Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 4: Chương 4: Thư giãn nào




Nhìn căn phòng Giám đốc kia, Cố Uyển Như nhớ lại hai năm này, từng việc hiện ra rõ ràng. Cô đã theo dự án khu công nghiệp hơn một năm, cuối cùng mới có được thành quả giờ lại đi tay không.

Giang Hải hỏi: “Đây là dự án gì đó mà mọi người bàn trong thời gian qua sao?”

Cố Uyển Như gật đầu, chán nản nói: “Đúng vậy, dự án lớn trị giá hàng trăm tỷ, đợt vốn đầu đổ vào là con số không nhỏ, giờ thì tôi và dự án này...”

Sau khi thu dọn thì Cố Uyển Như cùng Giang Hải rời văn phòng. Giang Hải nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới lầu, có một người trung niên bước xuống từ một chiếc xe ngoại nhập sang trọng, đại diện phát ngôn của tập đoàn tài chính lớn của Hàn Quốc, Ông Kim Hyun.

Những quản lý cấp cao đều ra nghênh đón, Cố Hạo Dân cũng rất nịnh nọt chạy tới. Làm lái xe cho Cố Uyển Như một tháng qua, Giang Hải nắm được dự án này vô cùng quan trọng, Cố thị muốn nhờ vào dự án này để trở mình.

Giang Hải thầm nói” Vậy bắt đầu từ nó vậy.”

Cố Uyển Như chịu chèn ép thế nào, Giảng Hải anh sẽ đòi lại cho cô. Nghĩ là làm Giang Hải nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Đầu dây bên kia vô cùng ân cần: “Đế Vương thế giới ngầm.”

“Người của Bạch gia đã đến Thành phố Giang Tư.”

Giang Hải nhíu mày, không ngờ vừa đuổi một con tép nhỏ đi mà chính chủ đã đến nhanh như vậy.

Ân oán năm đó Giang Hải không muốn nhắc tới nữa, Bạch gia lại muốn dây dưa không rõ. Đây là tự tìm chết mà.

Anh trầm giọng hỏi: “Ai đến?”

“Bạch Lý Hưng!”

Giang Hải nghĩ: “Chú Bạch...”

Đối với Bạch gia, Giang Hải chỉ có hận.

Duy chỉ có Bạch Lý Hưng, ân tình của ông ta Giang Hải không dám quên. Bạch gia để Bạch Lý Hưng đi gặp Giang Hải cũng rất hợp tình hợp lý, dù sao năm đó mẹ con Giang Hải cùng từng chịu ơn của Bạch Lý Hưng.

“Đế Vương thế giới ngầm, gặp hay không?”

Giang Hải suy nghĩ rồi nói: “Rõ ràng mọi chuyện cũng tốt.”

Dưới lầu, Cố Hạo Dân đã đón Kim Hyun vào cửa, Giang Hải lạnh lùng nói: “Liên hệ với bên Hàn Quốc đi...”

Tiếng ồn ào vang lên, Giang Hải quay đầu lại, sắc mặt trở nên âm trầm.

Cùng lúc đó, trên một hòn đảo nhỏ giữa đại dương, bãi cát trắng tinh, ánh nắng ấm áp. Một thanh niên đang được nhiều cô em xinh tươi vây quanh. Điện thoại đột nhiên đổ chuông, sắc mặt ông ta thay đổi nhanh chóng.

Tiếng chuông đặt riêng cho một người, một người như thần, đồng thời, người này cũng là ma quỷ. Đẩy mạnh những người phụ nữ kia ra, vội vàng nghe máy: “Dạ vâng vâng... Tôi nhất định nghe theo... đây là vinh hạnh của tôi...”

Hồ Ly là người có tiếng nói nhất ở Hàn Quốc, so với Đế Vương thế giới ngầm, hán cũng không dám thở mạnh trước mặt đàn em.

Trên tầng cao nhất của tập đoàn tài chính ở Hàn.

Thân thể người thanh niên căng cứng, cúi người kính cẩn, trong điện thoại truyền ra tiếng quát lớn: “Cho dù ngài ấy muốn con gái của cậu thì cậu cũng phải dùng biểu cảm hưởng thụ nhất để đưa đi...”

“Ông chủ... Con gái của tôi mới một tuổi...”

Khi Cố Như Uyên thu dọn xong muốn rời đi thì bị ngăn lại.

“Cố Uyển Như, cô đã bị đuổi việc rồi, còn tới đây làm gì nữa?” Lưu Tuấn cao giọng nói.

Lưu Tuấn chỉ là một nhân viên bình thường, lúc trước thấy Cố Uyển Như luôn ra sức nịnh nọt. Cô vừa thất thế, hắn đã đổi giọng.

“Tôi đang thu dọn chút đồ cá nhân.” Cố Uyển Như cũng nhấn mạnh: “Tôi cũng đính chính là tôi không bị đuổi.”

Lưu Tuấn đưa ra một quyết định có đóng mộc đỏ tươi.

