Chàng Rể Đào Hoa

Chương 267: Chương 267: Ông nội mày kính tạo như là thần!




Trong biệt thự Nhất Hào có chú Lưu và bà Ngô, còn có vợ anh và ông cụ Dương Thiên Mạnh nữa, Dương Ninh Vân nói cô đã về Đông Quan rồi, như vậy thì chắc chắn là về đây, chứ không phải là nhà kia của mẹ cô.

Kết quả lại không có ai trong biệt thự Nhất Hào, này quá khác thường rồi, khác thường này làm cho Trần Hoàng Thiên sợ hãi.

May mà điện thoại vang lên vài tiếng là có người nghe rôi. “Vợ à, em ở đâu? Anh quay về biệt thự Nhất Hào rồi, sao bọn em chạy đi đâu hết vậy?” Trần Hoàng Thiên nói một hơi. “Hả? Anh về Đông Quan rồi á Trần Hoàng Thiên?” Dương Ninh Vân kinh ngạc.

Trần Hoàng Thiên nói đúng rồi vội vàng hỏi: “Em và ba, còn có chú Lưu và bà Ngô không sao chứ?" “Trần Hoàng Thiên anh đừng lo lắng, bọn em không sao” Dương Ninh Vân nói: “Hôm trước Dương Chí Văn đến biệt thự Nhất Hào, nói là Trần Hoàng Hạo đã đưa biệt thự Nhất Hào cho hắn ta, sau đó hẳn ra đuổi bọn em ra ngoài, giờ bọn em đang thuê một căn nhà để ở.

Trần Hoàng Thiên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mà mắng: “Tên súc sinh Dương Chí Văn này, anh sẽ không tha cho hắn đâu!”

Dương Ninh Vân vội nói: “Trần Hoàng Thiên anh đừng tức giận, tổng giám đốc Phương bảo là con của anh đang ở trong tay Trần Hoàng Hạo, nếu như anh đánh Dương Chí Viễn, thì Trần Hoàng Hạo sẽ gây bất lợi cho họ, giờ Dương Chí Văn đang làm cho cho Trần Hoàng Hạo đó. “Vì vậy, anh tuyệt đối đừng đắc tội Dương Chí Văn, em gửi vị trí cho anh, nhanh về nhà đi, em nhớ anh rồi.”

Trần Hoàng Thiên nghe thấy vậy, cuối cùng cũng bớt tức giận đi không ít, khóe miệng nở một nụ cười: "Anh cũng nhớ em rồi.”

Dương Ninh Vân cười hì hì, cúp điện thoại, gửi vị trí cho

Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên vốn muốn đi đến biệt thự Nhất Hào, đào quyết võ thuật chân chính và Dược Vương kinh dưới đất lên, nhưng nghĩ lại thì bỏ đi, để trên mặt đất lại không an toàn.

Vì vậy, anh lái xe đi đến chỗ Dương Ninh Vân thuê. Lúc này, trong một căn phòng thuê nào đó. “Ba à, Trần Hoàng Thiên về nhà rồi, anh ấy mà biết ba có thể nói được, chắc chắn sẽ rất vui mừng đấy.” Dương Ninh Vân nói.

Dương Thiên Mạnh rất vui mừng: “Trần Hoàng Thiên, cậu ấy là một người đàn ông tốt. Sau này cho dù có chuyện gì, con cũng đừng nghi ngờ cậu ấy, cũng không đợi rời khỏi cậu ấy, biết chưa?" “Biết rồi ba, sau này con tuyệt đối không nghi ngờ gì anh ấy, lại càng không rời xa anh ấy, trừ khi anh ấy đánh đuổi con đi.” Dương Ninh Vân cầm lấy tay Dương Thiên Mạnh mà nói. “Có đuổi con đi con cũng không được đi!” Dương Thiên Mạnh rất nghiêm túc mà nói.

Dương Ninh Vân nhếch miệng cười: “Con nghe ba, cả đời này cứ đi theo anh ấy, đuổi con đi con cũng không đi, hì hì!”

Ngày hôm qua sau khi Dương Thiên Mạnh bị kích thích đến có thể nói chuyện, nên nói với Dương Ninh Vân rất nhiều rất nhiều, Dương Ninh Vân có rất nhiều cảm xúc, thấy được chồng của mình thật sự là vô cùng tốt

Cộc cộc

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên. “Oa! Trần Hoàng Thiên lại đến nhanh như vậy à!” Dương Ninh Vân đã không thể chờ đợi được nữa mà muốn gặp Trần Hoàng Thiên, lập tức đi đến mở cửa. Kết quả lúc nhìn thấy ba người đứng ngoài cửa, cô ngây người ra rồi!

