Chàng Rể Đào Hoa

Chương 266: Chương 266: Tôi đã không còn sạch sẽ rồi!




**********

Chương 266: Tôi đã không còn sạch sẽ rồi!

Lúc này, ở trên tầng.

Đỗ Nhã Lam bị trói ở trên giường, vẻ mặt đầy phức tạp. "Nhã Lam, nói thật ấy, tôi đã nhung nhớ cô lâu rồi, nằm mơ cũng muốn nếm thử mùi vị của cô, khà khà, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội.

Giang Hào cười xấu xa, lẩm bẩm trong miệng.

Đỗ Nhã Lam khóc không ra nước mắt, không nhịn được mà mắng chửi Trần Hoàng Thiên trong lòng, trước đây muốn cho anh anh không cần, giờ lại bị tên súc sinh Giang Hạo này được hời rồi.

Cô ấy không cam lòng, vô cùng không cam lòng! "Được rồi.”

Lúc này Giang hào đứng dậy: “Thưởng thức cô lâu như vậy rồi, cũng nên hành động thôi.”

Dứt lời, anh ta cởi nút áo quần của mình ra. “Giang Hào, mày đừng làm loạn, đừng có mà làm loạn!

Đỗ Nhã Lam khản cả giọng mà hét, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng. “Khà khà!” Giang Hào nở nụ cười xấu xa: “Làm một con quỷ no còn hơn là làm một con quỷ đói, yên tâm, tôi sẽ cho cô ăn no rồi mới tiễn cô lên đường. Đỗ Nhã Lam nghe thấy vậy, lập tức vô cùng tuyệt vọng mà rống lên. “Trần Hoàng Thiên, anh ở đâu hả, cứu tôi, anh mau đến cứu tôi.” "Ha ha!"

Giang Hào cười lớn: "Hắn ta bị biến thành người tàn phế rồi, làm sao mà cứu cô được?”

Kết quả anh ta vừa nói xong, lúc đang chuẩn bị hành động thì đột nhiên, ầm một tiếng rất lớn.

Giang Hào bị dọa cho giật mình, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn, kết quả lại nhìn thấy một khuôn mặt mà anh ta luôn sợ muốn chết. “Trần Trần Hoàng.... Thiên?”

Anh ta không thể tin nổi vào mắt mình, không phải hai chân hai tay của tên này đã bị trúng đạn sao, làm sao lại có thể đi được, còn có sức lực lớn như vậy nữa, đạp bay cả cửa?

Này không khoa học chút nào!

Mà lúc Đỗ Nhã Lam nhìn thấy Trần Hoàng Thiên, tâm tình bị đè nén rất lâu cũng xả ra. “Trần Hoàng Thiên, cuối cùng anh cũng đến rồi, tôi còn tưởng cả đời này sẽ không được gặp lại anh đấy, hu hu.. Trong lúc này, cho dù cô ấy vô cùng kiên cường, cũng òa khóc như một đứa trẻ, “Con mẹ nó, thằng súc sinh này!

Trần Hoàng Thiên vốn có thù hận với Giang Hào, giờ lại nhìn thấy anh ta đối xử với Đỗ Nhã Lam như vậy, nhất thời thù cũ thù mới hòa vào nhau, hóa thành một quả b, nổ tung trong cơ thể anh ta, lúc này hung hãn mà xông lên. “Mẹ ơi!”

Giang Hào nhìn thấy Trần Hoàng Thiên như hổ mà lao đến, dọa cho sắp nứt cả tim gan, lăn xuống dưới giường, trốn dưới gầm giường, hoảng hốt hét lên: "Đừng có đánh tao, tao mà có chuyện gì, Trần Hoàng Hạo sẽ không bỏ qua cho vợ và con của mày đâu!” “Còn dám uy hiếp tao!”

Trần Hoàn Thiên lôi anh ta ra, túm lấy cổ anh ta, hung hãng đấm lên mặt anh ta hai quyền, đánh cho mặt anh ta biến dạng, khóc chết đi sống lại. “Trần Hoàng Thiên, đánh chết hắn ta thì có khi nào sẽ làm hại đến vợ và con của anh không?” Đỗ Nhã Lam vội hỏi, mặc dù cô ấy rất muốn Giang Hào chết, nhưng cũng sợ vì thế mà làm hại Trần Hoàng Thiên. “Sẽ không đâu, đến lúc đó sẽ nói với bên ngoài. Hắn ta thông đồng với người Nhật Bản để hại ba cô, lúc đại sư Trần cứu ba cô, thì làm thịt luôn cả hắn ta.