“Nhìn đi, đây là quyết định đuổi việc đó.” Lưu Tuấn lại dùng ánh mắt dâm tà nhìn Cố Uyển Như.

Cố gia lại thông tin rộng rãi chuyện Cố Uyển Như bị đuổi khỏi nhà, họ muốn mọi người thấy trước đây Cố Uyển Như là cô chủ, còn giờ chả là gì. Không chỉ như thế, chuyện kén rể và gả cho Giang Hải cũng bị trở thành đề tài bàn tán của mọi người.

“Cứ nhận đuổi việc chứ thanh cao cái gì chứ?” Lưu Tuấn như quát vào mặt cô.

Cố Uyển Như cảm thấy nói chuyện với một người không đầu óc như thế thật mệt, muốn sao cũng được. Định đi ngang qua người Lưu Tuấn, nhưng hắn ta lại bước chặn lại, xem chút Cố Uyển Như đâm sầm vào người hắn.

Lưu Tuấn cúi người lại gần Cố Uyển Như, như một kẻ biến thái hít hà hương thơm trên người cô: “Ồ! Tiểu thư Cố có mùi hương quyến rũ lắm đây, làm cho tôi không thể cầm lòng nỗi rồi.”

Nếu là lúc trước, đừng nói Lưu Tuấn mà bất kỳ ai cũng không có lá gan nói như vậy với cô. Nhưng hôm nay, khi biết Cố Uyển Như mất mọi thứ, hắn ta càng không có gì phải dè dặt nữa.

Hắn ta nhìn từ đầu đến chân của Cố Uyển Như, mang ánh mắt đánh giá như xem món hàng. Cố Uyển Như tức giận, vừa xấu hổ vừa nhục nhã: “Anh Lưu xin tự trọng.”

“Ồ? Tôi có gì mà không tự trọng?” Lưu Tuấn càng tỏ ra uy quyền: “Tôi nghi ngờ cô trộm tài liệu mật của công ty đi.”

“Vì sao tôi phải trộm chứ?” Cố Uyên Như kinh ngạc, đưa cái hộp trước ngực cho hắn coi: “Mọi thứ chỉ có trong đây, anh không tin cứ xem.”

“Nếu trộm thì sao có thể đặt nơi dễ thấy, trộm nên để nơi người khác không ngờ tới được…như là…” Lưu Tuấn cố ý nói to, đồng thời ánh mắt lướt qua body của cô.

“Trên người phụ nữ thiếu gì chỗ giấu, muốn biết có hay không thì cứ lục người là biết mà.”

Hai bên tranh cãi khiến các đồng nghiệp chú ý hơn. Mọi người xì xào, xem kịch hay, nhưng chủ đề chính vẫn là Cố Uyển Như kén rể còn bị đuổi khỏi Cố gia.

Không ít người thầm nghĩ Lưu Tuấn thông minh, cách này vừa được chạm vào người Cố Uyển Như một cách minh bạch, còn lục soát…chỉ cần nghĩ thôi đều sướng cả người.

Có một nam đồng nghiệp lên tiếng: “Nếu không có tật thì sẽ không giật mình rồi. Cô không cho soát nghĩa là có tật rồi.”

Thêm một tên hùa theo: “Có khi như các em gái trong các quán bar kia, nhét mọi thứ vào nội y, nên nhìn có vẻ…rất lớn.”.

||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||

Người này vừa nói xong tất cả đều cười to, tất cả mọi người đều có chút hả hê, dùng ánh mắt dơ bẩn nhìn Cố Uyển Như.

“Tôi không lấy là không lấy, đừng hiếp người quá đáng.” Cố Uyển Như tức giận, uất ức rơi lệ.

Lưu Tuấn tiến lên một bước, bàn tay dơ bẩn vươn về phía Cố Uyển Như: “Hôm nay nhất định phải lục soát đấy...”

Cố Uyển Như lùi lại phía sau. Tay Lưu Tuấn đang vươn ra thì bị một bàn tay khác nắm chặt lấy.

Sắc mặt Giang Hải lạnh băng nói: “Cánh tay này nên hủy được rồi.”

Lưu Tuấn rất hoảng sợ, muốn rút tay lại nhưng lại không được. Ngay sau đó phát hiện người ngăn cản mình là Giang Hải, cắn răng nói: “Tôi cảnh cáo cậu, buông tôi ra. Một tên lái xe quèn, làm gì được tôi chứ?”

“Anh thử xem?” Giang Hải cười đến đáng sợ, nụ cười ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm, khiến người ta rợn tóc gáy. Anh luôn cười như thế, dù là chuyện gì. Đối mặt với giết chóc, cá sấu chảy nước mắt, Giang Hải cũng nở nụ cười.

Giang Hải rất đau lòng, quả thực khó có thể tưởng tượng nổi mấy năm nay Cố Uyển Như phải chịu bao nhiêu uất ức. Ngay cả một tên nhãi nhép như Lưu Tuấn cũng dám bắt nạt cô.