Là mẹ và em gái, còn có cả Phan Tùng Dương! “Làm sao các người...lại đến đây?” Dương Ninh Vân hỏi.

Lý Tú Lan trừng mắt nhìn cô: “Hôm qua Dương Chí Văn đã nói với mẹ rồi, mấy người bị đuổi ra khỏi biệt thự Nhất hào, mẹ liền để Phan Tùng Dương điều tra cả nửa ngày thì mới tra ra được mấy người thuê nhà ở đây, nên mới đến.”

Nói xong, bà ta liền đi vào, đảo mắt một lượt, chậc chậc mà nói: “Lại phải đến nước phải ở căn phòng nát như thế này, Ninh Vân con thực sự là có bản lĩnh đấy, không phải là mẹ đã nói với con là con càng làm thế thì càng tệ hơn thôi, đã bị Bảo Trân bỏ xa cả trăm con phố rồi.”

Dương Bảo Trân cười đắc ý: “Phòng này, còn không lớn bằng phòng vệ sinh chỗ em và Tùng Dương ở đâu.

Nói đến đây, cô ta lại nhìn về phía Dương Ninh Vân: “Chị, có một câu nói rất hay, theo đúng người đàn ông thì hạnh phúc cả đời, còn theo sai người thì khổ cả đời, em chính là theo đúng người đàn ông, còn chị, thì chính là theo sai người.

Dương Ninh Vân im lặng không nói gì.

Cô cảm thấy hạnh phúc là được, mới không thèm quan tâm Dương Bảo Trân nhìn cô như thế nào.

Nhưng Dương Thiên Mạnh lại lạnh lùng mở miệng: “Nếu như các người đến thăm Ninh Vân, tôi hoan nghênh, nhưng mà nếu để đến đả kích con bé, mời ra khỏi cửa, tôi không hoan nghênh” "Ô?"

Lý Tú Lan và Dương Bảo Trân đều thốt ra một tiếng ngạc nhiên, lúc này nhìn về phía Dương Thiên Mạnh, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. “Ba, ba nói được rồi sao?” Dương Bảo Trân hỏi. “Hừ. Dương Thiên Mạnh hừ một tiếng rồi nói: “Cô còn nhớ tôi là ba cô cơ, tôi còn cho rằng cô nghĩ tôi chết rồi đấy!

Lý Tú Lan nghe thấy vậy, lập tức khó chịu: “Ở cái loại phòng rách này, ông có cái gì mà vênh mặt hả, còn chọc tức Bảo Trân, tôi nói cho ông biết, hôm nay tôi và Bảo Trân và cả Tùng Dương qua đây, là vì Bảo Trân biết ông bị Dương Chí Văn đuổi đi, muốn tìm cho ông một chỗ tốt, mời người làm đến chăm sóc ông, kết quả ông lại bày ra thái độ này với con bé, còn cho rằng lòng tốt của người ta là lòng lang dạ sói!”

Dương Thiên Mạnh nghe xong, trong lòng có hơi thoải mái.

Nhưng mà ông ấy lại nói: “Tôi và Ninh Vân và cả Hoàng Thiên đang sống với nhau rất tốt, không cần các người bận tâm, chỉ mong các người đừng làm khó Ninh Vân, đừng có làm chuyện làm tổn thương Hoàng Thiên nữa, là tôi đã tạ trời tạ đất rồi, vô cùng cảm ơn ân đức của các người rồi.” "Được cái rắm ấy, ở đây rồi mà còn bảo vẫn tốt?” Lý Tú Lan không nhịn được cười.