Đỗ Nhã Lam suýt thì bị tên súc sinh này làm hại, Trần Hoàng Thiên sớm đã muốn giết chết anh ta. Đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lúc này tụ khí thành kiếm, chém về phía Giang Hào.

Xoet!

Một tia máy phun ra. Giang Hào, chết

Sau đó anh lại chém đứt dây thừng trói tay chân Đỗ Nhã Lam, lại giúp cô ấy mở nút thắt trên tay chân ra, ảnh mắt lại nhìn thấy sự xinh đẹp của cô ấy, tim Trần Hoàng Thiên lại đập ầm ầm, vội nhắm mắt lại.

Quá đẹp rồi!

Thật giống với Dương Ninh Vân.

Kết quả vừa thảo dây thừng xong, Đỗ Nhã Lam đột nhiên đứng dậy, đập đầu về phía tường. “Nhã Lam!”

Trần Hoàng Thiên sợ ngây người!

Lúc này liền bổ nhà đến, kéo cô ấy lại, vội la lên: “Sao cô lại làm chuyện nghĩ quẩn vậy hả, như vậy không phải là tôi mất công cứu cô rồi sao?”

Cũng may mà Đỗ Nhã Lam không đụng vào tường. “Tôi đã không còn sạch sẽ nữa rồi, nghĩ đến dáng vẻ buồn nôn của Giang Hào, tôi đã muốn chết rồi, anh thả tôi ra đi, để tôi đi chết đi Trần Hoàng Thiên!” Đỗ Nhã Lam vừa khóc lóc nói vừa giãy dụa.

Trần Hoàng Thiên cắn rằng, kéo cô ấy vào trong lòng, nói: “Không có gì to tát đâu Nhã Lam, trong mắt tôi, cô vẫn trong sạch” "Hu hu..."

Đỗ Nhã Lam dựa đầu vào trong lồng ngực Trần Hoàng Thiên mà khóc òa lên.

Thực ra cô ấy vẫn sạch sẽ, cũng không bị đi quá giới hạn, chỉ là Giang Hào táy máy tay chân với cô ấy, làm cho cô ấy cảm thấy buồn nôn.

Sau khi gào khóc một hồi, và được Trần Hoàng Thiên an ủi, cô ấy mới bình tĩnh lại.

Bởi vì quần áo của cô ấy bị làm hư rồi, Trần Hoàng Thiên lấy một bộ quần áo thủy thủ trong tủ trong phòng ra cho cô ấy thay.

Còn không phải nói, mặc bộ đồ thủy thủ này vào, làm cho vóc dáng Đỗ Nhã Lam vốn xinh đẹp giờ lại càng thêm bốc lửa. Làm cho Trần Hoàng Thiên không nhịn được mà điên cuồng nuốt nước miếng. “Cho anh, anh không cần, lại lén lút nuốt nước miếng” Đỗ Nhã Lam có chút dở khóc dở cười.

Trần Hoàng Thiên vò đầu, lúng túng mà cười.

Đỗ Nhã Lam liếc xem: “Biết anh không muốn làm chuyện có lỗi với vợ mình, có thể vợ anh cũng giống như tôi, đều là cơ thể trinh trắng, thật sự nghi ngờ có phải anh có vấn đề không

Nói xong, đôi chân thon dài thẳng tắp của Đỗ Nhã Lam đi ra khỏi phòng.

Trần Hoàng Thiên sững sờ mà đứng đó.

Sao cô ấy biết vợ mình vẫn còn trinh trắng? “Chẳng lẽ...cô ấy thừa lúc mình không ở Ma Đô, mà kiểm tra cho vợ mình rồi?” Nghĩ đến đây, Trần Hoàng Thiên không nhịn được mà rùng mình một cái. Chỉ cảm thấy rất chân thực. “Nhã Lam, con không sao chứ?”

Dưới tầng, Đỗ Văn Mạnh nhìn thấy Đỗ Nhãn Làm đi xuống, có chút lo lắng mà hỏi. “Ba, con không sao, may là Trần Hoàng Thiên tới sớm. Đỗ Nhã Lam nói.

Đỗ Văn Mạnh lập tức thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực mà nói thế thì tốt.

Sau đó Trần Hoàng Thiên xuống, ông ta cảm ơn một hồi, Trần Hoàng Thiên cũng nói với ông ta vài câu, lại nói chuyện với Chu Kình Thượng vài câu, sau đó mang mặt nạ vào, một đám người rời khỏi du thuyền.

