Cô thư ký của Cố Hạo Dân nghe vậy thì ngẩn người, nhất thời không biết phải làm sao nên lên tiếng: “Nhưng, Cố tiểu thư…đã bị đuổi rồi cơ mà…”
Giọng nói nhẹ nhàng có chút nũng nịu, bình thường có thể làm Cố Hạo Dân xiêu lòng, nhưng hiện tại ông ta chỉ muốn tát cho cô thư ký ngực to kia một bạt tai, quá ngu xuẩn.
Ngày thường cô ta lăn lộn trên giường cũng rất hợp ý ông, hiện tại cô thư ký này ngậm miệng, mím môi ấm ức làm người nhìn đáng thương
Ngay lúc này, Cố Hạo Dân lại nghe nhân viên báo Giang Hải đang hành hung người. Ông ta không giận mà còn thấy vui, Giang Hải ở đây, thì Cố Uyển Như cũng ở đây.
“Ông Kim, tôi sẽ gọi Cố Uyển Như tới gặp anh.”
Kim Hyun đứng bật dậy: “Không, phải để tôi ra mắt Cố tiểu thư mới đúng.”
Sao Kim Hyun lại khách sáo như vậy?
Lại còn là bản thân chủ động ra mắt?
Có gì mà ông chứ biết sao?
Suy bụng ta ra bụng người, ông ta cho rằng có thể Cố Uyển Như đã trèo lên giường của Kim Hyun thì ông ấy mới nâng đỡ Cố Uyển Như như vậy.
Dự án còn bước ký kết cuối cùng, chỉ vì cuộc điện thoại kia mà Kim Hyun lại trở mặt. Không phải Cố Uyển Như làm thì là ai?
Cố Hạo Dân thầm mắng chửi Cố Uyển Như, nhìn cứ như thanh cao lắm, hóa ra toàn là mưu mô xảo trá, không biết đã bị bao nhiêu người đàn ông cưỡi qua.
Mọi người cùng tới nơi xảy ra sự việc, khi thấy đám đông túm tụm nhau ồn ào, còn có Cố Uyển Nhu đang đứng cùng Giang Hải.
Bảo vệ nhân viên nằm la liệt trên nền đất, có vẻ như xung đột không hề nhẹ. Giang Hải lại bản thân đã quá nhân từ. Những người này đã làm bao việc xấu chứ? Anh có giết bọn họ cũng đáng tội. Khi anh định kéo Cố Uyển Như đi, mọi người né tránh anh, nhìn anh như một hung thần.
Cố Hạo Dân thấy vậy thì đen mặt, cảm thấy tên tài xế này quá ngang ngược. Nhưng ông ta nén giận, vì hiện tại ông cần Cố Uyển Như.
Ngoài mặt tươi cười như không có gì, trong lòng ông ta đã hận chết hai người này, thầm nghĩ chờ xong việc sẽ cho hai người này nếm mùi lễ độ.
“Cố Uyển Như, cháu đi đâu thế?”
Cố Hạo Dân tỏ ra là người thân quan tâm, cứ như yêu thương cháu gái này lắm không bằng. Nghĩ kén được con rể “tốt” cho Cố Uyển Như, kén thế nào lại ra con chó cắn càn.
Nhưng chưa ai kịp phản ứng, ông Kim Hyun đã vội vàng bước tới, ông ta là kẻ khôn ngoan, nhìn ra Giang Hải không thích để lộ thân phận thật, cũng là người có khí chất khá giống như người kia.
“Chào Cố tiểu thư.”
Giọng nói trịnh trọng, có chút cung kính. Ông nhớ những gì sếp đã dặn dò, dù có làm gì cũng phải tỏ thái độ như được hưởng thụ.
Kim Hyun dám khẳng định, thân phận của người tên Giang Hải này nhất định không tầm thường.
“Đợi chút.”
Cố Hạo Dân ngăn lại: “Uyển Như, cháu vẫn chưa đi được.”
Nhìn thấy Cố Hạo Dân ngăn cản, Cố Uyển Như vội giải thích: “Là do Lưu Tuấn gây chuyện, Giang hải anh ấy bảo vệ cháu nên mới…”
Cố Hạo Dân không hề để tâm những tên tép riu kia, cái ông quan tâm là dự án kia phải thành công, mà Cố Uyên Như phải xử lý cho xong việc này.