Sau đó bà ta nhìn về phía Dương Ninh Vân mà nói: “Nghe lời mẹ đi, rời khỏi Trần Hoàng Thiên, cậu ta đã bị đánh thành người tàn tật rồi, sống cùng cậu ta sẽ không hạnh phúc đâu.” “Mẹ đã bảo Tùng Dương tìm cho con một cậu chủ rồi, mặc dù không nhiều tiền bằng nhà họ Phan, nhưng ở Hoàng Đông, cũng là rất có tiền, gả đi tuyệt đối sẽ sống rất tốt” “Con biết ngay mẹ vì chuyện này mà đến” Vẻ mặt Dương Ninh Vân đầy lạnh nhạt, nói: “Con mới nói với ba rồi, đời này không rời khỏi Hoàng Thiên, vì thế nên các người đi đi, đừng có ở đây lãng phí thời gian của con.” “Con...!” Lý Tú Lan vô cùng tức giận, chỉ tiếc mài sắt không làm thành kim được mà nói: “Tên phế vật đó thì có cái gì tốt, vì sao mà không rời khỏi cậu ta? Con biết có bao nhiều người muốn cậu ta chết không hả? Mười ngón tay cũng không đếm nổi đâu, con có biết không hả?” “Cả Tùng Dương, đều muốn cậu ta chết!”

Dương Thiên Mạnh nghe thấy vậy, tức đến phát điện mà nói: “Nếu như bà không muốn Bảo Trân và Phan Tùng Dương chia tay, thì lập tức dẫn hai đứa nó rời đi, sao này đừng có gây chuyện với Hoàng Thiên, nếu không chuyện kết hôn của hai đứa nó sẽ bị bà làm hư

Dương Bảo Trân thấy tức cười, hỏi: “Ba à, chắc là đầu óc ba vẫn chưa khôi phục lại như cũ nhỉ, gây chuyện với Trần Hoàng Thiên, thì sao lại ảnh hưởng đến chuyện kết hôn giữa con và Phan Tùng Dương chứ?” “Bởi vì ông cụ nhà họ Phan đồng ý cho cô và Phan Tùng Dương ở bên nhau, là đang nể mặt Hoàng Thiên, nếu như cô còn chọc cậu ấy nữa, đảm bảo chỉ cần một cú điện thoại, cậu ấy cũng làm cho ông cụ Phan không cho hai người kết hôn nữa!” Dương Thiên Mạnh tức giận mà nói.

Ngày hôm đó ông ấy tận tai nghe thấy Trần Hoàng Thiên bảo ông cụ Phan đi tìm Dương Bảo Trân, còn bảo ông cụ Phan cho Phan Tùng Dương và Dương Bảo Trân ở bên nhau, nếu không làm sao hai người họ có ngày hôm nay.

Nhất thời Phan Tùng Dương liền cười ra tiếng ngỗng kêu. “Ba vợ à, chắc là ba chưa biết, Trần Hoàng Thiên đã từng đánh con, ông nội con còn muốn giết chết hắn ta chứ?” “Những chuyện này tôi không biết, tôi chỉ biết, sau này ông nội cậu đồng ý cho cậu và Dương Bảo Trân ở bên nhau, đều là do ý của Hoàng Thiên, thật sự là đừng có chọc vào Hoàng Thiên nữa, vì hạnh phúc của hai người, thì đừng có làm phiền Hoàng Thiên nữa. Dương Thiên Mạnh tận tình khuyên nhủ.

Cuối cùng ông ấy cũng không đành lòng việc kết hôn của con gái bị hủy hoại.

Nhưng Dương Bảo Trân cũng không thèm để tâm, cười lạnh mà nói: “Ba, con biết ba thích đưa con rể hiếu thuận Trần Hoàng Thiên này, vì đó nên cố ý nói dối con cùng Tùng Dương, nhưng mà ba đang bịa thì cũng phải bịa cái gì mà người ta tin được chứ, Trần Hoàng Thiên hắn ta thì làm gì có năng lực lớn như vậy?” “Đúng vậy đó!” Lý Tú Lan trợn trừng mắt nhìn Dương Thiên Mạnh: “Đầu bị hỏng, thì mới có thể nói ra lời lừa trẻ con như thế này”

Nói đến đây, bà ta lại nhìn về phía Dương Ninh Vân: “Đã ở trong cái phòng nát như này rồi, còn không biết suy nghĩ về tương lai của chính mình, mẹ phải suy nghĩ về tương lai cho con. Đi theo mẹ, mẹ giúp con lập một gia đình hạnh phúc.

Nói xong, bà ta kéo lấy tay Dương Ninh Vân mà lôi ra ngoài. “Con không đi, mẹ thả con ra, thả con ra!” Dương Ninh Vân giãy dụa, thế như có sự hỗ trợ của Dương Bảo Trân và Phan Tùng Dương, cô căn bản không thể thoát được, bị lôi về phía cửa nhà trọ.