Rất nhanh diễn đàn vũ đạo ở cả trong nước lẫn quốc tế đều bùng nổ, vô số người đam mê võ đạo, biết được trợ lý đại tông sư của Đằng Thanh Xã, Mutoichiro đã bị giết, đều xôn xao bàn luận, bàn bạc về chuyện tàn sát này trên đủ diễn đàn võ đạo. “Người đeo mặt này thật là lợi hại, cũng không biết là mặt mũi như thế nào.” “Nghe nói là đại sư Trần, nhưng rất ít người biết được không mặt thật của đại sư Trần nhỉ?” “Trong xã hội Trung Quốc vẫn có rất nhiều võ giả, Mutoichiro bất cẩn, thì chết thảm thôi.”

Những người đam mê võ đạo ở trong và ngoài nước đang thảo luận sôi nổi về việc này. "Ha ha! Ha ha!"

Ông ngoại của Trần Hoàng Thiên, Thẩm Thành Đông mừng đến phát điên rồi. “Cái đại sư Trần này, chắc chắn là cháu ngoại Trần Hoàng Thiên của tôi, loại trừ một mối họa lớn cho hiệp hội Thiên Minh, giờ vết thương của trợ lý đại tông sư của chúng ta sắp khỏi rồi, không bao lâu nữa, chúng ta có thể cướp được địa bàn của bọn Đằng Thanh Xã rồi!”

Cậu của Trần Hoàng Thiên cũng vô cùng cao hứng mà gọi điện cho Trần Hoàng Thiên để xác nhận chuyện này. Cho đến khi Đằng Thanh Xã biết được trợ lý đại tông sư của mình bị giết. Người nào người nấy liên tục hô hào phải báo thù cho Mutoichiro. “Kỳ lạ, sao người đeo mặt nạ này lại biết Chân Vũ Kiếm Pháp?”

Ở nên trong một trang viên xa hoa ở Kim Thành, sau khi ông lão xem xong video cuộc đại chiến giữa người đeo mặt nạ và Mutoichiro, lập tức nhíu chặt lông mày. “Chẳng lẽ người đeo mặt nạ này là học trò mà thầy nhận sao?”

Ông lão lẩm bẩm trong miệng. “Ông nội, không phải ông nói là thầy ông chỉ nhận hai người học trò là ông và Chu Kình Thượng thôi, không có người thứ ba sao? Hơn nữa thực lực của người này tương đương với Chu Kình Thượng, phải là Chu Kình Thượng chứ?” Người thanh niên bên cạnh hỏi.

Ông lão lắc đầu: “Từ phong cách của người đeo mặt nạ, không khó nhìn ra đây không phải là Chu Kình Thương “Vậy cháu giúp ông nội đi điều tra xem người này là ai nhé?” Người thanh niên hỏi dò.

Ông lão gật đầu: “Đi tra đi.” "Vâng!"

Người thanh niên lui ra.

Ông lão thầm nghĩ trong lòng: “Năm đó sư phụ không truyền lại Chân Vũ Quyết cho mình và Chu Kinh Thượng, không biết có truyền ra cho người khác không, nếu như có, thì mình đạt được, nhất định phải có được!”

Đông Quan, vịnh Ngọc Long, biệt thự Nhất Hào. “Vãi! Đại sư Trần cứu Đỗ Văn Mạnh, Giang Hào cũng bị giết, con mẹ nó chứ, đại sư Trần này mạnh như vậy, tôi đuổi Dương Ninh Vân ra khỏi biệt thự Nhất Hào, nếu như Trần Hoàng Thiên trở về mà biết chuyện, có khi nào bảo Trần Văn Mạnh đến xử tôi không?”

Chu Trí Vân vô cùng sợ hãi. “Xem ra chúng ta tạm thời không thể đợi ở đây rồi, tôi phải đi qua nhà họ Trần một chuyến, xem nhà họ Trần có sợ Trần Hoàng Thiên gọi Đỗ Văn Mạnh giúp trả thù không Nghĩ đến đây, anh ra lập tức đi mua vé máy bay giữa đêm, chạy đến thủ đô.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Hoàng Thiên liên ngồi máy bay riêng quay về Đông Quan. Kết quả về đến biệt thự Nhất Hào, phát hiện không có ai trong biệt thự Nhất Hào.

Trái tim Trần Hoàng Thiên lập tức thắt chặt, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Dương Ninh Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.