Ông ta tỏ ra bản thân là bề trên đang ra lệnh cho cấp dưới: “Dự án này luôn dó cháu xử lý, chuyện ký hợp đồng nên cũng là chuyện cháu cần làm.”
Cố Hạo Dân đã cố ý nhún nhường nhưng bản thân cũng không thể bỏ đi cái giọng điệu sai khiến kia. Trước mắt, trước lừa gạt ký hợp đồng xong đã, sau đó xử lý chúng nó một lúc cũng không muộn.
Cố Uyển Như lịch sự nói với Kim Hyun: “Ông Kim, tôi rất muốn hợp tác vui vẻ, nhưng...”
Cố Hạo Dân vô cùng vui mừng, nhanh chóng nói: “Ở đây khá lộn xộn, mọi người có thể lên trên phòng được không?”
Kim Hyun nghi hoặc nói: “Chuyện này?”
Cố Hạo Dân căng thẳng, thầm nghĩ hỏng rồi. Cảm thấy hối hận khi bản thân hành động nôn nóng, sao lại đuổi Cố Uyên Như sớm như vậy.
Cố Uyển Như cười khổ: “Tôi đã không phải là người của tập đoàn Cố thị nữa, tôi vừa bị đuổi việc.”
“Thật sự xin lỗi, ông Kim, tôi không thể đại diện cho tập đoàn Cố thị ký hợp đồng với ông được.”
Kim Hyun biến sắc, bực tức nói: “Cố thị lại đuổi một người xuất sắc như Cố tiểu thư đây sao? Tôi nghĩ phía bên tôi cần xem xét lại một lần nữa.”
Cố Hạo Dân như ăn phải ruồi bọ, tức mà không nói được thành lời. Chỉ vì Cố Uyển Như mà từ bỏ hợp tác?
Chuyện vớ vẩn này ai tin chứ?. Đam Mỹ Sắc
Cố Hạo Dân khẳng định, Cố Uyển Nhưvà Kim Hyun chắc chắn có quan hệ bất chính.
“Đuổi việc? Sao lại có chuyện này?”
Cố Hạo Dân lập tức giả vờ tức giận: “Ai đuổi việc cháu, ai to gan vậy.”
“Uyển Như, cháu vẫn là tổng giám đốc nghiệp vụ của công ty, cậu chưa nói gì thì làm sao có thể có chuyện đuổi việc?”
Quyết định đuổi việc có dấu mộc đỏ chói trên mặt đất kia còn ướt mực, mà ông ta lại nói trắng thành đen. Cố Hạo Dân nở nụ cười thân thiết nhất, hòa ái nhất.
“Uyển Như, không nên nghe linh tinh. Chúng ta là người thân, là người một nhà mà.”
“Sự nỗ lực của cháu ai cũng thấy, sắp tới mọi người sẽ đề bạt cháu lên chức Phó Chủ tịch, là người nắm quyền điều hành.”
“Mọi người cũng thống nhất, chỉ cần hợp đồng thành công, cháu sẽ được vào thẳng ban Chủ tịch.”
Giang Hải nhịn không được nhếch môi cười, người nhà họ Cố đúng là thích dùng chiêu này thật. Kim Hyun lặng lẽ nhìn Giang Hải, ý muốn nịnh bợ, nhưng chỉ tiếc là Giang Hải vẫn im lặng.
Nịnh nọt cũng không dễ dàng gì, muốn nịnh thì phải nịnh sao cho đối phương hài lòng, không thể quả lộ liễu.
“Không ngờ ngài Giang cũng ở đây.” Kim Hyun tiến lên chào hỏi Giang Hải như vô cùng quen biết.
Giang Hải nhếch miệng cười, có thể làm đại diện công ty tài chính lớn bậc nhất Hàn Quốc, thật sự rất giỏi nha.
“Hyun đây sao? Không ngờ ông lại đến Thành phố Giang Tư.”
Một người biết điều như vậy, Giang Hải cũng không để ông ta diễn kịch một mình.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Tập đoàn Cố thị thì ra sức nịnh bợ không hết, luôn muốn vị khách quý kia ký kết dự án, mà Giang Hải lại xưng hô trực tiếp tên Hyun, không hề có kính ngữ.
“Giang Hải, sao cậu lại không có phép lịch sự như thế?” Cố Hạo Dân nhíu mày: “Ông Kim là khách quý của tập đoàn Cố thị, xin lỗi ông Kim ngay.”
“Sao tôi dám để ngài Giang đây làm chuyện đó.” Biểu cảm của Kim Hyun khi bị gọi tên tục vẫn rất hưởng thụ, cứ như Giang Hải là đang khen ông ta vậy.