Dương Thiên Mạnh vội vã hô lớn: “Bỏ Ninh Vân ra, các người bỏ Ninh Vân ra... “Ba, ba ở đây đợi trước đi, đợi con và mẹ đưa chị đến phòng của một người bạn của Tùng Dương, thì bọn con sẽ quay trở lại đưa ba đi.” Dương Bảo Trân nói. “Các người...các người...sẽ gặp báo ứng!” Dương Thiên Mạnh tức đến hộc máu.

Rất nhanh, Dương Ninh Vân vừa gào khóc vừa bị lỗi đến cửa nhà trọ.

Kết quả vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy một bóng hình đang ở trước mắt, đang đi đến phía cửa nhà trọ.

Là Trần Hoàng Thiên.

Nhất thời Lý Tủ Lan, Dương Bảo Trân, Phan Tùng Dương sợ ngây người.

Trần Hoàng Thiên cũng sững sờ, nhưng rất nhanh mặt đã lạnh tay mà hô lên: “Các người đang làm gì đó, thả Ninh Vân ra cho tôi!”

Anh đang vui vẻ đến gặp vợ, kết quả lại phát hiện vợ bị bắt đi, nhất thời cơn tức xông lên đầu, đi đến đạp cho Phan Tùng Dương một cái, đạp Phan Tùng Dương vào trong phòng khách của nhà trọ, nện lên trên tường, ngã ngửa ra đất. “Mẹ ơi!”

Lý Tú Lan và Dương Bảo Trân sợ ngây người, lúc này buông Dương Ninh Vân ra mà lùi về phía sau. “Vợ à, em không sao chứ?” Trần Hoàng Thiên ôm lấy Dương Ninh Vân, vội vàng

Dương Ninh Vân lắc đầu: “Anh về rồi, thì em không sao hỏi. cả."

Nói xong, cô dựa đầu vào lòng Trần Hoàng Thiên, có anh ở đây, cô sẽ cảm thấy an toàn.

Trần Hoàng Thiên yêu thương mà vuốt lại mái tóc lộn xộn của cô, sau đó ôm lấy bả vai của cô, đưa lại vào trong nhà trọ, đóng cửa lại. “Mày mày mày...không phải là mày thành người tàn tật rồi sao? Sao lại khỏi rồi?” Khuôn mặt Lý Tú Lan tràn đầy sợ hãi mà nói. “Vì vậy mẹ con nhà bà lại chạy đến bắt nạt Ninh Vân đúng không?” Trần Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi.

Dương Bảo Trân tức giận mà nói: “Bọn tôi không phải là đến bắt nạt chị, mà làm tìm cho chị một nhà khác giả để gả đi, ở bên cạnh loại bỏ đi như anh, chị tôi thành bộ dạng như thế nào rồi, giờ đã phải ở trên ổ chó rồi. “Xem ra cô gả cho nhà tốt rồi, đều không bận tâm chuyện của mình nữa, mà lại bận tâm đến cả chuyện của chị gái rồi. Được, vậy để tôi cho cô không gả được vào nhà họ Phan nữa. Để bắt đầu bận tâm chuyện đời mình đi!” Trần Hoàng Hoa nói, lấy điện thoại ra, gọi cho Phan Đình Thọ.

Anh đã không chịu được kiểu hai người này đối xử với Dương Ninh Vân nữa rồi, phải cho bọn họ một bài học mới được! “Mày lấy tư cách đâu mà làm cho Bảo Trân không vào được nhà họ Phan tao hả?” Phan Tùng Dương tức giận mà nói. “Chỉ bằng việc ông nội mày kính tạo như thần!” Trần Hoàng Thiên quát lên. “Có cái rắm ấy!” Phan Tùng Dương nổi trận lôi đình: “Mày là cái gì cơ chứ, dựa vào cái gì mà ông nội tao kính mày như thần, đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình. Nếu như mày có năng lực thật thì có thể bị đánh như chó ở Ma Đô sao?”

Phan Đình Thọ nhận được điện thoại của Trần Hoàng Thiên, nghe thấy lời của Phan Tùng Dương, suýt chút nữa bị dọa cho chết, vội vàng nói: “Anh Trần, anh mở loa ngoài ra, tôi nói mấy câu với thằng súc sinh kia.

Trần Hoàng Thiên đáp một tiếng được rồi mở loa ngoài ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.