Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 17: Chương 17: Anh muốn...




Cố Thụy Long ẩn ý nhìn Cố Hạo Dân: “Cha, công ty không nên phân chia, cần quy về một mối, một người quyết định là đủ. Chủ tịch và tổng giám đốc không thống nhất được quan điểm thì...”

“Sao, ý chú là gì?” Cố Hạo Dân nhìn ông ta: “Tôi chết rồi sao?”

“Anh hai, nên theo sắp xếp của cha chứ, em cũng chỉ muốn tốt cho Cố gia.”

Cố Tùng cau mày: “Nói thẳng!”

Cố Thụy Long tỏ vẻ lo lắng: “Tình hình công ty thế nào ai cũng biết, cần nhất là vực dây công ty. Nhưng dự án lớn kia đã bị bé Uyển Như lấy mất rồi”

“Con muốn đề xuất, nếu ai có thể lấy lại dự án này sẽ thành người đứng đầu công ty, có quyền điều phối công ty. Như vậy, Cố thị mới có thể phát triển được.” Cố Thụy Long giải thích.

“Cha...”

Cố Tùng nhìn Cố Hạo Dân, rõ ràng là bị lời nói này làm cho lay động rồi.

“Con đồng ý.” Cố Hạo Dân bắt buộc phải đồng ý.

Trong lòng thầm mắng, tự nhủ sau khi nắm quyền công ty sẽ đuổi tất cả các người.

Cố Tùng gật đầu: “Cứ thế đi.”

Cố Thụy Long ẩn ý mỉm cười. Cố Hạo Dân rất tức giận. Cố Tùng đuổi hết mọi người ra ngoài, tự bản thân suy nghĩ. Thật ra Cố Tùng đã lập một bản di chúc, nhưng nó chỉ là để cho người khác xem thôi.

Đẩy Cố Uyển Như lên vị trí cao cũng chỉ là để rèn luyện một chút, đợi được gả vào gia đình giàu có sẽ không bị coi là bình hoa di động. Nếu Cố Uyển Như có thể có chỗ đứng trong công việc kinh doanh của nhà chồng, chẳng phải sẽ mang lại lợi ích cho Cố gia sao?

Mọi công sức của Cố Tùng như đổ sông đổ biển. Nếu Cố Tùng biết các con trai phá hỏng mọi kế hoạch của mình, có khi tức tới chết.

Rời khỏi biệt thự Luxury, Cố Hiển bực bội: “Tên khốn Giang Hải kia, tao nhất định phải giết chết mày.”

“Không, tao muốn mày sống không bằng chết.”

Cố Hiển đã mất hết tất cả, con trai và quyền thừa kế đều không còn nữa. Ông ta hận Giang Hải đến tận xương tủy, Cố Hiển điên cuồng, như thể muốn đồng quy vu tận với Giang Hải.

Gọi cho Hồng Lão Tam, Cố Hiển nói: “Anh Tam, chuyện kia chúng ta nói...”

“Mẹ kiếp, vội cái gì?” Hồng Tam Lão có chút bực bội: “Cái gì cũng từ từ, cứ bỏ của thì ít mà đòi làm nhiều. Mẹ kiếp, đạo lý đó không hiểu sao?”

Cố Hiển cũng không muốn dây dưa, bọn họ đều không sợ gì cả, một hai lời không thuận tại là xách dao lên giải quyết.

Cố Hiển cười nói: “Anh Tam, tôi có thể thêm tiền, nhưng tôi có chút yêu cầu...”

Vị trí đẹp nhất của Hoàng Kim Giáp Lân, căn biệt thự vô cùng lộng lẫy, do Ngô Mẫn chuẩn bị, cuối cùng đã bàn giao.Tất cả mọi thứ đều là đồ mới, chỉ cần mang theo đồ dùng hàng ngày là có thể dọn vào ở được rồi.

Tâm trạng của Cố Vân Lệ cũng đỡ hơn rất nhiều, bà mua đồ muốn nấu một bàn tiệc mừng tân gia. Giang Hải ăn hết bát này đến bát cơm khác.

“Anh thích ăn cơm thế sao? Từ từ thôi” Cố Uyển Như nhỏ giọng.

“Thật ra, anh nhớ nắm cơm kia.” Giang Hải nghiêm túc.

Anh ăn sạch không còn một hạt cơm nào trong bát rồi mới đặt bát đũa xuống, hài lòng vỗ vỗ bụng.

