“Cháu muốn hút máu Cố thị sao?” Cố Tùng trách cứ.
“Không…không phải...” Cố Uyển Như khóc nấc nhìn Cố Hiển: “Đều là cậu ép cháu.”
Cố Hạo Dân lạnh lùng nói: “Cháu không nên đổ oan cho chúng ta, không ai làm gì cháu cả?”
“Oan uổn mọi người?” Cố Uyển Như kiên cường chất vấn: “Mọi người làm gì đã quên cả rồi sao?”
Cố Tùng nhìn mọi người, cũng chất vấn: “Có chuyện gì?”
Cố Vân Lệ nức nở khóc, nét mặt của Lôi Nhân Hào rất bình tĩnh, vỗ về an ủi bà. Những khác chỉ biết im lặng.
Cố Thụy Long bối rối: “Chuyện gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của cha.”
Cố Tùng lớn tiếng quát: “Có chuyện gì?”
Cố Thụy Long quay sang Cố Uyển Như, cười gượng: “Uyển Như…kết hôn rồi.”
“Kết hôn? Với ai?” Cố Tùng vô cùng tức giận, cảm thấy lồng ngực muốn bùng nổ.
Cố Thụy Long giả vờ đau lòng, cứ như có khổ mà không nói được. Cố Hiển nhìn Giang Hải, ậm ừ: “Cưới một tài xế…cũng ở rể.”
“Đồ khốn nạn.” Cố Tùng vô cùng tức giận, nếu không phải quá yêu thì ông đã lao vào đánh chết mấy đứa con trời đánh này.
Nhưng cũng không quên ném mọi thứ vơ được về phía Cố Uyển Như. Cô sợ hãi, nếu như không trốn, thì những vật kia đủ ném chết cô. Anh em Cố gia đều tỏ vẻ đắc ý, cho dù Cố Uyển Như có làm gì cũng vô dụng.
Đừng mơ chia tài sản với họ!
“Ông ngoại, cháu là bị ép, bị các cậu ép!” Cố Uyển Như hét lên, vô cùng ấm ức.
Cố Hạo Dân lạnh lùng nói: “Ồ, ép? Ai ép? Cháu là đứa bé lên ba sao?”
Cố Uyển Như vô cùng bất lực, cô biết họ đã đồng lòng ép buộc cô tới đường cùng thì cô có làm gì cũng vô dụng.
“Chính mọi người dùng sinh mạng của cha con để ép con.”
Cố Thiết Huy kỳ quái nói: “Phế vật chẳng phải sờ sờ ra kia sao?”
Cố Thụy Long nói: “Chúng ta ngu ngốc sao. Lại làm mất dự án, còn gả cháu cho tên lái xe để mọi thứ như thế này sao?”
“Uyển Như với thằng vô dụng kia lấy dự án kia. Chúng nó là cùng một bọn.”
“Uyển Như, dự án kia là sao?”
Cô không biết làm sao mở lời với Cố Tùng. Bọn người Cố gia đã cáo trạng trước, đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Cố Uyển Như. Cố Tùng nhìn Cố Uyển Như, trong mắt không phải là tình thân, mà là chán ghét.
“Uyển Như, chuyển nhượng dự án cho tập đoàn.” Cố Tùng lạnh lùng nói: “Sau đó xin lỗi các câu, mọi chuyện cứ thế đi.”
Ngay cả Cố Uyển Như cũng hiểu ra, Cố Tùng muốn lấy lại dự án, cũng muốn cắt đứt mọi quan hệ với mình. Cố Uyển Như đã kết hôn nên cũng không còn giá trị lợi dụng.
“Thì ra là vậy.” Cố Uyển Như chua xót: “Thì ra cuối cùng chỉ là cháu có bao nhiêu giá trị lợi dụng thôi sao?”
Nhìn thấy Cố Uyển Như khóc nấc, Giang Hải cũng không có ý định can thiệp vào chuyện của Cố gia. Trong một gia đình biến thái thiếu tình người này thì việc hơn thua không còn quan trọng.
Cứ như cha vợ, để mẹ con Cố Uyển Như hiểu ra sự thật, đợi đến khi hoàn toàn thất vọng rồi cũng sẽ tốt thôi, nếu không tổn thương nữa. Trong lòng Cố Uyển Như đã hoàn toàn thất vọng rồi.
