừa nhìn thấy. Tên nhóc này mạnh quá vậy? Dù gì thì những tên vệ sĩ này củaanh ta cũng đều là những nội công cao thủ.
Ngay khi anh ta còn không biết phải làm sao đây thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, màn hình bảo là Hoặc Giang Nhật gọi tới, anh ta lập tức bắt máy, la lớn lên: “Giang Nhật, anh mau dẫn người tới nhà mẹ của Cổ An Nhiên, có một thằng tên là Trần Hoàng Thiên đã đánh bay hết đảm vệ sĩ của tôi rồi, anh mau dẫn người qua cứu tôi với
Hoắc Giang Nhật chửi thầm một tiếng, sau đó nói: “Tôi vừa mới sực nhớ ra một chuyện mà quên nói cho anh biết, để cho anh cần thận một tí, để anh tránh bị thằng đàn ông mới của Cổ An Nhiên đánh, nhưng không ngờ lại chậm mất một bước, thằng nhóc đó mạnh lắm, một cao thủ cấp Tông sư, ngày hôm đó, ở Hội sở Entertainment, anh ta muốn cứu Cổ An Nhiên, ngay cả tôi nổ súng cũng đều không thể làm anh ta bị thương một chút, anh mau cảnh cáo anh ta rằng đừng có mà lộn xộn, nếu không tôi sẽ đem theo một ngàn người tới chém chết anh ta đấy!”
Cổ Anh Tài nói mấy từ “được” liên tiếp, sau đó mới cúp điện thoại, rồi quay sang nhìn Trần Hoàng Thiên uy hiếp nói: “Tao cho mày biết, mày tốt nhất là không nên đụng vào tao, nếu không thì mày sẽ chết rất thế thảm đó, Hoắc Giang Nhật đã mang theo một ngàn người chạy qua đây rồi, nếu như mày dám động vàột sợi lông của tao, thì mày cũng đừng hòng mà bước ra khỏi cái đất Côn Châu này, Hoắc Giang Nhật nhất định sẽ chém chết mày
Trần Hoàng Thiên đang định nói gì thì Cổ An Nhiên đã xông tới trước mặt Cổ Anh Tài mà quát lớn: “Cút! Anh mau cút khỏi đây cho tôi. Nếu như anh còn không đi, tới lúc đó, anh bị đánh chết thì cũng đừng có trách tôi đã không nhắc nhờ trước “
Cổ Anh Tài nghe thấy thế thì lập tức cong chân chạy trốn.
Sau khi chạy ra khỏi phòng thì anh ta mới là to vọng vào trong: “Thằng chó Trần Hoàng Thiên, mày chết chắc rồi, chỉ cần mày còn ở cái đất Côn Châu này, tạo thể nhất định sẽ khiến cho mày chết rất thảm, mày cứ chờ đấy, chờ đấy mà xem...