“Mẹ, sau này mẹ chuẩn bị nấu đồ bổ để bồi dưỡng cho cha, còn sẽ đưa thực đơn theo đơn thuốc.”

“Đơn thuốc gì cơ?” Cố Uyển Như tò mò.

Giang Hải nói nhỏ: “Công thức để sinh con trai, anh cũng muốnuống vài thang.”

Cố Uyển Như đỏ mặt ngại ngùng, cô lơ đi để che giấu lúng túng. Vị bác sĩ sẽ điều trị cho Lôi Nhân Hào cũng sắp tới thành phố Giang Tư rồi, Cố Vân Lệ nói sáng sớm mai sẽ đi những thứ trong đơn thuốc.

Sau đó, Cố Uyển Như làm việc quên mình. Hiện công ty chỉ có dự án kia Cố Uyển Như muốn làm càng nhanh càng sớm, mọi giai đoạn phải được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Đêm khuya, Giang Hải ngồi một mình, nhìn bóng Cố Uyển Như, anh cảm thấy mình giống oán phụ. Cố Uyển Như vặn vặn cái cổ mỏi nhừ, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Đến lúc này, Cố Uyển Như phát hiện biệt thự chỉ có hai phòng ngủ.

Vợ chồng Cố Vân Lệ ở tầng một, còn Giang Hải và Cố Uyển Như ở trên tầng hai. Mà phòng tắm trên tầng hai ở trong phòng ngủ, vách ngăn ở giữa là một tấm kính trong suốt rất lớn. Giang Hải sớm đã phát hiện ra thiết kế này, anh cảm thán Ngô Mẫn thực sự rất biết cách tận hưởng cuộc sống. Chỉ cần mở đèn ở trong, thì nét uốn lượn in bóng lên rèm, Giang Hải nghĩ là muốn tăng huyết áp.

Cố Uyển Như đỏ mặt như quả cà chua, đuổi Giang Hải ra khỏi phòng ngủ, khóa cửa lại. Giang Hải đang khóc thầm trong lòng, thầm hận Ngô Mẫn làm quá đáng, kiểu gì cũng bị đuổi. Cái tên Ngô Mẫn này đúng là không hiểu lòng người.

Giang Hải thở dài. Đường đường là Đế Vương của thế giới ngầm, phụ trách việc buôn bán mọi thứ ở phương Đông, anh luôn giữ mình trong sạch, loại phụ nữ nào mà anh chưa từng gặp qua, sao anh có thể làm việc bỉ ổi như thế này được?

Áp tai vào cửa, anh rất căng thẳng. Ngô Mẫn có cần phải làm thế không chứ? Thật là lãng phí, đến tiếng nước chảy cũng không nghe thấy được. Không được, nhất định phải dạy dỗ Ngô Mẫn, tệ quá, nghĩ Giang Hải anh là loại người gì?

“HỪ Tôi cần làm thế sao? Phòng tôi cơ mà?” Giang Hải lẩm bẩm.

Giang Hải lo lắng đi qua đi lại, còn nằm bò trên mặt sàn nhìn vào trong.

“Vợ ơi, em xong chưa?” Giang Hải khẽ gọi.

Một lúc anh lại gọi: “Vợ ơi?”

Giang Hải gọi không biết bao nhiêu lần, cửa phòng rốt cục cũng được mở ra: “Vợ à, anh cũng muốn… tắm...”

“Tắm đi.” Cố Uyển Như tránh sang một bên để anh đi vào.

Giang Hải cười thầm: “Vợ à, em tốt quá... này... em đi đâu vậy?”

Giang Hải tắm, Cố Uyển Như muốn tạm tránh đi. Sau Giang Hải khi tắm rửa xong đi ra thì Cố Uyển Như ngủ trên bàn làm việc. Anh đang định bế Cố Uyển Như nhwunh chưa kịp làm gì cô ấy đã thức giấc.

“Vợ à, vào phòng ngủ đi, ở đây rất lạnh.” Giang Hải trong lòng không yên.

“Anh ngủ trên giường đi.” Cố Uyển Như ngáp một cái, trong lòng thầm nghĩ ngày hôm sau phải đi mua một cái giường nhỏ về.

Giang Hải nhìn giường lớn lại thấy nuối tiếc. Đành chịu đựng vậy, dù sao không thể quá nhanh được. Giang Hải đành mỗi người một góc, trong lầm vô cùng khó chịu.