Khóc khô nước mắt sau đó cười khổ: “Đã vậy, cháu cũng không cần nữa.”
“Ta đã quá dễ dãi với cháu rồi, để cháu muốn làm gì làm. Đem giấy bút ra cho nó viết chuyển nhượng.” Cố Tùng uy nghiêm ra lệnh.
“Cháu không viết.” Cố Uyển đờ đẫn nhìn Cố Tùng.
Cố Hiển mắng: “Vân Lệ, con gái tốt của cô đấy, mẹ nào con nấy mà.”
Cố Uyển Như đang tức giận, ép buộc sẽ chỉ phản tác dụng. Nhưng Cố Vân Lệ lại khác, bà ta nhu nhược đến đáng ghét.
“Vân Lệ.” Cố Tùng lạnh nhạt: “Con vẫn không hề nghĩ cho Cố gia, cho cha sao?”
Cố Thụy Long bước tới, giữ chặt Cố Vân Lệ: “Em nói Uyển Như giao lại dự án kia đi, anh cầu xin em đấy.”
Nói xong Cố Thụy Long như sắp quỳ xuống. Ông ta muốn Cố Tùng chán ghét Cố Vân Lệ hơn.
Cố Vân Lệ vội vàng đỡ ông ta dậy: “Anh làm gì vậy?”
“Uyển Như, con chuyển nhượng đi.” Cố Vân Lệ vẫn chọn chịu đựng.
Cố Uyển Như nhìn sang Giang Hải, cô không có chỗ dựa nào cả, chỉ có anh. Giang Hải biết không thể im lặng nữa, nếu anh không làm gì thì càng không thể ghi điểm với Cố Uyển Như.
“Dự án của tôi. Thỏa thuận hợp tác ký với tập đoàn Hàn Quốc có ghi rõ, đổi chủ thì phải có sự đồng ý của họ. “
Quyền chủ động rơi vào tay anh. Hiện tại, Cố Uyển Như đang đối đầu với mọi người, mọi thứ không quay lại được nữa.
“Cậu chính là chồng của Uyển Như?” Cố Tùng hỏi.
Giang Hải không nói gì, chỉ thờ ơ. Ông ta không xứng để Giang Hải phải để tâm. Cố Tùng muốn mắng cũng không thể mắng được, tức giận vô cùng.
Cố Thiết Huy nhìn Giang Hải tỏ ra nguy hiểm: “Cha, Uyển Như mới mua một chiếc xe trị giá hơn mấy tỷ, tiền này…?”
Cố Thụy Long khẽ nói: “Em gái còn mua biệt thự ở Hoàng Kim Giáp, là căn Nhã Hoàng nữa, vô cùng đắt đỏ.”
“Uyển Như, làm sao cháu có tiền?” Cố Tùng chất vấn.
Nhiều năm qua, những thứ kia là thứ Cố Uyển Như không bao giờ có đủ khả năng mua.
“Nghi ngờ cháu làm gì công ty sao?” Cố Uyển Như cười nhạo: “Cháu tieepps xúc được tài chính công ty sao?”
Cố Thụy Long nhìn Cố Hiển cố nhịn cười: “Cha, Cố Hữu... bị chồng của Cố Uyển Như làm cho tuyệt tự, không thể nối dõi tông đường được nữa rồi...Cố Hữu... nó…bị…nát bi rồi!”
“Nát…bi? Là thế nào?” Cố Tùng kinh ngạc.
Cố Thụy Long thầm vui mừng. Cố Tùng nhìn Cố Hiển.
Cố Hiển nhìn Giang Hải như muốn ăn tươi nuốt sống anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Hữu bị thằng khốn này đánh thành phế phẩm rồi.”
Cố Hạo Dân nắm tay Cố Tùng như an ủi: “Thằng khốn này nó đánh Cố Hữu ngay vào ngày đầu làm rể. Cha chỉ có ba đứa cháu trai…vậy mà…”
Cố Tùng rất coi trọng người kế thừa, luôn cưng chiều ba đứa cháu trai, nghe được tin này, bảo ông không tức giận là chuyện không tưởng.