Cố Hạo Dân ngây ngẩn, cảm thấy xẩu hổ, bản thân đang định răn dạy Giang Hải một phen đành phải nuốt xuống.
Cố Uyển Như khó hiểu hỏi: “Ông Kim quen với Giang Hải sao?”
Đây cũng là nghi vấn của Cố Hạo Dân.
“À...” Ông Kim nhất thời cũng không biết phải giải thích thế nào cho đúng, lung túng nhìn Giang Hải.
Giang Hải thấy rõ sự bối rối kia: “Đây là chuyện không phải ai cũng biết.”
Giang Hải ra vẻ thần bí, cười vô cùng gian xảo, rồi khẽ nhếch miệng cười: “Tôi từng giúp ông Hyun đây có con nối dòng...”
“Ông ấy từng được tôi giới thiệu một người bạn chữa hiếm muộn.”
Cố Hạo Dân giật giật khóe môi. Giới thiệu bạn? Nói cứ như thật ấy nhỉ. Chém gió gì thế, lừa ai vậy chứ? Một tên lái xe hèn mọn, quen được thế nào với bác sĩ giỏi?
Vô cùng khó tin. Đây là nói dóc thì đúng hơn. Cố Uyển Như không dám tin nhìn Giang Hải, cảm giác như anh ta đang đùa giỡn mới đúng.
Kim Hyun vẫn chưa nói gì, vẫn nở một nụ cười rất cung kính. Biểu cảm ấy... Rất là hưởng thụ.
Nếu như đây là thật, Kim Hyun cũng không cảm thấy bị sỉ nhục, ngược lại còn cảm thấy vinh dự nữa là đằng khác. Mặc dù cũng không hiểu nhiều về Giang Hải, nhưng một người có thể làm cho ông chủ của mình kính sợ có thể đơn giản được sao?
Tất cả mọi người có mặt đều vô cùng khó hiểu. Nhưng với biểu cảm của Kim Hyun, mọi người đều có một loại cảm giác, việc này là thật.
Bị người ta nói chuyện không sinh được con phải nhờ tới bác sĩ, lẽ ra những thứ này không nên công khai mới đúng chứ
Bị công khai vẫn vui vẻ thế kia sao? Lại còn hưởng thụ?
Cố Hạo Dân tưởng tượng nhiều sự kiện trong đầu, cảm thấy mọi thứ rất kỳ quái, nhưng không thể lý giải được.
Cố Uyển Như mỉm cười nói với Kim Hyun: “Ông Kim, tôi đã không còn là người của tập đoàn Cố thị nữa, thậm chí còn không phải là người của Cố gia.”
“Hợp đồng này tôi không làm gì được. Đồng thời, tôi không được chào đón ở đây.”
“Đợi chút!”
Cố Hạo Dân vội vàng ngăn cô lại. Để Cố Uyển Như đi thì dự án chắc chắn sẽ thất bại.
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Cố Hạo Dân vội nói: “Uyển Như, dù gì Cố gia cũng giúp cháu, không thể nói đi là đi, có đi cũng phải xong dự án này.”
“Cháu cứ ký kết thực hiện dự án này đi! Dự án này không chỉ do cháu phụ trách mà còn chia phần trăm hoa hồng cho cháu nữa.”
“Tập đoàn Cố thị là tâm huyết cả đời của ông ngoại cháu...”
Cố Hạo Dân là người từng trải, biết rõ lúc nào nên ra vẻ đáng thương. Chuyện ông ta nói có mấy phần tin được, chỉ có chuyện này là tin được, đúng là tâm huyết của Cố Tùng.
“Cháu...” Cố Uyển Như thở dài.
Giang Hải âm thầm lắc đầu, vợ anh quá lương thiện, biết rõ bị lợi dụng là chuyện không nên, nhưng vẫn đâm đầu.
Giang Hải kéo Cố Uyển Như ra sau mình, rồi bước lên trước: “Cố Hạo Dân, tôi nhớ giữa Cố gia và Uyển Như cũng có một bản hợp đồng đấy.”
Vừa nói xong, mặt mo của Cố Hạo Dân đỏ lên vì giận. Mỗi tháng chu cấp 500 triệu, Cố Uyển Như lại tự mình điều hành một công ty riêng. Hai việc này làm Cố Hạo Dân tức đến nghiến răng nghiến lợi.