Sáng hôm sau,

Một người đan đợi Giang Hải ở vườn sau, chính là Thất Hồn. Hẳn là Tần Hiên vô cùng ngạc nhiên, vì đây chính là đàn em của hắn ta.

Thất Hồn để lộ một hình xăm hung ác hiện ra: “Thất Hồn xin ra mắt Đế Vương.”

Giang Hải gật đầu: “Thiên Ưng Môn sẽ nghe theo cậu. Cứ kế hoạch cũ mà làm.”

Chỉ những người đứng đầu khu vực phương Đông mới biết rõ sự tồn tại của Đế vương. Kinh tế? Chợ đen? Anh chính là tất cả, là Đế vương của thế giới ngầm. Nhưng chưa phải là tất cả.

Đế vương không chỉ là danh xưng một người, mà còn là một thế lực, luôn độc lập không liên minh với bất kỳ ai hay thế lực nào, tồn tại như một sự mình chứng với sứ mệnh giữ gìn, bảo vệ phương Đông. Ngay cả những người đứng đầu các quốc gia cũng đừng mở là đối thủ cả Đế vương.

Nói cho đúng, Đế vương không hề cố kỵ gì cả.

Sau khi quay lại biệt thự đã tháy Cố Uyên Như đang ngồi vào bàn ăn, đồ ăn cùng đã bày lên.

Lúc này Lôi Nhân Hào đem ra món thịt xào ớt: “Con rể, nếm xem có hợp khẩu vị con không, lâu ngày không làm nên tay nghề cũng mai một dần rồi.”

“Sao lúc nãy con không thấy? Con cũng lâu rồi chưa ăn món này của cha.”

“Không được, chỉ có nhiêu đây thôi, con rể ăn còn chưa đủ, con sao có phần được.” Lôi Nhân Hào né tránh đôi đũa của Cố Uyển Như đang vòi tới miếng thịt, bảo vệ đĩa thịt an toàn hạ cánh trước mặt Giang Hải.

Cố Uyển Như nhìn Giang Hải, lại khó hiểu nhìn cha mẹ. Thái độ này khá lạ, cha mẹ không thích Giang Hải cơ mà? Thay đổi nhanh thế sao? Vì Giang Hải mua nhà và xe hay vì điều gì?

“Quá thiên vị nha. Con là con ruột mà?” Cố Uyển Như thăm dò.

Giang Hải thè lưỡi, cố tình bắt chước khuôn mặt của tiểu nhân đắc chí.

Cố Uyển Như hừ một cái: “Cha mẹ thật dễ dụ dỗ, mới đó đã thay đổi rồi?”

Lôi Nhân Hào vờ như không nghe thấy: “Con rể, ăn cái này đi, món này Vân Lệ...”

“Cảm ơn cha!” Giang Hải rất tự nhiên.

Được Ngô Mẫn giới thiệu, nhiều công ty muốn đấu thầu các dự án phụ trong dự án lớn của công ty Cố Uyển Như làm. Ngoài xem bản vẽ, còn tổ chức một cuộc họp đi hiện trường.

Có rất nhiều việc và vấn đề cần xử lý trong một dự án, mà dự án lớn thì càng cần lầm tốt hơn. Cố Uyển Như có Ngô Mẫn giúp đỡ, nên mọi việc vô cùng dễ dàng.

Giang Hải như một lái xe đơn thuần, công việc của anh chỉ là chờ đợi Cố Uyển Như. Hai chiếc xe dừng ngay trước Giang Hải, một người thò đầu ra khỏi cửa xe.

“Mày là Giang Hải?”

Một người hung dữ, có hình xăm vô cùng hung tợn, càng làm cho tên này đáng sợ. Giang Hải không thèm để ý, cứ như chăm chú nghịch điện thoại, nụ cười vui vẻ.

“Mẹ kiếp, nói! Mày là Giang Hải?” Tên này hung tợn đe dọa.

“Cút.” Giang Hải nói.

Người đàn ông mặt sẹo nhìn bức ảnh trên tay xác định cẩn thận: “Là nó.”

Nhanh chóng có tốp người nhảy ra, tay cầm vũ khí như sẵn sàng chém giết.

“Tên kia, lão Tam muốn gặp mày, đi!.” Gã túm cổ áo Giang Hải.

“Bụp...”

Động tác rất nhanh, hầu như không ai thấy được Giang Hải đã làm gì, chỉ thấy tên bặm trợn kia bay ra xa mấy mét, còn là bay cực nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.