Cố Tùng nhìn Giang Hải bằng ánh mắt thù hận: “Người…tới…”
“Cha...” Cho dù Cố Hiển hận Giang Hải nhưng ông ta biết nếu làm gì Giang Hải, thì chuyện Chu gia kia sẽ lộ ra, Cố Hữu sợ là đến mạng cũng không giữ được, còn liên lụy Cố gia.
Cố gia làm sao chống lại Chu gia. Nên Cố Hiển đành nói nhỏ vào tai Cố Tùng chuyện này. Cố Tùng nhíu mày.
Nhìn về phía Cố Uyển Như quát: “Cút! Từ giờ mày không được bước chân vào Cố gia nửa bước. Tao không có đứa cháy như mày.”
“Cha!” Cố Vân Lệ khóc càng lớn: “Cố Hữu thực sự đã có ác ý với Uyển Như …”
“Uyển Như cũng như cô, đều là đồ vô dụng.” Cố Tùng tức giận quát: “Bọn vô dụng, cút khỏi đây ngay.”
Cố Vân Lệ chỉ biết khóc nấc lên. Cố Uyển Như tức giận đỡ Cố Vân Lệ đang khóc lóc đau đớn đi ra ngoài. Giang Hải đỡ Lôi Nhân Hào.
Sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng của Cố Tùng.
“Được, được lắm. Ranh con, Cố gia không dễ động vậy đâu.”
Giang Hải quay người cười đáp lại: “Muốn trả thù? E là ông không còn nhiều thời gian đâu, cố mà nhanh lên.”
Cố Tùng giận run lên, bệnh nặng vừa khỏi mà Giang Hải trù ẻo ông ta. Những gì Giang Hải nói là sự thật, Giang Hải truyền vào người ông một ít năng lượng để ông ta tỉnh lại mà thôi.
Lúc này, Cố Tùng trông có vẻ ổn, nhưng thực tế ông ta như đèn dầu trước gió. Cố Tùng rất nhanh sẽ phải chết hoặc sống ngắc ngoải.
“Thằng khốn!” Cố Tùng thở gấp.
Ông ta chỉ vào Cố Hiển: “Mày lại đây, lại đây, lại đây...”
Cố Hiển bước tới.
“Bốp......”
Cố Tùng một cái tát mạnh giáng xuống: “Vô dụng, không bảo vệ được con trai, mày có ích gì chứ? Mày còn muốn thừa hưởng gia sản?
“Cha, tất cả đều là do cái tên tài xế đó...”
Cố Thụy Long cười với ông ta: “Cha, đừng tức giận hại sức khoẻ, cha nghỉ ngơi chút đi.”
Cố Tùng vơ đại một thứ gì ném về phía Cố Hiển: “Mày chết đi! Cút, cút khỏi đây, tao không muốn nhìn thấy mày nữa.”
Cố Hiển chán nản rời đi. Cố Thiết Huy khó chịu, Cố Tùng luôn quan tâm đến con nối dòng, bốn anh em, ông là người duy nhất không có con trai. Lúc trước, Cố Tùng rất thiên vị Cố Hiển, bây giờ Cố Hữu bị phế rồi, Cố Tùng liền trở mặt.
Theo tình hình này, nếu Cố Tùng chết, Cố Hiển sẽ không được chia tài sản thừa kế, còn mình không có con trai thì sao?
Cố Tùng hỏi tình hình của tập đoàn Cố thị, sau đó tức giận thở phì phì ra lệnh: “Anh hai làm chủ tịch hội đồng quản trị, anh ba tiếp quản vị trí tổng giám đốc.”
Tập đoàn Cố thị đổi chủ, Cố Hiển mất ghế đã bị loại khỏi cuộc chơi, còn Cố Thiết Huy thì bị lãng quên. Trong lòng Cố Thiết Huy không phục, ánh mắt nhìn Cố Tùng chỉ có sự thù ghét.
Cố Thụy Long cười nhẹ, ông già khỏi bệnh thật là đúng lúc. Cố Uyển Như đã bị tống cổ ra khỏi Cố gia. Cố Hiển đã bị loại. Cố Thiết Huy vô dụng, trong mắt Cố Tùng, chỉ có cháu trai.
Chỉ cần dọn dẹp thêm Cố Hạo Dân, khi Cố Tùng chết, toàn bộ tài sản của Cố gia đều là của ông ta.