“Mày bỏ tao ra!” Lưu Tuấn dùng sức muốn rút tay về, nhưng kinh ngạc phát hiện tay Giang Hải cứ như cái kìm giống vậy, cổ tay lại còn bị nắm chặt rất đau.

“Bọn chó má hai người thông đồng đúng không?”

“Bảo vệ, gọi bảo vệ...”

“Rắc...”

Tất cả mọi người nghe được tiếng xương bị gãy vụn, tuy âm thanh không lớn, nhưng lại rất rợn người.

Ngay sau đó, Lưu Tuấn kêu to như heo bị chọc tiết, cánh tay bị bẻ gãy tới mức biến dạng. Nhưng Giang Hải cũng không buông tay, lại vặn một cái nữa, tiếng hét lại tiếp tục vang lên.

Giang Hải nói phế bỏ cái tay kia không chỉ là bẻ gãy đơn giản như vậy, mà là phế vĩnh viễn. Những kẻ vừa rồi hùa vào đồng thời nuốt nước bọt, hai chân bủn rủn xém chút nữa ngã xuống đất.

Tay của Lưu Tuấn bị tàn phế, nhưng đây không phải điều đáng sợ nhất đấy. Đáng sợ nhất chính là Giang Hải lại dùng một tay bẻ gãy được tay của Lưu Tuấn, chỉ dùng lực có thể phế tay của hắn ta. Nếu như người bị túm lấy là cổ tay của mình...

Không dám tưởng tượng!

Bảo vệ mang theo gậy cao su chạy nhanh tới, người đi đầu đe dọa Giang Hải: “Mau tránh ra, đây là đâu mà dám làm loạn. Nhanh thả giám đốc Lưu ra, nếu không tôi sẽ không nể mặt.”

Giang Hải không thèm liếc mắt, những người này xứng đáng để anh nhìn sao?.

Giang Hải buông tay ra, Lưu Tuấn ngã xuống như một đống rác bẩn.

Quay đầu cười, ánh mắt dịu dàng sâu lắng nhìn Cố Uyển Như. Cố Uyển Như sợ đến run rẩy, bàn tay lạnh buốt bị anh cầm chặt.

“Chúng ta đi thôi!”

“Anh sẽ không để cho em phải chịu ấm ức nữa.”

Bảo vệ xông tới chỗ Giang Hải muốn đánh Giang Hải, nhưng chưa kịp đụng tới người Giang Hải đã nghe tiếng động vang lên.

“Bịch...Bịch….”

Rất nhanh, tất cả bảo vệ đều bị đánh bay ra, ngã trên mặt đất ngất đi. Trong phòng họp của tập đoàn Cố thị, Cố Hạo Dân đang nói chuyện với Kim Hyun, đại diện phát ngôn của tập đoàn tài chính Hàn Quốc.

Công trình đã thương lượng xong, tất cả chi tiết đều đã đạt được thống nhất, chỉ còn một bước cuối cùng là ký tên nữa thôi. Kim Hyun mỉm cười đang định ký tên thì điện thoại đổ chuông. Nhìn thấy tên người gọi tới thì khẽ giật mình, lập tức nghe máy.

Mặt Kim Hyun vô cùng biểu cảm, ngắn ngủn mười mấy giây đồng hồ mà thay đổi không biết bao nhiêu biểu cảm.

Câu quát to điên cuồng trong điện thoại làm ông ta vô cùng sợ hãi: “...Cho dù bắt ông liếm phân, ông cũng phải đi làm bằng vẻ mặt rất hưởng thụ. Nếu không cả nhà ông đều đi chết đi...”

Để điện thoại xuống, Kim Hyun đứng dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Dự án này tạm thời không thể ký kết được, tôi chỉ ký kết cùng Giám đốc Cố thôi.”

“Cố Uyển Như?” Cố Hạo Dân kinh hãi, lập tức nói: “Tôi là cậu ruột của Cố Uyển Như, tôi ký và con bé ký không có gì khác nhau.”

“Anh Kim là khách quý của tập đoàn Cố thị chúng tôi, Cố Uyển Như chưa đủ, tư cách ký hợp đồng với anh...”

Cố Hạo Dân còn chưa dứt lời, Kim Hyun đã lắc đầu: “Nếu như bây giờ giám đốc Cố không thể ký, tập đoàn Cố thị cũng đừng hi vọng gì.”

Chuẩn bị lâu như vậy, còn thiếu mỗi một bước cuối cùng này nữa thôi, sao Cố Hạo Dân có thể để Kim Hyun rời đi. Nhanh chóng cười mời Kim Hyun ngồi xuống trước, hôm nay chỉ có thể ổn định lại trước

đã rồi nghĩ cách sau.

Giả vờ nghiêm giọng nói với cô thư ký xinh đẹp của mình: “Đi mời Cố Uyển Như tới...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.